Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 91 - Chương 89: Bộ Phim Thứ Hai 1

Chưa xác định
Chương 89: Bộ phim thứ hai 1

“Này! Cậu là bác sĩ à? Có thể không mở miệng là tiền không?” Chu Vũ Huyên không nhịn được.

Liếc nhìn Chu Vũ Huyên, Diệp Tinh không để ý tới cô ta.

Hắn đến chữa bệnh cho Chu Vĩ Thiên ban đầu chỉ vì tiền.

Càng ngày càng gần đến phiên đấu giá thanh trường kiếm bí ẩn đó sau hơn một năm, mức giá ngất trời 29,8 tỷ đã khiến Diệp Tinh dừng bước.

Cho dù hắn tham gia đấu giá, có vị Kiếm Hoàng của thanh trường kiếm vẫn chưa có được đó, giá của trường kiếm lúc đấu giá nhất định sẽ vượt quá 29,8 tỷ, không ngạc nhiên khi giá ít nhất cũng phải 30 tỷ trở lên.

Việc Diệp Tinh phải làm bây giờ là kiếm được số tiền này sau hơn một năm!

Một thanh trường kiếm đã trở thành kiếm hoàng mạnh nhất thế giới trong thười kỳ tận thế đen tối, hắn phải nắm bắt cơ hội tuyệt vời như vậy!

“Vu Huyên, phí điều trị rõ ràng là hợp lý.” Chu Kinh Thiên cau mày nhìn con gái.

Con gái ông ta bình thường khá điềm đạm, sao khi gặp Diệp Tinh thì luôn tỏ thái độ mất bình tĩnh.

Bị Diệp Tinh coi thường và bị Chu Kinh Thiên khiển trách, Chu Vũ Huyên chỉ cảm thấy trong lòng mình rất uất ức.

Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nhịn được.

“Chắc là Diệp Tinh này trả thù cho hành động sai trái của con khi lấy trộm điện thoại của hắn, nên hắn mới tính phí điều trị cao như vậy.” Trong lòng Chu Vũ Huyên căm giận nghĩ.

Tức giận nhưng đồng thời trong lòng Chu Vũ Huyên cũng có một chút hối hận, nếu không có việc trước đây, có lẽ tình huống bây giờ đã khác.

“Diệp tiên sinh, cậu trị đi, sau khi trị khỏi năm nghìn vạn sẽ lập tức chuyển tới tài khoản của cậu.” Chu Kinh Thiên nói.

Gật đầu, Diệp Tinh cũng không nói thêm gì nhiều, hắn lập tức lấy ra một quả màu đen đường kính chỉ có một centimet.

“Đây là.... Độc Quả?” Bên cạnh, Kim Hậu nhìn thấy quả này không nhịn được hỏi.

“Bác sĩ Kim, Độc Quả là gì?” Chu Kinh Thiên hỏi.

“Độc Quả là một loại quả cực độc, bình thường cực kỳ hiếm thấy, tồn tại ở những nơi rất hẻo lánh, đặc biệt, người chỉ cần nuốt một chút thịt quả, sẽ chết trong vòng một tiếng.” Kim Hậu trầm giọng nói, ánh mắt gắt gao nhìn động tác của Diệp Tinh.

Ông ta không tin Diệp Tinh dám độc chết Chu Vĩ Thiên ở nơi này.

Nghe thấy lời của Kim Hậu, Diệp Tinh bình tĩnh nói:” Cái gọi là vật cực tất phản, vạn vật đều không có gì là tuyệt đối. Quả cực độc cũng có thể dùng để cứu người.”

Quả này tất nhiên là quả Độc Nguyên mà hắn lấy được ở núi Trường Bạch.

Hắn dùng dao nhỏ cắt một phần hai mươi của quả Độc Nguyên trong tay, sau khi bị cắt ra, những nơi mà thịt quả tiếp xúc với không khí vậy mà lại khép lại, sinh ra thêm một lớp vỏ.

