Lâm Tiếu khóc không dừng nổi.
“Món này thật sự là chim cút, không phải chim bồ câu đâu, vừa rồi anh lừa em thôi.”
Lâm Dược Phi ra sức giải thích, ra sức xin lỗi nhưng đã muộn. Lâm Tiếu không tin anh!
Mẹ nói rằng đây là chim cút, anh trai nói đây là chim cút, ông chủ bán xiên rán cũng giải thích giúp: “Là chim cút thật mà, chú buôn bán nhập hàng bên trang trại chăn nuôi chim cút đằng kia, chim cút nuôi vì để ăn, cũng giống như gà vịt vậy.”
“Cô bé à, cháu mau ngừng khóc đi, chẳng lẽ bình thường cháu không ăn thịt gà hả?”
Nhưng dù ai khuyên bảo cũng vô dụng, Lâm Tiếu vẫn không chịu tin: “Thế chim bồ câu đâu rồi? Chim bồ câu trên quảng trường vừa nãy đâu rồi?”
Nếu chim bồ câu không ở trong chảo dầu thì chim bồ câu đã đi đâu?
“Con muốn đi xem chim bồ câu! Đưa con đi xem chim bồ câu đi!” Lâm Tiếu nhất định phải tận mắt trông thấy chim bồ câu trắng.
Lữ Tú Anh thở dài: “Xong rồi, ăn vạ rồi...”
Bình thường tính cách Lâm Tiếu rất ngoan, dễ nuôi hơn Lâm Dược Phi gấp trăm lần, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng có mấy lần cô bé tỏ ra cực bướng bỉnh. Lữ Tú Anh chỉ nhớ tới đã đau đầu, một khi Lâm Tiếu bắt đầu ăn vạ thì không khác gì đang chui vào sừng trâu, có mười cái đầu trâu cũng chẳng thể kéo cô ra được.
Hơn nữa nguyên nhân Lâm Tiếu ăn vạ không giống với Lâm Dược Phi khi còn bé. Khi còn bé Lâm Dược Phi ăn vạ chỉ vì hai nguyên nhân, một không được mua đồ ăn, hai không được mua đồ chơi. Anh sẽ nằm xuống đất lăn lộn khóc lóc, phần lớn biểu hiện đều là diễn xuất.
Còn Lâm Tiếu không hề có chút phần diễn xuất nào, cô thật sự đau lòng!
“Hức... hức!”
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu đã khóc đến mức nấc cụt, đau lòng ôm cô vào trong n.g.ự.c dỗ dành: “Mẹ dẫn con đi xem chim bồ câu, bồ câu đều vẫn khỏe mạnh, bây giờ mẹ sẽ dẫn con đi xem bồ câu ngay nhé...”
Lữ Tú Anh vừa dỗ dành Lâm Tiếu, vừa trợn mắt lườm Lâm Dược Phi, tự con gây họa tự mình giải quyết! Còn không mau đi tìm hiểu xem bồ câu đã bay tới nơi nào!
Lâm Dược Phi hối hận c.h.ế.t thôi, sao vừa rồi miệng mình lại lắm lời đi trêu chọc em gái chứ, đây chẳng phải rỗi việc tự gây chuyện cho mình làm à?
Anh nào biết được chim bồ câu đã đi đâu? Anh chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng hỏi thăm người khác.
Lượn một vòng lớn hỏi người trên quảng trường, cuối cùng cũng biết được tin tức qua một nhân viên công tác: “Chim bồ câu? Tất cả đều đã bay về nhà của nó rồi.”
Lâm Dược Phi vội vàng hỏi: “Nhà những con chim bồ câu đó ở đâu thế ạ?”
Nhân viên này là một người đàn ông trung niên, sau khi nghe Lâm Dược Phi nói, ông ấy cười bảo: “Chàng trai trẻ, nhìn qua đã biết cháu là người ngoài nghề. Cháu cho rằng đám chim bồ câu đưa thư này đều tới từ cùng một chỗ sao? Không phải đâu, tất cả đều là chim bồ câu từ nhiều gia đình trong Hiệp hội bồ câu đưa thư nuôi dưỡng tạm thời được thu gom lại đấy.”
“Bồ câu được thả, đương nhiên từng con sẽ trở về nhà của mình.”
“Vừa rồi lúc thả bồ câu, tại sao những con bồ câu kia đều tập hợp ở quảng trường? Bời vì đó vốn là hướng bay về nhà của chúng.”
