Thất sư huynh Kuiba của hắn cũng lấy được quả này trong hộp bảo vật.
Nhưng Diệp Tinh cũng không thất vọng lâu lắm, hắn cũng chuẩn bị sẵn tinh thần không dễ dàng tìm ra quả duyên thọ như vậy, thế nên khi mở hộp cũng có mong đợi nhưng mong đợi không mạnh lắm.
Chỉ trong vòng ba tiếng ngắn ngủi, hắn đã lấy được cỏ bảy màu và quả kim dương, đây đã là cơ duyên rất lớn rồi.
...
Thời gian tiếp tục trôi, thoáng cái đã mười mấy tiếng trôi qua.
“Aaa!”
Phía xa bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét thảm thiết. Diệp Tinh và Mặc Uyên đồng thời nhìn về phía đó, một vị cường giả đang bay thì bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng. Luồng ánh sáng đó không khác gì một thanh đao gió, trực tiếp xẹt qua thân thể vị cường giả đó.
Dưới sự tấn công nhanh chóng như vậy, vị cường giả kia căn bản không có thời gian phản ứng lại, thân thể đã trực tiếp hóa thành hư không.
“Chết rồi?” Diệp Tinh đờ người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn cảm nhận được vô cùng rõ ràng rằng lực sinh mệnh của vị cường giả Bất tử cảnh kia đã hoàn toàn tiêu tán.
Một cường giả bất tử cảnh có tuổi thọ vĩnh hằng cứ thế bị giết chết?
“Thảo nào thất sư huynh nói vào trong Bất Tử giới nhất định phải cẩn thận.” Diệp Tinh trầm ngâm.
Vị cường giả Bất tử cảnh kia chắc cũng chưa kịp phản ứng lại, bởi vì toàn bộ quá trình chưa tới một phần mười giây.
Diệp Tinh cảm thấy ở nơi này ai cũng giống ai, tất cả đều chẳng khác nào con kiến hôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết.
“Diệp Tinh, chúng ta đừng đi về hướng đó.” Mặc Uyên lập tức cảnh giác.
“Được.” Diệp Tinh nhanh chóng gật đầu.
Trong Bất Tử giới, nơi nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm.
Nhìn thấy chỗ nào là phải tránh xa chỗ đó.
Hai người đi về một hướng khác.
Ong...
Đột nhiên, trước mặt Diệp Tinh lại xuất hiện một luồng khí lưu màu đen.
“Hả?” Diệp Tinh nhanh chóng cảm thụ, sau đó ngạc nhiên thốt lên.
Hắn biết đó là gì.
Luồng khí lưu lại tách ra, một luồng sáng xuất hiện, một chiếc hộp tỏa ra ánh sáng xanh hiện ra trước mắt Diệp Tinh.
Vút! Vút! Vút!
Ba bóng dáng bay tới, người nào người nấy đều trợn tròn mắt nhìn chiếc hộp kia.
“Hộp thứ ba rồi?” Húc Hồn nhìn Diệp Tinh.
Vừa rồi Diệp Tinh tìm được hộp thứ nhất thứ hai còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng bây giờ đã là hộp thứ ba rồi.
“Chẳng lẽ vận may của Diệp Tinh nhiều đến thế cơ à?” Húc Hồn nghĩ thầm.
Bất Tử cảnh là một nơi tràn ngập nguy cơ, cho dù là cường giả Bất tử cảnh tới cũng có khả năng chết rất lớn. Bọn họ bất chấp nguy hiểm mà tiến vào đây cũng chỉ mong có thể tìm được một hộp bảo vật.
Nhưng mà bây giờ những hộp bảo vật này lại chen chúc đi tới trước mặt Diệp Tinh, hơn nữa Diệp Tinh lại không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
“Wa...” Viên Viên hoan hô một tiếng, lập tức lao tới trước mặt Diệp Tinh.
Sau đó, cô bé quay lại nhìn Húc Hồn, vội vàng nói: “Anh, em đã nói từ trước rồi đó, nếu như Diệp Tinh lại tìm được thêm một hộp bảo vật nữa thì em sẽ đi theo Diệp Tinh.”
Húc Hồn nhìn em gái mình, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Chưa đầy một ngày mà em gái anh ta đã bị Diệp Tinh bắt cóc rồi.
Nhưng nghĩ đến vận may của Diệp Tinh thì anh ta cũng không nói gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Lần này anh ta không đi quá xa, ánh mắt lúc nào cũng liếc về phía Diệp Tinh, trong lòng tràn đầy cảnh giác.
Diệp Tinh bất đắc dĩ nhìn cô bé bên cạnh mình, sao cứ như là hắn đồng ý cho cô bé này đi bên cạnh mình vậy chứ?
Nhưng Lý Kham Tư và Húc Hồn cũng ở cách đó không xa, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không ý kiến gì, cứ coi như cô bé này không tồn tại là được.
“Wow, Diệp Tinh, anh biết không, em lúc nào cũng thần tượng anh đấy!”
Viên Viên đi bên cạnh Diệp Tinh, ríu ra ríu rít, vui vẻ như một chú chim non.
“Thế à?” Diệp Tinh bất đắc dĩ nói.
“Tất nhiên rồi, em có sưu tập rất nhiều video các trận chiến đấu tuyển chọn thiên tài của anh, còn cả trận đấu giữa anh và Hỗn Vũ nữa. Em cảm thấy anh nhất định có thể vượt qua Hỗn Vũ.”
“Em còn có một người chị em nữa, cũng vô cùng sùng bái anh.”
...
Bên tai không ngừng vang lên những tiếng nói chuyện rôm rả.
Diệp Tinh kiên trì được mấy phút, sau đó quyết định giả điếc.
Giọng nói vẫn ríu rít như chim, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Mà thời gian tiếp theo, Diệp Tinh lại tiếp tục tìm thấy những hộp bảo vật.
Tiếng thứ 25, hắn lấy được hộp bảo vật thứ tư.
Tiếng thứ 51, hắn lấy được hộp bảo vật thứ năm.
Tiếng thứ 79, hắn lấy được hộp bảo vật thứ sáu.
Chẳng mấy chốc, mười ngày đã trôi qua.
...
Ong...
Diệp Tinh lại cảm thấy bên trong luồng khí lưu màu đen có một làn sóng dao động kỳ lạ ập đến.
Dao động qua đi, khí lưu tách ra, ánh sáng chói mắt xuất hiện. Sau đó, một chiếc hộp tỏa ra ánh sáng màu tím hiện ra trước mắt Diệp Tinh.
“Waaaa! Lại xuất hiện nữa rồi!” Viên Viên đứng bên cạnh Diệp Tinh hào hứng hô lên.
Vút! Vút!
Lại có hai bóng người từ phía xa bay tới.
“Hộp bảo vật thứ mười bốn!” Húc Hồn nhìn hộp bảo vật, trên mặt cũng không còn vẻ kinh ngạc như lúc đầu nữa.