Lâm Tiếu biết được sau khi Trần Đông Thanh kiểm tra sức khỏe thị lực được 48 từ mẹ.
"Đông Đông được đưa đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, bác sĩ nói không can thiệp thì sẽ phát triển thành cận thị."
"Nhưng mà bây giờ vẫn còn kịp, để thằng bé đọc sách viết chữ giữ một khoảng cách, ít xem TV và vận động nhiều hơn."
Lữ Tú Anh thở dài: "Lúc này mới học lớp ba, làm sao lại cận thị rồi?" Bà cảm thấy cũng quá sớm, mắt kính nặng trĩu đặt trên sống mũi nho nhỏ, mỗi lần Lữ Tú Anh nhìn thấy trẻ con đeo kính đều lo lắng đè ép mũi của bọn nhỏ.
Lữ Tú Anh nghĩ thầm, gia đình Đông Đông đều là bác sĩ, tại sao bác sĩ nuôi trẻ con mà cơ thể cũng không được khá lắm, xem ra có một số việc bác sĩ cũng không có cách nào.
Bởi vì nguyên nhân Trần Đông Thanh sắp cận thị, mỗi lần khi Lâm Tiếu làm bài tập về nhà, mẹ đều phải nhắc nhở cô: "Không được cúi đầu thấp, đầu cách bàn một thước, n.g.ự.c cách bàn một nắm đấm."
Lữ Tú Anh phát hiện thời gian mỗi ngày Lâm Tiếu làm bài tập về nhà trở nên ngắn hơn, cảm thấy lạ nên hỏi: "Tại sao bài tập lớp ba lại ít hơn lớp hai vậy?"
Lâm Tiếu không dám nói cho mẹ chuyện cô và các bạn học đã sớm cùng nhau làm trước “bài tập về nhà” trong trường học: "Con… bây giờ con viết nhanh hơn trước kia."
Tư thế viết chữ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là thời gian xem TV của Lâm Tiếu bị rút ngắn.
Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều giám sát Lâm Tiếu, xem TV không thể vượt quá nửa tiếng.
Điều này có nghĩa là khi tan học về nhà cô xem Shuke và Beita, buổi tối sẽ không thể xem phim Anh hùng xạ điêu. Buổi tối muốn xem phim Anh hùng xạ điêu, tan học về nhà sẽ phải nhịn không được xem Shuke và Beita.
"Mẹ, để cho con xem thêm một lúc nữa đi mà." Lâm Tiếu cầu xin mẹ.
Lữ Tú Anh luôn rất cưng chiều Lâm Tiếu, nhưng đối với chuyện này lại vô cùng kiên định: "Không được xem TV quá nhiều, sẽ cận thị."
Lữ Tú Anh hù dọa Lâm Tiếu: "Con mới học lớp ba, nếu cận thị, số độ sẽ càng ngày càng cao, sau này mang một cặp đáy chai thật dày, đè ép sống mũi của con, mỗi ngày đeo kính mũi và tai sẽ bị đè ép đau muốn chết."
Bản thân Lữ Tú Anh chưa từng đeo mắt kính, dựa vào tưởng tượng mà hù dọa Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu oan ức: "Thế nhưng thị lực của con rất tốt." Thị lực 48 chính là Trần Đông Thanh, thị lực của cô là 50, hơn nữa là bởi vì bác sĩ kiểm tra sức khỏe không chịu chỉ xuống nhóm phía dưới, nếu không nhóm phía dưới cô cũng có thể thấy rõ.
Cầu xin mẹ không được, Lâm Tiếu đi cầu xin anh trai, nhưng mà anh trai cũng không chịu giúp cô: "Mỗi ngày xem TV nửa tiếng còn chưa đủ sao, thời gian đã rất dài rồi."
Anh trai đề nghị Lâm Tiếu xem Shuke và Beita, anh cảm thấy trẻ con nên xem phim hoạt hình: "Em xem không hiểu phim Anh hùng xạ điêu đâu."
"Em có thể hiểu, em đã học lớp ba rồi!" Lâm Tiếu trừng mắt về phía anh trai.
Lâm Dược Phi phụt một cái cười ra tiếng: "Đúng vậy, em có thể hiểu."
Nhưng Lâm Dược Phi vẫn đề nghị Lâm Tiếu xem Shuke và Beita như cũ, đây là phim hoạt hình mới của năm nay: "Các bạn học của em đều đang xem cái này." Lâm Tiếu đến trường cũng có chung chủ đề với các bạn học.