Cẩn thận cất hơn chín phần quả Độc Nguyên còn lại đi, Diệp Tinh cắt phần quả Độc Nguyên đó ra đắp lên cánh tay Chu Vĩ Thiên. Đồng thời lấy ra một cây châm dài nhẹ nhàng đâm lên miệng vết thương.

Dưới ánh mắt của mọi người, chất lỏng của quả Độc Nguyên nhanh chóng theo cây châm dung hòa vào cơ thế Chu Vĩ Thiên, mà màu sắc của quả Độc Nguyên này cũng biến thành màu trắng.

Diệp Tinh khống chế dòng chất lỏng đó bắt đầu chảy trong cơ thể Chu Vĩ Thiên, dòng chất lỏng đó giống như nam châm sắt, những độc tố ẩn giấu trong cơ thể Chu Vĩ Thiên nhanh chóng bị hút lấy.

Một phút... hai phút...

Dần dần, thậm chí trên trán Diệp Tinh còn toát mồ hôi hột.

Quá trình của việc điều trị này đối với hắn cũng có chút gánh nặng.

Trọng phòng im ắng, không ai dám nói chuyện, sợ làm phiền tới Diệp Tinh.

Mãi mười phút sau, Diệp Tinh mới rút châm ra, theo động tác rút, miệng vết thương của Chu Vĩ Thiên cũng có một dòng máu đen chảy ra.

Dùng khăn lông ướt lau đi, máu đen được lau sạch sẽ, sau đó Diệp Tinh lại cắm ba cây châm dài vào, rút lấy thứ gì đó rồi dùng tay bóp nát, trực tiếp đặt vào miệng Chu Vĩ Thiên.

“Đó là rễ nhân sâm?” Chu Vũ Huyên nhìn vật này nháy mắt nhớ tới gì đó, trước đây Diệp Tinh còn muốn bán rễ chùm cho cô ta.

Lại qua mấy phút, Chu Vĩ Thiên trên giường bệnh đột nhiên nháy mắt, sau đó mở mắt.

“Vĩ Thiên” thấy người đàn ông tỉnh lại, trên mặt Chu Uyển Như lập tức lộ ra vẻ kích động, không nhịn được hô lên.

Trên mặt mấy người Chu Kinh Thiên ngập vẻ vui mừng, bọn họ đã dùng rất nhiều cách, nhưng Chu Vĩ Thiên vẫn ngủ say, nhưng giờ đây đột nhiên tỉnh lại.

Điều này khiến cho bọn họ không ngừng khâm phục y thuật của Diệp Tinh.

“Đây là phương pháp trị liệu gì?” Còn Kim Hậu lại kinh ngạc, ông ta biết tình trạng của Chu Vĩ Thiên, biết khiến ông ta tỉnh lại khó khăn thế nào.

Ánh mắt bình tĩnh thu châm lại, Diệp Tinh lau mồ hôi trên trán, cũng thở phào một hơi.

Bước đầu tiên này đối với hắn mà nói là khó nhất, tiếp theo đơn giản hơn rồi.

“Được rồi, hiện tại độc tố trên người bệnh đã được loại trừ, tế bào ung thư tạm thời sẽ không lan rộng, hai ngày sau tôi sẽ tới đây điều trị.

“Làm phiền Diệp tiên sinh rồi.” Chu Kinh Thiên vội vàng nói.

Có thể khiến Chu Vĩ Thiên tỉnh lại, bọn họ cũng tin tưởng vào y thuật của Diệp Tinh hơn nhiều.

Không hề do dự, Chu Kinh Thiên lập tức gọi điện thoại, một lát sau, thẻ của Diệp Tinh đã nhận được năm nghìn vạn.

Tiền tới tay, Diệp Tinh tất nhiên cũng không ở lại lâu, đi ra khỏi phòng.

“Ấy? Nhà có khách à?” là một chàng trai trông chưa tới hai mươi bước vào, tò mò nhìn Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ.

Đợi sau khi tiễn Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ đi, Chu Kinh Thiên hỏi con gái mình: “Vũ Huyên, con biết Diệp Tinh?”

Bình Luận (0)
Comment