Hóa ra lúc thả chim bồ câu, người ta sẽ thả bồ câu được sắp xếp trước từ bốn hướng cùng một lúc. Chim bồ câu có nhà ở phía Đông sẽ được nhốt ở phía Tây quảng trường, chim bồ câu có nhà ở phía Tây thì sẽ được nhốt ở phía Đông quảng trường.
“Như vậy khi chim bồ câu bay lên, không phải chúng sẽ tụ tập hết ở quảng trường rồi hả?” Nhân viên liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ đám chim bồ câu đó chắc hẳn đã bay về đến nhà rồi.”
Trước kia quả thật Lâm Dược Phi không hề biết chim bồ câu được thả đều do mượn từ các gia đình nuôi chim.
Sau khi cảm ơn nhân viên công tác, anh vội vàng chạy về truyền lại những lời nhân viên công tác vừa kể cho em gái.
“Chim bồ câu đều về đến nhà rồi, em đừng khóc nữa có được không?” Lâm Dược Phi khuyên nhủ.
Lâm Tiếu nửa tin nửa ngờ: “Vậy em muốn tới nhà chim bồ câu để gặp nó!”
Làm sao có thể gặp được đây... Lâm Dược Phi hối hận đến xanh cả ruột.
Đột nhiên, Lữ Tú Anh nói: “Mẹ nhớ nhà ông cụ Vương trong khu chúng ta... hình như là thành viên Hiệp hội bồ câu đưa thư đấy.”
Lâm Dược Phi: “Ông cụ Vương? Ông cụ Vương nào ạ?”
Lữ Tú Anh: “Ông cụ Vương nuôi bồ câu bên tòa nhà số hai đó! Hồi còn bé con còn đuổi theo bồ câu nhà ông cụ. Tính ra, ông cụ Vương đã nuôi chim bồ câu hợp tiêu chuẩn suốt mười mấy năm rồi.”
Sao mà Lâm Dược Phi có thể còn nhớ ông cụ Vương ông cụ Lý nào nữa chứ, thế nhưng lời của Lữ Tú Anh đã chỉ rõ phương hướng cho anh đi.
“Đi nào đi nào, về khu tập thể tìm ông cụ Vương thôi!” Lâm Dược Phi lập tức nói.
“Tiếu Tiếu, ông cụ Vương là thành viên Hiệp hội bồ câu đưa thư, bồ câu ông ấy nuôi có tham gia vào hoạt động thả chim bồ câu ở quảng trường ban nãy, chắc hẳn đều đã quay về nhà. Bây giờ chúng ta về nhà nhé, anh đưa em đi xem chim bồ câu nhà ông cụ Vương.”
Lâm Dược Phi đã hạ quyết tâm, mặc kệ ông cụ Vương có phải thành viên của Hiệp hội bồ câu đưa thư hay không, ông ấy cũng nhất định phải đúng! Mặc kệ bồ câu ông cụ Vương nuôi có tham gia hoạt động ngày hôm nay hay không thì cũng nhất định phải tham gia!
Lâm Tiếu chớp chớp mắt, hàng lông mi dính đầy những giọt nước mắt bé nhỏ: “Thật ạ?”
Lâm Dược Phi vỗ n.g.ự.c cam đoan với em gái: "Đương nhiên là thật!"
Lữ Tú Anh: “Thế bây giờ chúng ta về nhà sao? Không ngắm hoa cúc nữa sao?”
Lâm Tiếu không hề do dự lập tức chọn quay trở về khu tập thể, hiện giờ cô không hề muốn ngắm hoa, trong lòng cô chỉ có bồ câu nhỏ.
Trên đường về nhà, cuối cùng Lâm Tiếu cũng không khóc nữa nhưng Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều không dám yên tâm. Từ nhỏ Lâm Tiếu đã khó lừa gạt, tiếp theo nhất định phải cho cô một đáp án vừa lòng.
“Ông Vương ơi! Ông Vương ơi, ông có nhà không ạ?” Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu tới thẳng cửa nhà ông cụ Vương.
“Ai thế?” Ông cụ Vương cảnh giác mở cửa ra một khe nho nhỏ, xuyên qua khe nhìn ra bên ngoài.
