Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 937 - Chương 926: Không Ngừng Mài Giũa 1

Chưa xác định
Chương 926: Không ngừng mài giũa 1

Lão giả gặp qua rất nhiều thiên tài tuyệt thế vô cùng cuồng ngạo, đương nhiên, thiên tài có ngạo khí là rất bình thường, thế nhưng đó cũng không phải chuyện gì tốt.

Giống như là thiên tài tuyệt thế trong lịch sử hư không cảnh đứng thứ tư của nhân tộc, bởi vì kiêu ngạo mà đến bây giờ vẫn bị nhốt ở bình cảnh bất tử cảnh, không có đột phá.

Nói vài câu, lão giả trực tiếp rời khỏi nơi này.

Cả khu vực, chỉ có một mình Diệp Tinh đứng thẳng, hắn nắm nhẫn không gian trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Đến tay rồi!"

Đây là bí tịch đạo tắc tử vong hắn mà hắn mua ở thành Thời Không.

Hiện tại, trọng tâm của Diệp Tinh bắt đầu dời đi.

- Huyễn ảnh tử vong!

- Kiếm Trận bách diệt tử vong!

Từng quang cầu bí tịch xuất hiện, những phương pháp công kích tử vong này đều là kiếm trận, có chút giống kiếm trận Vạn Huyền.

Dù sao Diệp Tinh hoàn toàn quen thuộc loại phương thức chiến đấu này, nếu là một lần nữa đổi một loại, tất sẽ hao phí thời gian dài hơn.

"Bắt đầu nghiên cứu!"

Bản thể Diệp Tinh bắt đầu hao phí tinh lực nghiên cứu bí tịch đạo tắc tử vong, về phần Diệp Tinh Huyễn tộc thì ở trong không gian kia cẩn thận quan sát kiếm thần bí!

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua ba năm.

......

Vù! Vù! Vù!

Trước mắt từng thanh trường kiếm xuất hiện, tản ra dao động vô cùng sắc bén.

- Dao động của đạo tắc tử vong?

Diệp Tinh cẩn thận quan sát, từng cỗ kích động không ngừng dung nhập vào trong đầu hắn.

Một lúc lâu sau, Diệp Tinh thu hồi ý thức của mình.

- Thật đúng là khó!

Hắn lúc trước có rất nhiều kích động đối với công kích loại kiếm, nhưng theo thời gian trôi qua, kích động này càng ngày càng ít.

- Tiếp tục như vậy khẳng định không được, cho dù mình tiếp tục ở lại cũng không nhất định có thể thành công!

Diệp Tinh yên lặng suy nghĩ trong lòng.

Hắn hiện tại cảm giác mình đều đạt tới một cái bình cảnh kỳ dị.

Ánh mắt chuyển động một chút, bỗng nhiên ánh mắt Diệp Tinh sáng lên.

- Đúng rồi, lúc trước đi qua bí cảnh Huyền Hỏa, bên trong có rất nhiều cường giả bất tử cảnh bình thường lang bạt,mình hoàn toàn có thể tiến vào, tôi luyện thực lực của mình, thí nghiệm chiêu thức của mình!

Diệp Tinh âm thầm nói trong lòng.

Chiến đấu chém giết, không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất để tôi luyện thực lực của mình, hắn hiện tại vẫn ở chỗ này cũng không phải biện pháp, hoàn toàn có thể ở chỗ này một đoạn thời gian, sau đó lại đi bí cảnh Huyền Hỏa mài giũa một đoạn thời gian.

Như vậy không ngừng hoàn thiện suy nghĩ của mình, chuyển hóa thành thực lực của mình.

Trên thực tế, bản thể Diệp Tinh có tháp ý thức, ngược lại thường xuyên mài giũa, thế nhưng Diệp Tinh luôn cảm thấy thiếu một chút.

Bởi vì đó không phải là chiến đấu sinh tử, Diệp Tinh biết mình chết còn có thể nhanh chóng sống lại, cho nên căn bản không có cảm giác nguy cơ gì.

Chỉ có trải qua trận chiến sinh tử chân chính mới có thể tiến bộ nhanh hơn.

