Sở thú Bắc Kinh thật sự giống như lời mà Diệp Văn Nhân nói, nó lớn hơn nhiều so với các sở thú trong thành phố.
Vương Hồng Đậu cũng nhìn thấy gấu trúc, nhưng cô bé không cảm thấy nó dễ thương như Diệp Văn Nhân miêu tả: "Hổ con là dễ thương nhất."
"Hổ con rất nhỏ luôn, giống như một con mèo lớn vậy."
Diệp Văn Nhân nhìn Vương Hồng Đậu với ánh mắt ngưỡng mộ, năm ngoái khi cô bé đến sở thú Bắc Kinh, trong sở thú không có một con hổ con nào cả.
Tuy nhiên, Diệp Văn Nhân cũng có một thứ khiến Vương Hồng Đậu và Lâm Tiếu ngưỡng mộ, cô bé đã đi biển vào kỳ nghỉ hè này.
“Woa!” Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đồng thanh phát ra những tiếng ghen tị.
Lâm Tiếu là người ghen tị nhất, cô chưa bao giờ được bước chân ra khỏi thành phố.
Cô chỉ từng đọc qua ở trong sách, biển xanh mênh m.ô.n.g bát ngát, nối liền với bầu trời.
Biển xanh rốt cuộc trông như thế nào, trong đầu Lâm Tiếu không cách nào tưởng tượng ra được.
Diệp Văn Nhân nói với Lâm Tiếu: "Tớ vẽ ra cho cậu xem."
"Lần tới trong tiết mỹ thuật, tớ sẽ vẽ một bức tranh về biển."
Lâm Tiếu vô cùng mong đợi gật gật đầu, cô thật sự rất muốn xem biển trông như thế nào.
Đột nhiên Vương Hồng Đậu hỏi: "Cậu đi biển mà cậu không chụp ảnh sao?"
Diệp Văn Nhân: “Có chứ.” Cha cô bé cầm máy chụp ảnh chụp mà, chụp hết cả một cuộn phim.
Vương Hồng Đậu: "Vậy tại sao cậu còn muốn vẽ tranh, cậu lấy ảnh ra cho chúng tớ xem là được rồi."
Diệp Văn Nhân chớp chớp mắt: "Đúng ha."
Ngày hôm sau, Diệp Văn Nhân lấy mấy tấm ảnh về biển kẹp vào trong cuốn sổ tay mang chúng đến trường.
Giờ giải lao, Diệp Văn Nhân gọi Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vào nhà vệ sinh.
Cả Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đều cảm thấy khó hiểu, tại sao xem ảnh còn phải xem trong nhà vệ sinh.
Bước vào cửa nhà vệ sinh nữ, cuối cùng Diệp Văn Nhân cũng mở cuốn sổ tay ra, Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu chợt hiểu ra ngay.
Thì ra là vậy.
Trong bức ảnh Diệp Văn Nhân đang mặc đồ bơi.
Diệp Văn Nhân mặc áo tắm một mảnh, hai tay chống nạnh, nhìn vô cùng lạ mắt. Sau lưng cô bé là biển xanh, từng đợt sóng đang xô vào bờ, tung lên từng mảng bọt trắng xóa.
"Thì ra biển trông như thế này." Lâm Tiếu nhẹ nhàng vuốt ve vùng biển xanh trong bức ảnh, khi nào cô mới có thể tận mắt nhìn thấy biển xanh đây?
Tin tức chấn động mà cô giáo Từ kết hôn vẫn còn chưa tan, thỉnh thoảng trong lớp có học sinh lại nhắc đến chuyện này, nhưng sau đó lại có một tin tức khác chấn động hơn.
Viên Kim Lai vừa chạy vào lớp vừa khóc rống lên: "Tiệm tạp hóa đóng cửa rồi."
Tiệm tạp hóa bên trong trường tiểu học Đường Giải Phóng đóng cửa rồi.
Đối với các học sinh tiểu học, tin tức này còn chấn động hơn nhiều so với tin cô giáo Từ kết hôn.
Mặc dù cô giáo Từ đã cấm mọi người đi tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, nhưng chỉ cần tiệm tạp hóa còn mở cửa thì họ sẽ còn có khả năng lén lút mua đồ ăn vặt.
Cho dù tạm thời không dám đi mua, nhưng vẫn còn một chút hy vọng, một chút kỳ vọng.
