Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 102

Nhà của Lâm Tiếu là hộ đầu tiên của tòa nhà lắp điều hòa.

Không chỉ có tòa nhà của họ mả cả khu vực xưởng dệt bông cũng chưa có nhiều hộ lắp điều hòa.

Sáng nay, Lữ Tú Anh đến phòng lưu trữ, dọn dẹp vệ sinh trong phòng một lượt, pha ấm trà, lúc này chị Phùng - một người đồng nghiệp của bà mới lững thững đến.

Lữ Tú Anh từ lâu đã quen với việc chị Phùng lúc thì đến muộn, lúc thì không đến, bà cũng không so đo những điều này, dù sao công việc ở xưởng dệt bông cũng không nhiều, một mình bà làm cũng không mệt.

Bình thường ở văn phòng chị Phùng cũng không hay nói chuyện với Lữ Tú Anh, thường bà ta chỉ đọc sách báo, hôm nay vừa tới cửa đã đi đến bàn của Lữ Tú Anh nói: “Tú Anh, nhà cô được đấy, đã lắp được điều hòa rồi.”

Lữ Tú Anh thắc mắc: “Điều hòa gì cơ? Nhà em có lắp điều hòa đâu.”

Chị Phùng ngây người một lúc: “Nhà cô đang lắp điều hòa đấy, cô không biết à?”

Lữ Tú Anh vội vàng gọi điện về nhà, điện thoại kêu mãi cuối cùng cũng gọi được, nghe thấy đầu dây bên kia là giọng Lâm Dược Phi, Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Tiểu Phi con lắp điều hòa cho nhà đấy à?”

Lâm Dược Phi vâng một tiếng: “Đang lắp mẹ ạ!”

Lữ Tú Anh nói: “Việc lớn như vậy sao con không bàn bạc gì với mẹ thế?”

Lữ Tú Anh dập điện thoại, bà không thể ở văn phòng được nữa, bà chào chị Phùng một tiếng: “Em về nhà xem thế nào.”

Lữ Tú Anh tức giận rời đi, chị Phụng cảm thấy khó hiểu nhìn theo bóng Lữ Tú Anh. Lắp điều hòa, một việc lớn như vậy mà Lữ Tú Anh quả thật không biết chút nào, thế thì chả phải rõ ràng là Lữ Tú Anh không bỏ tiền ra mà là con trai cô ta bỏ tiền ra rồi.

Con trai cô ta cũng giỏi kiếm tiền thật đấy, chị Phùng không thể hiểu nổi, một thằng nhóc tuổi đời còn trẻ măng, vừa mới đi làm thì có khả năng gì mà kiếm được nhiều tiền như thế.

Lữ Tú Anh vội vàng chạy về nhà, nhìn thấy thợ đang lắp cục nóng điều hòa bên ngoài tường nhà mình, xung quanh hàng xóm đang túm năm tụm ba hiếu kỳ đứng xem, trông thấy Lữ Tú Anh liền lần lượt hỏi thăm.

“Tú Anh, điều hòa nhà cô mua ở đâu đấy?”

“Điều hòa này bao nhiêu tiền?”

“Tôi thấy điều hòa của nhà quản đốc Chu được lắp thẳng trên cửa sổ, sao điều hòa nhà cô lại chia ra lắp cả trong lẫn ngoài thế này, có phải là rẻ hơn loại máy lắp trực tiếp lên cửa không?”

Một người hàng xóm bên cạnh lên tiếng: “Bà chưa nhìn thấy bao giờ đúng không?” “Loại này đắt hơn loại máy gắn cửa.”

Đã thế lại còn đắt hơn điều hòa của nhà quản đốc Chu nữa, rốt cuộc cái điều hòa này bao nhiêu tiền là thắc mắc chung của hàng xóm, Lữ Tú Anh cũng muốn hỏi Lâm Dược Phi điều này, bà tỏ ra rất bình tĩnh đi qua đám người, nhưng thực ra tim bà đang đập rất nhanh.

Lữ Tú Anh đi vòng qua những người hàng xóm bước vào cửa, lấy chìa khóa mở cửa. Lâm Dược Phi nghe thấy tiếng cửa quay đầu lại nhìn, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lữ Tú Anh: “Mẹ, sao mẹ lại về thế?”

Lữ Tú Anh nghiến răng: “Con nói xem sao mẹ lại phải về?”

“Cái điều hòa này bao nhiêu tiền?” Lữ Tú Anh hạ giọng hỏi.

