Đã đi tới tận chợ sáng, đương nhiên không thể mua thịt rồi về ngay. Hôm nay có Lâm Dược Phi đi theo xách đồ, Lữ Tú Anh yên tâm mua tiếp.
Khoai tây, rong biển, váng đậu, đậu phụ khô... Sau khi kho xương sườn và móng heo thì không nên đổ nước thừa đi, tiếp tục kho thêm một nồi những thứ này nữa, hương vị chẳng kém gì thịt!
Chợ sáng còn bán những khối vải vụn, Lữ Tú Anh cũng chọn vài miếng vải.
Bây giờ bà không làm việc trong xưởng dệt nữa, không thể dễ dàng mua vải in lỗi sai sót giống trước kia, vải vụn ở chợ sáng không đắt, có thể mua về may lớp bọc ống tay áo.
Mùa thu đã sang, chớp mắt cái đông cũng tới, quần áo dày mùa đông không thể giặt mỗi ngày. Lâm Tiếu ở trong trường học ngày nào cũng cọ tới cọ lui trên bàn, trưa đến còn phải cọ tới cọ lui trong nhà ăn, nhất định phải may lớp bọc tay áo mới được.
Còn có tấm đệm của Tiểu Hoàng nữa, Lữ Tú Anh cũng thường xuyên tháo rời nó, giặt hai lần sẽ đổi mới ngay, phải dùng không ít vải.
Chợ sáng có người bán len, Lữ Tú Anh cũng mua vài cuộn.
Năm nay sợi len đổi màu mới ra mắt, Lữ Tú Anh lần đầu trông thấy nó, gặp rồi thì rất thích. Sợi len như vậy không cần bà phải đan hoa văn, chỉ cần đan thường thôi đã có đủ thứ hoa văn đổi màu sắc.
Người bán len nói với Lữ Tú Anh: “Chị à, sợi len này năm nay được ưa chuộng lắm đấy, món bán chạy nhất chính là nó.”
Lâm Dược Phi không chấp nhận được màu sắc thay đổi lòe loẹt này, anh một mực khuyên Lữ Tú Anh đừng mua: “Mẹ, cái này không đẹp. Mẹ cứ mua loại len một màu đi, áo len một màu mới có phong cách Tây.”
Người bán len sợi liếc nhìn Lâm Dược Phi một cái, nói với Lữ Tú Anh: “Con trai chị à? Đừng nghe thằng bé, đám trai trẻ không hiểu thứ này đâu.”
Lữ Tú Anh đồng tình: “Nó chẳng biết gì hết.”
“Chị lấy cho tôi mười cuộn len đổi màu này.” Áo len mỏng của Lữ Tú Anh cần dùng khoảng tầm sáu cuộn, áo len mỏng của Lâm Tiếu cần chưa tới bốn cuộn, mười cuộn có thể đan hai chiếc.
“Con không thích thì mua loại một màu cho con.” Lữ Tú Anh nhìn về phía Lâm Dược Phi: “Con muốn chọn màu nào thì tự chọn đi.”
Lâm Dược Phi chỉ về phía màu xanh tím than.
Lữ Tú Anh lại mua thêm tám cuộn len màu xanh tím than, vóc dáng Lâm Dược Phi vừa cao vừa lớn, từ nhỏ đã tốn len sợi hơn những người khác rồi.
Sau khi mua xong len sợi, cuối cùng Lữ Tú Anh cũng rời chợ sáng về nhà, Lâm Dược Phi thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều đồ đạc như vậy giỏ xe không chứa hết được, giỏ xe đựng một nửa, trên tay lái treo hai túi, còn lại hai túi để Lữ Tú Anh xách theo.
Đi về đến cửa nhà, họ đã nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng sủa gâu gâu.
Cách một cánh cửa chống trộm, một hồi loảng xoảng ồn ào vang ra, Lâm Tiếu đi dép lạch bạch chạy trong nhà.
Lữ Tú Anh còn thoáng nghe thấy tiếng “Ui da”, hình như Tiếu Tiếu va phải góc bàn?