Không ngờ tiệm tạp hóa vậy mà đã đóng cửa rồi.
Viên Kim Lai nhịn không được, hỏi cô giáo Từ: "Cô giáo Từ, sau này tiệm tạp hóa sẽ không mở lại nữa sao ạ?"
Trong phòng học không một tiếng động, toàn bộ học sinh trong lớp đều vểnh tai lên, chờ đợi câu trả lời của cô giáo Từ.
Cô giáo Từ hỏi ngược lại Viên Kim Lai: "Làm sao em biết tiệm tạp hóa đã đóng cửa?"
Viên Kim Lai: "Em, em đi ngang qua tiệm tạp hóa, tình cờ nhìn thấy."
Cô giáo Từ nhìn Viên Kim Lai một cái, không vạch trần cậu bé, từ lớp học đến sân vận động, đến khu vực chịu trách nhiệm, đến phòng mỹ thuật, phòng âm nhạc… đi đâu cũng sẽ không đi qua tiệm tạp hóa, trừ khi cố ý đến tiệm tạp hóa.
Vì vậy, mấy ngày đầu sau khi học kỳ mới bắt đầu, không có học sinh nào trong lớp phát hiện tiệm tạp hóa đã đóng cửa, về phần Viên Kim Lai hôm nay làm sao phát hiện ra chuyện đó, cô giáo Từ đương nhiên biết rất rõ.
Nhưng mà dù sao thì tiệm tạp hóa đã đóng cửa, sau này không ai có thể đến tiệm tạp hóa nữa, cô ấy cũng không truy cứu chuyện này, nói với các học sinh: “Đúng vậy, tiệm tạp hóa đã đóng cửa rồi, sau này sẽ không mở lại nữa. "
"A."
"Aaaaaa."
“Đừng mà.”
Bỗng chốc trong phòng học đều là những tiếng gào thét thảm thiết.
Lâm Tiếu xoay nửa người lại, Vương Hồng Đậu ở bàn phía sau đưa tay về phía trước, hai cô gái nhỏ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cùng nhau chấp nhận tin xấu này.
Cô giáo Từ: "Sau này tiệm tạp hóa sẽ sửa thành phòng dụng cụ thể dục."
“Nhà trường đã thống nhất sau này vào các giờ ra chơi sẽ cho các em ăn thêm bữa ăn phụ, giờ giải lao buổi sáng một bữa, giờ giải lao buổi chiều một bữa.”
Vấn đề bữa ăn phụ đã được trường quyết định rồi, cô giáo Từ chỉ là truyền đạt lại cho các học sinh trong lớp thôi.
Ngay lập tức sự chú ý của mọi người đã bị bữa ăn phụ thu hút, mọi người đua nhau hỏi: "Bữa ăn phụ là gì ạ?"
"Bữa ăn phụ sẽ ăn những gì vậy cô?"
Cô giáo Từ: "Bánh mì, sữa và trái cây, sẽ có các món ăn khác nhau, sẽ luân phiên đổi món cho các em."
Tay của Lâm Tiếu lại bị Vương Hồng Đậu siết chặt, hy vọng mà họ vừa mới ấp ủ lại tan thành mây khói. Bánh mì, sữa, trái cây làm sao ngon như que cay, kẹo trái cây, sợi quả sung được.
“Tại sao tiệm tạp hóa lại đóng cửa vậy cô?” Các học sinh buồn bã hỏi.
Câu trả lời của cô giáo Từ không cách nào phản kháng được: “Bởi vì ăn đồ ăn vặt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của các em.”
Không còn tiệm tạp hóa, Lâm Tiếu như cảm thấy bầu trời trong trường không còn trong xanh nữa.
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, ba người đứng ở cuối hành lang không có người qua lại, cả người yếu ớt dựa vào tường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy sự buồn bã.
Vương Hồng Đậu: "Tớ muốn khóc quá."
Diệp Văn Nhân: "Tớ cũng rất buồn."
Lâm Tiếu: "Những học sinh mới vào trường năm nay làm sao hiểu được cái cảm giác có tiệm tạp hóa ở trong trường vui như thế nào, thật đáng thương."
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dùng sức gật đầu, thật sự rất đáng thương.
Những học sinh lớp một các khóa về sau không thể nào trải nghiệm được cái cảm giác vui vẻ mà họ từng trải qua ở trong tiệm tạp hóa.
Chao ôi, các đàn em thảm quá đi.