Lâm Dược Phi xòe bốn ngón tay ra đưa về phía Lữ Tú Anh đắc ý nói: “Một phần tư, giá ưu đãi, rẻ được một nghìn tệ, hời chưa mẹ.”

Lữ Tú Anh trái lại lại hít một hơi thật sâu, bốn nghìn tệ còn rẻ.

Lữ Tú Anh hỏi: “Còn trả được nữa không?”

Lâm Dược Phi lắc đầu: “Đã lắp đặt rồi trả làm sao được nữa. Hơn nữa lúc mua giá ưu đãi cũng có điều kiện rõ ràng, ngoài vấn đề chất lượng ra, các lý do khác không được đổi.”

Người lắp điều hòa nhảy từ trên ghế xuống, phủi tay: “Ông chủ, lắp xong rồi, để tôi dậy anh cách bật.”

Lữ Tú Anh liền ngừng nói, chăm chú nhìn, nghe người thợ hướng dẫn: “Ấn vào cái nút tròn này trước.”.

“Hai cái nút lên xuống này là để điều chỉnh nhiệt độ.”

Lữ Tú Anh nghe mà rối tung đầu óc, Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ của Lữ Tú Anh liền nói: “Mẹ, con nhớ cả rồi.”

Người thợ lắp đặt mở điều hòa lên, ban đầu điều hòa phả ra gió nóng, hai phút sau là thổi gió mát ra ngoài. Gió thổi ra càng lúc càng lạnh kèm theo từng đợt sương.

“Thế là được rồi.” Thợ lắp đặt thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, để lại số điện thoại dịch vụ sửa chữa bảo dưỡng: “Nếu có vấn đề gì thì gọi theo số này.”

Sau khi người thợ lắp đặt rời đi, hàng xóm bên ngoài cũng đã giải tán.

Điều hòa không trả được, Lữ Tú Anh chỉ đành chấp nhận. Bà ra nhà vệ sinh lấy cây lau, vừa rồi mấy người thợ lắp đặt đi cả giày vào, phải lau nền nhà cho thật kỹ.

Còn cả ghế, tủ xung quanh điều hòa đều phải lau một lượt, ai mà biết được là họ đã động vào những đâu.

 

Lâm Dược Phi muốn phụ bà, Lữ Tú Anh đuổi anh ra: “Để đấy cho mẹ, con lau không kỹ.”

Người khác làm thường không đúng ý của Lữ Tú Anh, kể cả là nhìn có vẻ sạch rồi thì trong lòng Lữ Tú Anh cũng thấy không yên tâm, tự mình làm vẫn là yên tâm nhất.

Lữ Tú Anh vừa lau sàn nhà vừa hỏi Lâm Dược Phi: “Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Lữ Tú Anh không quản lý tiền của Lâm Dược Phi, nhưng một số tiền lớn như vậy trong lòng bà cũng phải có sự tính toán, từ khi Lâm Dược Phi đi làm đã chi cho gia đình hết khoản nọ đến khoản kia. Tivi màu, máy giặt, điện thoại, vừa mới mua cho Tiếu Tiếu cái xe đạp lại lắp cho nhà cái điều hòa.

Số Lâm Dược Phi chi ra so với số tiền anh kiếm được hoàn toàn không khớp, tất cả số tiền này cộng lại thì số tiền anh chi ra vẫn nhiều hơn số tiền anh kiếm được.

Lữ Tú Anh hỏi: “Con lại mới được tăng lương à?”

Lương tăng như thế có vẻ hơi cao.

Lâm Dược Phi nói mập mờ: “Không phải, lương không tăng. Là ông chủ Lương thưởng cho công trình mà con giành được lần trước.”

Lữ Tú Anh hỏi: “Lại mới giành được công trình mới à, công trình lần này ở đâu thế?”

Câu trả lời của Lâm Dược Phi rất mập mờ: “Ở phía Đông thành phố mẹ ạ, có phải bên chân phải của mẹ lau chưa sạch không?”

Sự tập trung của Lữ Tú Anh quả nhiên bị đánh lạc hướng: “Ở đâu cơ? Có phải ở đây không?”

Buổi chiều, Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu đi học về, không nói gì về việc nhà mới lắp điều hòa, Lâm Dược Phi muốn dành cho em gái một niềm vui bất ngờ.