“Tiếu Tiếu, sao thế?” Lữ Tú Anh vừa gọi vào nhà, vừa vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đêm qua Lữ Tú Anh ngủ một đêm không ngon, sáng sớm đã tỉnh giấc, quyết định tới chợ sáng mua thịt. Lâm Dược Phi nói muốn đi cùng bà, Lữ Tú Anh để lại một tờ giấy trên đầu giường Lâm Tiếu, dắt Tiểu Hoàng ra ngoài đi một vòng, sau đó dắt Tiểu Hoàng về nhà, cuối cùng hai mẹ con đi lên chợ sáng.
Lúc năm sáu tuổi Lâm Tiếu đã bắt đầu ở nhà một mình, bây giờ đã chín tuổi, Lữ Tú Anh cũng không còn lo lắng, hơn nữa chẳng bao lâu bà sẽ quay trở về.
Nhưng bây giờ khi nghe thấy tiếng động bên trong, Lữ Tú Anh lại luống cuống.
Bà mở cửa, vội vã xông vào nhà: “Tiếu Tiếu, sao thế?”
“Mẹ, con không sao!” Lâm Tiếu lập tức nói.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu không sao, thở dài một hơi: “Vừa rồi con làm gì thế? Âm thanh lúc nãy là thế nào?”
Lâm Tiếu: “Con... con chơi với Tiểu Hoàng ạ.”
Lữ Tú Anh đảo mắt quanh một vòng, nhìn thấy tấm vải phủ trên TV chưa được che kín, có một góc đang bị cuốn lên.
Bà duỗi tay sờ ra phía sau TV, nóng.
Xong đời!
Lâm Tiếu vừa nhìn thấy mẹ sờ vào phía sau TV đã biết mẹ mình phát hiện.
Cô lập tức thẳng thắn thú nhận: “Mẹ, lúc nãy con đã vừa chơi với Tiểu Hoàng... vừa xem TV ạ.” Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cái đầu càng lúc càng rũ xuống thấp hơn.
“Mẹ không mắng con.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu nghe thấy lời mẹ nói thì vội ngẩng đầu lên, mẹ thật sự không mắng cô hả?
“Mẹ cũng không nói không cho phép con xem TV.” Lữ Tú Anh nói.
Ngày lễ Quốc Khánh được nghỉ ba ngày, dù sao cũng phải cho con bé nghỉ ngơi chơi đùa một chút.
“Muốn xem TV thì cứ xem đi.” Lữ Tú Anh bật TV lên hộ Lâm Tiếu. Tốc độ khởi động của TV hơi chậm, hai phút sau hình ảnh mới từ từ xuất hiện.
“Con đang xem Hồng Lâu Mộng?” Lữ Tú Anh hỏi: “Xem hiểu được sao?”
Lâm Tiếu mờ mịt nhìn mẹ, phim truyền hình có gì mà khó hiểu?
Các cô gái trong Hồng Lâu Mộng đều rất xinh đẹp đó! Không thua kém gì đám nữ yêu tinh bên Tây Du Ký đâu!
Tiết Bảo Thoa rất xinh đẹp! Lâm Đại Ngọc lúc thì xinh đẹp lúc thì vô cùng xinh đẹp, nhưng có đôi khi lại không quá xinh đẹp... Lâm Tiếu nghĩ mãi chẳng hiểu tại sao.
Lữ Tú Anh đã từng xem hồi năm kia, sau đó lại xem thêm lần nữa, thế nhưng hồi ấy bà còn đang đi làm ba ca thay phiên, cả hai lần đều không xem được hết toàn bộ, có mấy tập mãi chưa xem xong.
Lữ Tú Anh nhớ rõ lúc đó khi bà xem phim, Lâm Tiếu hoàn toàn không hề cảm thấy hứng thú. Hiện giờ cô đã lớn thêm hai tuổi, cuối cùng cũng không cố sống cố c.h.ế.t ôm Tây Du Ký nữa.
“Bữa sáng nay con ăn ít đồ ăn vặt đi nhé.” Lữ Tú Anh mang túi đồ ăn vặt của Lâm Tiếu đặt lên bàn trà, để Lâm Tiếu vừa xem TV vừa ăn vặt.
“Đừng để bụng trống đã ăn que cay.”
Sau khi Lữ Tú Anh nói xong, bà đi vào trong bếp xử lý thịt. Muốn kho xương sườn và móng heo thì phải chậm rãi hầm trên lửa nhỏ, tranh thủ thời gian hầm sớm thì trưa mới kịp nhừ tươm.
Lâm Tiếu thấy mẹ cứ thế đi mất, thở phào một hơi thật to.
