“Còn có cả Linh Nguyên Đan, thậm chí là Thánh Nguyên Đan! Một viên Linh Nguyên Đan có thể khiến cho một cường giả Bất Tử Cảnh trọng thương nhanh chóng khôi phục, thậm chí Thánh Nguyên Đan có tác dụng cực kỳ lớn với những cường giả Bất Tử Cảnh đó. Vậy mà đạo chủ Quang Huyên lại lấy hai thứ đan dược mà cường giả Bất Tử Cảnh vô cùng khát vọng này ra.”
“Mặc dù Diệp Tinh là thiên tài thất trọng thiên thành Thời Không, rất nhiều người không dám ra tay, nhưng nhất định sẽ có cường giả Bất Tử Cảnh không nhìn được.”
“Lần này cho dù là Diệp Tinh đi tới đâu, đều có khả năng bị nhắm vào.”
Các cường giả Bất Tử Cảnh trong cung điện đó nhìn bảng xếp hạng màu vàng, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, thậm chí là lộ ra vẻ khát vọng.
Thân là đại sư trị liệu mạnh nhất nhân tộc, tất nhiên Quang Huyên tinh thông việc luyện chế linh đan.
Thực tế, có sự uy hiếp của thành Thời Không ở đây, tự nhiên không có ai dám vô cớ đối phó với Diệp Tinh, nhưng vạch lá tìm sâu thì lại quá dễ.
Về phần thành Thời Không không để ý tới chuyện này lắm, chỉ cần Diệp Tinh không chết là được, nhân tộc cấm giết thiên tài mà thánh địa bồi dưỡng, không ai dám vi phạm!
Dù sao trong ngục tù cũng có thể tu luyện, chỉ có điều hoàn cảnh tu luyện rất ác liệt, ngoài ra không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài mà thôi.
Nói không chừng có hiệu quả rèn luyện.
“Huyền Thưởng Lệnh?” nhìn bảng xếp hạng biến mất, sắc mặt đạo chủ Lăng Hằng trở nên âm u.
Diệp Tinh nhìn đạo chủ Quang Huyên, vừa nãy Kuiba đã nói chuyện về Huyền Thưởng Lệnh trong đầu hắn.
Có điều lúc này sắc mặt Diệp Tinh rất bình tĩnh, không có bất cứ vẻ lo lắng nào.
Tay phải vung lên, sau đó một viên đá to bằng nắm đấm xuất hiện, chính là tinh thạch Quero.
“Đạo chủ Quang Huyên, tinh thạch Quero này trả lại bà, tôi không cần.” Sắc mặt Diệp Tinh bĩnh tĩnh tới mức đáng sợ, trực tiếp vứt tinh thạch Quero này ra.
“Đó là tinh thạch Quero! Giá ít nhất phải lên tới mười tỉ điểm Thời Không, điểm Hồn Thiên.”
Ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía bên này, lòng nóng như lửa.
Đạo chủ Quang Huyên nhận lấy, bà ta lắc đầu, nói: “Xem ra rất có ngạo khí, có điều ngạo khí chẳng có tác dụng gì cả.”
Xung quanh khu vực này, trừ bà ta và Lăng Hằng là hai cường giả đạt tới đẳng cấp Đạo Chủ Cảnh, thực lực của những thị vệ khác đều ở cực hạn Chân Linh Cảnh.
Cho dù Diệp Tinh là thiên tài mạnh mẽ thì sao, theo bà ta thấy, giờ thực lực của Diệp Tinh đến cả một tên thị vệ cũng không bằng.
“Quang Huyên, bọn ta còn có việc, đi trước đây.”
Đạo chủ Lăng Hằng không nói thêm gì nữa, tay phải vung lên, sau đó Diệp Tinh, Kuiba, cả mấy người Húc Hồn và Viên Viên cũng đều biến mất.
“Sư phụ.” Nguyệt Hành đứng trước mặt đạo chủ Quang Huyên, trên mặt hiện lên vẻ tự trách: “Đều tại con sơ ý....”