Lâm Tiếu về tới nhà, Lâm Dược Phi liền gọi cô bé vào trong phòng lớn, nhìn thấy điều hòa đang thổi gió lạnh, cô bé sung sướng nhảy lên giường.

“Mẹ mắng bây giờ.”

“Con còn chưa tắm đâu.”

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh cùng quát Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu ra nhà tắm công cộng để tắm, động tác của Lâm Tiếu chưa bao giờ nhanh như thế, tự mình tắm xong liền giục Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ xong chưa?”

“Xong rồi!” Lữ Tú Anh buộc phải tắm thật nhanh, trên đường về nhà, Lữ Tú Anh liên tục nhắc nhở Lâm Tiếu: “Không được chạy!”

Lâm Dược Phi cũng vừa đến nhà tắm công cộng để tắm, tắm xong không đợi mẹ và em gái ở ngoài cửa nhà tắm nữa mà về trước bật điều hòa.

Khi Lâm Tiếu về nhà, trong phòng lớn đã mát rượi.

Cô bé đi vào trong phòng, đứng ngay dưới hướng gió điều hòa thổi, tận hưởng cảm giác sảng khoái “Dễ chịu quá đi mất!”

Lữ Tú Anh vội vàng kéo Lâm Tiếu sang một bên, không cho cô bé đứng thẳng hướng gió điều hòa thổi: “Con sẽ ốm đấy!”

Lữ Tú Anh không cho Lâm Tiếu đứng trực tiếp dưới gió điều hòa thổi nhưng không quan tâm gì đến Tiểu Hoàng. Từ khi trong nhà bật điều hòa, Tiểu Hoàng chưa lúc nào rời khỏi phòng lớn, nằm dưới hướng gió điều hòa không động đậy, thi thoảng mới quay người.

Lâm Tiếu nhìn Tiểu Hoàng bằng ánh mắt ghen tị: “Mẹ, sao Tiểu Hoàng lại nằm ngay dưới chỗ gió điều hòa thổi mà con lại không.”

Lữ Tú Anh liền hỏi: “Tiểu Hoàng có lông, con có lông không?”

Lâm Tiếu bứt bứt tóc trên đầu mình trả lời: “Con cũng có mà.”

Nhưng trong mắt mẹ cô, Lâm Tiếu chỉ mọc lông ở một khu vực không được tính, Lâm Tiếu chỉ có thể nhìn Tiểu Hoàng độc chiếm toàn bộ chỗ mát nhất trong phòng mà ngưỡng mộ.

Sau khi Lâm Dược Phi lắp điều hòa cho gia đình, nhiệt độ lại tăng cao hơn nữa.

Lữ Tú Anh nhìn mặt trời như quả cầu lửa ngoài cửa sổ: “Mùa hè năm nay nóng thật đấy.”

Lâm Tiếu tan học về nhà, điều hòa trong nhà đã được bật đến tận sáng sớm ngày hôm sau khi cả nhà ra ngoài.

Đêm cũng không mát, trong sân xưởng dệt bông lại có người chuyển ghế nằm, người chuyển chiếu ra ngoài phòng để ngủ, dù sao bên ngoài cũng mát hơn trong phòng một chút.

Lữ Tú Anh mặc dù tiếc tiền điều hòa và tiền điện, nhưng vui mừng nói: “Mùa hè năm nay nhà mình không phải khổ sở nữa rồi.”

Sau khi nhà bật điều hòa, nửa đêm Lâm Tiếu không còn gãi ngứa nữa. Nửa đêm Lữ Tú Anh không cần phải trông Lâm Tiếu nữa, bà cũng được ngủ một giấc ngon.

Những nốt mẩn ngứa trên người Lâm Tiếu không ngứa nữa cũng không đỏ nữa, chẳng bao lâu là lặn hết.

Lâm Tiếu ngồi trên bàn học có điều hòa thổi mát ôn bài thật thoải mái, không như trước kia nóng đến bực bội, ngồi một lát là m.ô.n.g dính vào chiếu ngay.

Lữ Tú Anh trông thấy vết mẩn ngứa trên người Lâm Tiếu rất nhanh đã hết rồi mới thấy là bật điều hòa thật xứng đáng, những năm trước Lâm Tiếu hay bị mẩn ngứa vào mùa hè, cả mùa hè cứ bị đi bị lại.

Nhưng Lữ Tú Anh vẫn thấy tiếc tiền điện, nên bà trải cho Lâm Dược Phi một cái đệm nằm dưới đất trong phòng lớn.

Bình Luận (0)
Comment