Hôm nay mẹ hiền lành quá!
Cô lén lút xem TV mà mẹ cũng không mắng cô, để cô tiếp tục xem, còn cho cô ăn vặt nữa.
May mắn của cô hôm nay thật nhiều, mẹ không hề nhớ ra được vấn đề quan trọng nhất —— muốn mở TV thì phải cắm ổ điện, Lâm Tiếu đã tự mình cắm ổ điện của TV đó.
Để tiết kiệm tiền điện, Lữ Tú Anh luôn rút phích cắm sau mỗi lần xem TV. Bà còn nghiêm cấm Lâm Tiếu không được đụng chạm vào nguồn điện, khi trong nhà có người cũng không được phép sờ vào, muốn dùng thì phải gọi người lớn tới, trong nhà không có người thì càng không được phép chạm vào!
Không được chạm vào điện, không được chạm vào lửa, không được chạm vào ấm đun nước, không được mở cửa cho bất cứ ai —— Đây chính là bốn điều luật cấm quan trọng khi Lâm Tiếu ở nhà một mình.
Vi phạm, xong đời!
Lâm Tiếu ngồi trên ghế sô pha, tự vươn tay làm ra động tác cắt cổ, thè lưỡi ngã ngửa ra sau.
Lâm Tiếu bóc một gói bánh quy, sau khi ăn một miếng, cô lại bóc mở túi que cay.
Mẹ nói không được ăn bánh cay khi bụng còn trống không, Lâm Tiếu rất nghe lời, trước khi ăn que cay cô đã ăn một miếng bánh quy lót dạ. Như thế thì bụng cô sẽ không còn trống không nữa.
Lâm Tiếu đang vừa vui vẻ ăn đồ cay vừa xem TV, đột nhiên anh trai cô lại đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên người, ghế sô pha lõm hẳn xuống phía dưới một khoảng.
Lâm Tiếu ngồi trên “sườn dốc” không thoải mái, cô dịch dịch cái mông, rời xa anh trai thêm một chút.
“Hôm nay em đã tự mình cắm ổ điện.” Lâm Dược Phi nói.
Bỗng nhiên nghe được lời lẽ kinh khủng từ trong miệng của anh trai, Lâm Tiếu hít vào một hơi khí lạnh, nhanh chóng đưa tay bịt kín miệng anh.
Trời ạ, mẹ không phát hiện nhưng mà anh trai đã phát hiện rồi.
Tay nhỏ của Lâm Tiếu ra sức bịt kín miệng anh: “Anh, em sai rồi, đừng nói với mẹ!”
Lâm Dược Phi vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lâm Tiếu, kéo tay cô ra.
“Sau này em còn dám nữa không?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu vội vàng nói: “Không dám! Tuyệt đối không dám!”
Cô nghe thấy anh trai mình hỏi vậy đã biết mình có hy vọng, lập tức bày tỏ thái độ nhận sai ngoan ngoãn nhất: “Anh, em hứa với anh sau này sẽ không bao giờ tự mình chạm vào nguồn điện nữa! Ngoéo ngón tay một trăm năm không thay đổi! Nếu em còn chạm vào nguồn điện lần nữa, em chính là một con ch.ó con!”
Tiểu Hoàng nghe thấy hai chữ chó con, tưởng rằng Lâm Tiếu đang gọi nó, lạch bạch chạy tới, đứng bên chân Lâm Tiếu.
Lúc Lâm Dược Phi học lớp ba, điện lửa d.a.o gì đó Lữ Tú Anh không cho phép chạm vào anh đều đã sờ cả, còn tự nướng ngô trong phòng bếp, suýt chút nữa đã đốt sạch nhà bếp rồi.
Lữ Tú Anh mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, vì để anh không chạm vào những vật nguy hiểm đó còn gọi cậu Lữ Thế Vinh đến đánh anh, kết quả đương nhiên là... chẳng thể răn dạy được gì.
Khi còn bé Lâm Dược Phi đã như vậy nhưng anh lại không cho phép em gái mình như vậy.
Anh suy nghĩ lại, cảm thấy mình bình an lớn đến thế này quả là một kỳ tích. Bây giờ khi nghĩ đến em gái ở nhà tự cắm ổ điện, Lâm Dược Phi càng nghĩ càng sợ hãi.