Không có một cường giả nào an an ổn ổn tu luyện là có thể trưởng thành.

– Đi thôi!

Nghĩ tới đây, Diệp Tinh nhìn cánh cửa xa xa, hắn tản ra một tia linh hồn cảm thụ bên ngoài một chút, xác định không có người liền trực tiếp bay ra ngoài.

Xoẹt...

Trên bình nguyên khổng lồ, một cánh cửa màu đen kỳ dị xuất hiện, sau đó Diệp Tinh bay ra.

Qua mấy giây,cánh cửa này trực tiếp ẩn đi.

Diệp Tinh cảm thụ một chút, bóng dáng vừa động, lại biến thành một con sâu róm, trên người hắn có một tia sáng màu đen kỳ dị phát ra.

Theo dao động sinh ra, hư không trước mắt cũng sinh ra từng đạo dao động, sau đó một cánh cửa màu đen lại chậm rãi hình thành.

"Có thể tự do ra vào." Trên mặt Diệp Tinh lộ ra một tia vui sướng.

Hắn có thể dễ dàng tiến vào trong không gian nơi này.

Lúc trước hắn đã có nắm chắc nhất định, chẳng qua lại xác nhận một chút thôi.

- Đi!

Thân ảnh lướt qua, Diệp Tinh trực tiếp bay về phía xa xa, rất nhanh đi tới trước cửa động bí cảnh Huyền Hỏa. Sau đó Diệp Tinh trực tiếp bay vào.

Xoẹt...

Tình cảnh trước mắt trong nháy mắt biến hóa, một tòa không gian rộng lớn tản ra khí tức cổ xưa xuất hiện trước mắt.

- Không biết bí cảnh Huyền Hỏa này lưu lại từ khi nào? Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Vũ trụ không biết tồn tại bao lâu, sinh ra vô số cường giả, mở ra vô số không gian bí cảnh.

Bọn họ sẽ đặc biệt lưu lại một ít cơ duyên, truyền thừa,... để người sau lấy được.

Đương nhiên, cũng có một vài bí cảnh của vũ trụ được hình thành tự nhiên, bởi vì hoàn cảnh thay đổi dần dần độc lập thành một mảnh không gian.

Giống như bí cảnh Huyền Hỏa trước mắt có thể tự chủ sinh ra bảo vật, rất có thể là do vũ trụ tự chủ sinh ra.

"Hả?" Đi tới một hồi, bỗng nhiên ánh mắt Diệp Tinh sáng lên.

Hắn nhìn về phía xa xa, nơi đó có một người đang bay tới.

Đây là một con yêu thú dáng người vô cùng cường tráng, cả người giống như được nham thạch cấu thành, sau lưng tràn đầy gai xương dữ tợn, ánh mắt đỏ tươi nhìn Diệp Tinh.

"Ngươi là ai?" Mới tiến vào bí cảnh Huyền Hỏa? Ta chưa từng gặp qua ngươi?" Yêu thú cường tráng trầm giọng nói.

Yêu thú ở trong bí cảnh này một thời gian dài, trên cơ bản cường giả bất tử cảnh nơi này đều biết, thế nhưng chưa từng gặp qua Diệp Tinh.

"Ngươi rất nhanh sẽ quen thôi." Diệp Tinh cười to nói.

Ầm ầm!

Đạo tắc mãnh liệt trên người hắn phát ra, mười thanh trường kiếm trong tay huy động, từng đạo quang mang nhanh chóng đánh tới chỗ yêu thú cường tráng.

- Dao động của bất tử cảnh? Đạo tắc tử vong?"

Cảm thụ được khí thế dao động trên người Diệp Tinh, trên mặt yêu thú nhất thời lộ ra một tia nghi hoặc.

Chỉ là thấy Diệp Tinh dám trực tiếp xuất thủ, trong mắt yêu thú nhất thời lộ ra vẻ nổi giận.

- Ta mặc kệ ngươi là ai, dám ra tay, vậy thì đừng trách ta!

Ầm ầm!

Bình Luận (0)
Comment