“Không trách ngươi, Diệp Tinh có thiết cầu bạo phá gần đạt tới Đạo Chủ Cảnh là điều không ai ngờ tới.” đạo chủ Quang Huyên trầm giọng nói.
Bà ta chắp hai tay sau lưng, sự tức giận trong mắt khó mà che giấu được.
“Một tên nhóc Hư Không Cảnh mà dám làm nổ thang Cửu Giới, thậm chí còn sinh ra bất mãn với sư phụ, trừ khi Diệp Tinh có bản lĩnh vĩnh viễn trốn đi, nếu không, mời nghìn năm, một trăm triệu năm, thậm chí là một tỷ năm sau cũng vào trong ngục ngồi cho ta!”
Bên trong phi hành khí khổng lồ, mấy người Diệp Tinh đang đứng, lúc nàu bọn họ không ai nói gì.
“Diệp Tinh, tiếp theo ngươi có dự định gì?” đạo chủ Lăng Hằng nhìn đệ tử của mình, mở miệng nói.
Ông ta không ngờ được rằng đệ tử của mình còn có một mặt điên cuồng như vậy.
“Thầy, con chuẩn bị về thành Thời Không một chuyến.” Diệp Tinh cung kính nói.
“Ừm. Về thành Thời Không cũng tốt, bên đó chắc chắn an toàn, ngươi cũng có thể an tâm tu luyện.” đạo chủ Lăng Hằng gật đầu.
“Diệp Tinh, nếu ngươi đã về thành Thời Không, vậy bọn ta đi trước đây.” Húc Hồn nhìn Diệp Tinh, nói.
Bọn họ không phải người trong thành Thời Không, tới thành Thời Không cũng không thể tiến vào.
Diệp Tinh gật đầu, nhìn mấy người Húc Hồn, chân thành nói: “n tình lần này Diệp Tinh tôi ghi nhớ trong lòng.”
Mấy người Húc Hồn thật sự đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
“Diệp Tinh, ta vẫn đợi ngươi trở nên lớn mạnh đó, có thiên tài mạnh mẽ như vậy, con đường này đi sẽ không cô đơn nữa.” Húc Hồn cười nhẹ, nói.
Anh ta là thiên tài tuyệt thế, mặt dù Diệp Tinh vẫn còn chưa trở nên lớn mạnh, nhưng chỉ cần không ngã xuống, tương lai chắc chắn sẽ không yếu hơn anh ta.
Nói vào câu, bọn họ liền chuẩn bị ngồi chiếc phi hành khí còn lại rời đi.
“Anh Diệp Tinh, tạm biệt.” Viên Viên nhìn Diệp Tinh, lưu luyến không rời mà nói.
Lặng lẽ nhìn phi hành khí rời đi, nhìn vô số khí lưu hỗn độn bên ngoài, Diệp Tinh im lặng không nói gì.
Sự việc đã trải qua chuyển biến không ngừng, thậm chí đạo chủ Lăng Hằng còn tự mình tới đây, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là hắn không thể gặp được Lâm Tiểu Ngư dù chỉ một lần.
Rốt cuộc hiện giờ tình hình của Lâm Tiểu Ngư ra sao hắn căn bản không rõ, hắn đã đồng ý với con trai mình là sẽ đưa Lâm Tiểu Ngư nhưng lại không làm được.
“Thực lực quá yếu.”
Diệp Tinh nắm chặt nắm đấm.
Không nói tới tồn tại cổ xưa của thánh hoàng Vũ Mặc cường đại đó, không nói tới đạo chủ Quang Huyên ở Đạo Chủ Cảnh, cho dù bất cứ một cường giả Bất Tử Cảnh nào phía trước cũng đều có thể dễ dàng giết hắn, trừ một quả thiết cầu bạo phá mà hắn có ra, không có bất cứ sức phản kháng nào.
Trước đây hắn cũng chưa từng nghĩ tới thiết cầu bạo phá này sẽ dùng trên người nhân tộc.