“Ông Vương, quấy rầy ông rồi ạ, cháu muốn làm phiền ông một chút...” Lâm Dược Phi muốn tìm cơ hội thương lượng trước với ông cụ Vương. Nếu như bồ câu của ông cụ hôm nay không tới quảng trường thì anh mong có thể nhờ ông ấy đưa ra một lời nói dối mang lòng tốt, giúp đỡ họ dỗ dành Lâm Tiếu.
“Ôi... Tiểu Phi đấy hả. Dọa c.h.ế.t ông rồi, ông còn tưởng có người đến tìm ông đòi bồ câu đấy!”
Ông cụ Vương nói: “Bồ câu ông nuôi mới bay trở về, còn mang theo hai con bồ câu của nhà khác. Ông đang buồn bực quá, nghĩ sao nhà người ta lại biết nó bay tới chỗ ông mà tìm tới cửa nhanh như vậy.”
Lâm Dược Phi nghe được lời ông ấy nói, hai mắt sáng ngời: “Ông Vương ơi, chim bồ câu nhà ông mới bay về từ quảng trường phải không ạ?”
Ông cụ Vương mở cổng, mời họ vào nhà ngồi: “Đúng thế! Hôm nay bên quảng trường thả chim bồ câu đấy, cháu không ra đó xem sao?”
Lâm Dược Phi: “Có ạ.” Không phải vì đi xem mới xảy ra chuyện lớn đấy à!
Chim bồ câu nhà ông cụ Vương thật sự mới bay từ bên quảng trường trở về, Lâm Dược Phi lập tức hợp tình hợp lý bảo Lâm Tiếu: “Em xem đi! Anh không nói dối em mà!”
Lâm Dược Phi dở khóc dở cười giải thích một hồi với ông cụ Vương về lý do dẫn Lâm Tiếu tới nhà ông cụ xem chim bồ câu: “Ông Vương ơi, ông chỉ cho Tiếu Tiếu xem những con chim bồ câu nào đã bay về từ bên quảng trường được không ạ?”
Ông cụ Vương nghe Lâm Dược Phi kể xong câu chuyện thì cười ha ha, dẫn ba người nhà họ đi lên trên nóc nhà. Ông cụ Vương sống ở trên tầng cao nhất khu nhà này, ông ấy đã tự xây dựng một chuồng nuôi chim bồ câu trên mái nhà và nuôi tất cả bồ câu của mình ở trên đó. Ông ấy mở cánh cửa sắt nhỏ dẫn lên nóc tòa nhà, chỉ cho Lâm Tiếu xem: “Đây con này, con này, con này... Năm con này đều mới vừa bay về từ quảng trường đấy.”
“Chiều hôm qua ông đã xách lồng sắt đưa sang bên đó, bên họ có những tiêu chuẩn lựa chọn bồ câu của riêng mình, dù sao thì cũng đều muốn chọn bồ câu tốt, không tốt thì không cần!”
Ông cụ Vương tự hào nói: “Chim bồ câu ông nuôi được chọn những năm con!”
“Còn hai con chim bồ câu khác là do lúc năm con chim bồ câu này quay về, đã bắt cóc hai con chim bồ câu nhà người khác về theo.”
“Bồ câu chính là như vậy, số ít dễ bay theo số nhiều, một đàn chim bồ câu rất dễ lôi kéo chim bồ câu lạc đàn về theo nó.”
“Trong đám người nuôi chim bồ câu luôn có kẻ thiếu đạo đức, cố ý thả một đàn bồ câu ra để bắt cóc bồ câu khác về nhà mình, bồ câu về nhà mình rồi thì sẽ trở thành bồ câu nhà mình.”
“Trước kia bồ câu ông nuôi luôn bị mất như thế, nhiều lần quá, cũng không biết đã bị lừa gạt đến nhà ai.”
Ông cụ Vương rất thích trò chuyện với người khác, mỗi khi khi nói đến chủ đề nuôi chim bồ câu thì ông sẽ lập tức nói mãi không ngừng.
“Ông chưa bao giờ làm chuyện thiếu đạo đức như thế, mỗi con chim bồ câu đều là của quý trong lòng những người nuôi chim. Hôm nay hai con chim này theo bồ câu nhà ông trở về, không phải do ông cố ý. Nếu như chủ nhân nó tìm tới, ông chắc chắn sẽ trả cho người ta, nếu như chủ nhân nó không tìm tới, ông sẽ chăm lo nuôi dưỡng chúng nó.”
Ông cụ Vương chỉ cho ba mẹ con Lâm Tiếu hai con chim bồ câu nọ: “Con này với con này.”