Lâm Tiếu: "Tớ cũng thảm."
Khoảng thời gian vui vẻ mà cô trải qua trong tiệm tạp hóa ít hơn một năm rưỡi so với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân.
Năm lớp 1, cô chưa chuyển vào trường này, sang học kỳ 1 năm lớp 2, cô không có tiền tiêu vặt.
Sau đó, khó khăn lắm mới có tiền tiêu vặt, mới qua một học kỳ thì tiệm tạp hóa đã đóng cửa.
“Tớ thấy mình còn thảm hơn so với các học sinh mới vào trường.” Lâm Tiếu thở dài, các học sinh mới vào trường chưa bao giờ trải hoa cái cảm giác vui vẻ đó thì sẽ không biết mình đã mất đi thứ gì, nhưng cô đã từng trải qua cái cảm giác đó thì sẽ nhớ mãi về nó.
Diệp Văn Nhân nắm lấy tay Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: "Mặc dù tiệm tạp hóa không còn nữa, nhưng khoảng thời gian vui vẻ mà chúng ta đã trải qua ở tiệm tạp hóa, những kỷ niệm, những niềm vui đó sẽ mãi ở đó."
Vương Hồng Đậu: "Nhưng những kỷ niệm đó không thể ăn được." Cô bé muốn ăn kẹo trái cây và quả sung.
Lâm Tiếu gật đầu hùa theo Vương Hồng Đậu, cô muốn ăn thịt Đường Tăng và mức vỏ hồng.
Mấy ngày tiếp theo, trong lớp học đều là khung cảnh buồn rầu ảm đạm.
Viên Kim Lai: "Tiệm tạp hóa không còn nữa, đi học còn có ý nghĩa gì nữa đây."
Mặc dù Lâm Tiếu cảm thấy Viên Kim Lai nói như vậy là không đúng lắm, nhưng không còn tiệm hóa, đi học thật sự thiếu mất một ít hứng thú.
Vài ngày sau, đột nhiên trong lớp lan truyền một tin đồn nói rằng tiệm tạp hóa trong trường đóng cửa là vì có một số phụ huynh góp ý với nhà trường, mong nhà trường dẹp bỏ tiệm tạp hóa.
"Là ai?"
"Là phụ huynh của ai?"
Các học sinh vừa hỏi qua hỏi lại vừa về nhà hỏi phụ huynh của mình.
Lâm Tiếu cũng về nhà hỏi mẹ và anh trai mình, cả mẹ và anh trai đều đảm bảo với cô rằng họ không có làm việc đó. Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Con biết mẹ và anh hai chắc chắn sẽ không làm việc đó."
Đến trường, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân trao đổi tin tức cho nhau.
“Phụ huynh tớ không có.”
“Phụ huynh tớ cũng không có.”
“Tớ cũng không.”
Sau khi trao đổi tin tức cho nhau, cả ba thở phào nhẹ nhõm.
"Rốt cuộc là phụ huynh của ai đã đưa ra đề xuất này với nhà trường kia chứ?"
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã thành lập một "tiểu đội trinh thám" điều tra "chân tướng tiệm tạp hóa đóng cửa".
Ba người nghiêm túc điều tra mấy ngày nhưng không phát hiện được gì, chỉ có thể từ bỏ. Vụ án điều tra đầu tiên của "tiểu đội trinh thám" đã thất bại.
“Ủa sao gần đây Trần Đông Thanh không tìm chúng ta chơi nữa?” Đột nhiên Vương Hồng Đậu hỏi.
"Đúng ha, sau khi tan học Trần Đông Thanh không tìm Lâm Tiếu nói chuyện nữa." Diệp Văn Nhân nói.
“Trần Đông Thanh cũng giống mấy nam sinh kia rồi sao, không chơi với con gái nữa?” Lâm Tiếu nhíu mày.
Sau khi vào lớp ba, đột nhiên trong lớp nổi lên một luồng gió, nam nữ không còn chơi chung với nhau như trước nữa, đa số đều là con trai chơi với con trai, con gái chơi với con gái.
Trần Đông Thanh vừa bước vào lớp học, nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người Lâm Tiếu, cậu bé vèo một cái chạy tít ra ngoài.
Cậu bé vẫn phải trốn một lúc.
Trốn cho đến khi ba người Lâm Tiếu hoàn toàn quên mất "tiểu đội trinh thám" của họ.