Những đạo tắc khác như đạo tắc không gian, đạo tắc sinh mệnh, đạo tắc thời gian, v.v... nếu có thể nắm giữ một loại, thực lực sẽ vượt xa đạo tắc ngũ hành.
Dù sao thì, đạo tắc ngũ hành và đại đạo thời không, đại đạo sinh tử ngang nhau.
Tương đương với lĩnh ngộ năm loại đạo tắc mới sánh ngang được với hai loại đạo tắc không gian và thời gian, tất nhiên thực lực sẽ khác biệt rất nhiều.
Nếu ra tay thất bại, Diệp Tinh sẽ không thể rời khỏi nơi này.
“Món bảo vật đó là ở bên trong cung điện hay trên người Võ Hồn?” Diệp Tinh thầm nói.
Giống như khi hắn lấy được đỉnh ba chân đó, nếu không có chìa khóa, căn bản không tiến vào được, cũng không thể lấy được Ma Linh Thuật bên trong.
Gia tộc Ba Quân đó cũng chỉ coi đỉnh ba chân là một chiếc đỉnh bình thường bày ở đó mà thôi.
Theo phỏng đoán của Diệp Tinh, chắc hẳn Võ Hồn sẽ không phát hiện ra tác dụng thật sự của món bảo vật đó, dù sao chìa khóa cũng ở trong tay hắn.
Nhưng tất cả đều có ngoài ý muốn.
“Diệp Tinh, ngươi muốn tìm đồ bên trong cung điện trước đó ư?’ Giọng nói của tiểu Hắc truyền tới.
“Phải.” Diệp Tinh gật đầu, lòng hắn động một cái, vội vàng nói: “Ngươi có cách hả?”
Tiểu Hắc rất ít khi chủ động tìm hắn.
“Không.” Tiểu Hắc ở trong nhẫn không gian của Diệp Tinh, trả lời rõ ràng lưu loát.
Vừa nói, nó vừa xem bộ phim truyền hình nồng nhiệt trước mắt.
Nghe vậy, Diệp Tinh bất đắc dĩ nói: “Không có cách thì người hỏi làm gì?”
Giờ hắn cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.
“Diệp Tinh, ngươi có nhớ khi vừa tới đây, hai yêu thú trước trận truyền tống không gian đó nói gì không?” Tiểu Hắc nhắc nhở.
“Nói gì....” nhắc tới vấn đề này, Diệp Tinh chốc lát đã nhớ lại.
“Còn hai tháng nữa là tới sự kiện Vực Tử Hải, tới lúc đó Võ Hồn Lĩnh sẽ tổ chức, sự kiện bắt đầu, tất nhiên Võ Hồn sẽ kết thúc việc bế quan.
Mắt Diệp Tinh sáng lên.
Một khi Võ Hồn kết thúc bế quan, vậy thì tất nhiên thời cơ của hắn sẽ đến.
“Thông minh.” Tiểu Hắc cười hì hì nói: “Có điều hai tháng này ngươi định ở lại đây hả?”
Nghe vậy, Diệp Tinh lại ngây ra, nói: “Có ý gì?
Nhìn trông có vẻ như Tiểu Hắc có ý định gì đó.
“Ngươi xem, ở lại đây chẳng tự do gì, làm gì cũng bị người khác chú ý, rất không tiện.”
Tiểu Hắc nói: “Hơn nữa Võ Hồn chưa kết thúc bế quan, ngươi chỉ có thể chờ đợi trong vô vị.
“Ta muốn nói chẳng bằng ngươi tới nơi khác rèn luyện thực lực, không phải nói là thế lực cực hạn Chân Linh Cảnh có thể tham gia sự kiện Vực Tử Hải hả? Ngươi hoàn toàn có thể tự xây dựng một thế lực cho mình, tới lúc đó tham gia sự kiện, tùy cơ ứng biến.”
“Cách này cũng không tệ.” Diệp Tinh suy nghĩ một chút.
Thực tế, hắn tu luyện hơn một trăm năm, quả thực chưa từng rèn luyện chiến đấu.
Có điều việc này cũng rất bình thường, trước Chân Linh Cảnh đều là giai đoạn bồi dưỡng của thành Thời Không, sau khi đạt tới Chân Linh Cảnh thì tất cả sẽ dựa vào chính mình.
Tiểu Hắc thấy Diệp Tinh đồng ý, con ngươi to bằng hạt gạo chuyển động một chút, nói: “Ta cảm thấy khu vực đảo Hỏa Vân không tệ.”
“Đảo Hỏa Vân?”
Lòng Diệp Tinh động một cái.
Cả Vực Tử Hải là một dãy các hòn đảo, Võ Hồn Lĩnh nằm ở vị trí trung tâm, xung quanh có các thế lực phân bố.
Mà đảo Hỏa Vân trong số đó rất cằn cỗi, diện tích lại không lớn, chẳng có cường giả Bất Tử Cảnh nào hứng thú, hiện giờ có ba thế lực cực hạn Chân Linh Cảnh thống trị trên đó.
Ánh mắt chuyển động một chút, Diệp Tinh bỗng nhiên cười, nói: “Tiểu Hắc, ngươi đầu độc ta tới đảo Hỏa Vân là có chuyện gì hả?”
Tiểu Hắc đã trở nên nhiệt tình như vậy từ lúc nào? Còn lâu hắn mới tin.
Về phần tên của mình, sâu róm nhỏ đã lười chẳng muốn nói với Diệp Tinh nữa, nó cười khan hai tiếng, nói: “Ta đầu độc ngươi làm gì? Ta chỉ đề nghị một chút thôi.”
“Vậy thì ta cứ an tâm ở đây tu luyện thôi!” Diệp Tinh nghĩ một chút rồi nói: “Ta cảm thấy nơi này khá tốt.”
Nói xong hắn đi về phía Hư Không Cảnh của Võ Hồn Lĩnh cư trú.
“Đừng mà.” Thoáng chốc Tiểu Hắc đã lo lắng.
Nhìn khuôn mặt cười như không cười của Diệp Tinh, rõ ràng nó đã hiểu ra gì đó, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta thừa nhận ta bảo ngươi tới đảo Hỏa Vân thật sự là có chút việc.”
“Việc gì?” Diệp Tinh tò mò hỏi.
Tiểu Hắc trông thì có vẻ rất tâm cơ, nhưng chưa trải sự đời, căn bản chẳng giấu diếm được gì.
Giống như một đứa trẻ chơi ú òa vậy, cho rằng mình không nhìn thấy, người khác cũng sẽ không nhìn thấy mình, vậy nên thường chỉ giấu cái đầu nhỏ đi.
“Trước khi ngươi tới nơi này ta đã mơ hồ cảm nhận được trên đảo Hỏa Vân dường như có dao động của bảo vật gì đó.” Tiểu Hắc giải thích.
“Bảo vật?” nghe thấy Tiểu Hắc nói vậy, mắt Diệp Tinh lóe lên,
Tiểu Hắc vô cùng nhạy bén với việc phát hiện bảo vật, nếu không phải thường xuyên chìm vào giấc ngủ sâu, hơn nữa chỉ trong hình dáng một con sâu róm nhỏ, còn có cả cự thú khủng bố mà hắn lấy được trong truyền thừa lĩnh vực Hắc Diệu đó, hắn đã cho rằng Tiểu Hắc có huyết mạch của chuột tầm bảo rồi.
Có thể để nó cảm ứng được chắc chắn bảo vật này rất quý báu.