Về phần phim Anh hùng xạ điêu, mỗi năm đều phát lại trên TV, đã phát lại bốn năm năm, Lâm Dược Phi biết loại kinh điển như vậy sẽ luôn tiếp tục phát lại: "Sau này có rất nhiều cơ hội xem."
Mẹ và anh trai đều không đồng ý, Lâm Tiếu đơn độc trong nhà.
Thật muốn nhanh chóng lớn lên, sau khi lớn lên muốn xem TV bao lâu thì xem TV bấy lâu.
Ở trường học, Lâm Tiếu nhìn thấy Trần Đông Thanh là không vui: "Trần Đông Thanh, cậu liên lụy tớ thật thê thảm."
Trần Đông Thanh không hiểu gì, không rõ tại sao mình lại liên lụy Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu: "Mẹ tớ biết cậu sắp cận thị nên bảo tớ mỗi ngày xem TV không thể vượt quá nửa tiếng."
"Trần Đông Thanh, mỗi ngày cậu có thể xem TV bao lâu?" Con mắt của Lâm Tiếu khẽ động, nghĩ thầm nếu như thời gian Trần Đông Thanh xem TV dài hơn, về nhà cô nhất định phải dựa vào lý lẽ mà tranh luận với mẹ.
Trần Đông Thanh: "Cậu nói là cuối tuần sao, cuối tuần tớ có thể xem nửa tiếng."
Lâm Tiếu: "Không phải, tớ nói là bình thường."
Trần Đông Thanh kinh ngạc nói: "Bình thường cậu có thể xem TV sao?"
Lâm Tiếu kinh ngạc hơn: "Bình thường cậu không thể xem TV sao?"
Trần Đông Thanh gật đầu: "Đúng vậy, từ thứ hai đến thứ sáu tớ không thể xem TV, thứ bảy và chủ nhật có thể xem nửa tiếng."
Lâm Tiếu ngây dại, một tuần lễ cộng lại Trần Đông Thanh chỉ có thể xem TV một tiếng.
"Cậu thật thê thảm." Ánh mắt của Lâm Tiếu nhìn về phía Trần Đông Thanh tràn đầy đồng tình.
Trần Đông Thanh cũng không cảm thấy mình thảm, cậu bé nói: "TV nhà tớ rất ít mở." Ông nội, bà nội, cha, mẹ đều không có thói quen xem TV, Trần Đông Thanh cũng không cảm thấy đặc biệt hứng thú với việc xem TV.
Gia đình Trần Đông Thanh chủ yếu là nghe radio, mỗi buổi tối lúc bảy giờ dùng radio nghe bản tin thời sự.
Lâm Tiếu tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với bản tin thời sự, khi cô xem TV ghét nhất đụng phải bảy giờ tối, mặc kệ đổi sang cái kênh nào, nội dung phát ra đều giống nhau. Nhưng coi như Lâm Tiếu không thích xem bản tin thời sự, cô cũng nghĩ không thông: "Tại sao bản tin thời sự lại phải dùng radio nghe mà không cần xem TV chứ?"
Trần Đông Thanh lắc đầu: "Tớ cũng không biết."
Sau khi so sánh với Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu lập tức cảm thấy mình không cũng thảm như vậy nữa, so sánh như thế thậm chí cô còn rất hạnh phúc.
Cô lại hỏi Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, vậy mà từ thứ hai đến thứ sáu Diệp Văn Nhân cũng không thể xem TV, chẳng qua vào cuối tuần, thời gian cô bé được cho phép xem TV lâu hơn một chút so với Trần Đông Thanh.
Vương Hồng Đậu mỗi ngày đều có thể xem, cô bé và Lâm Tiếu giống nhau, từ thứ hai đến thứ sáu mỗi ngày có thể xem nửa tiếng: "Từ bé tớ đã như vậy, mỗi ngày xem nhiều nhất là nửa tiếng."
Vương Hồng Đậu hâm mộ nói với Lâm Tiếu: "Cậu thật hạnh phúc, trước kia có thể xem lâu hơn."
Lâm Tiếu kinh ngạc phát hiện, thời gian cô xem TV lại là dài nhất trong số các bạn nhỏ.
Viên Kim Lai nghe thấy đám Lâm Tiếu đang thảo luận chủ đề này thì chạy tới khoe khoang: "TV nhà tớ tớ có thể xem tùy thích, tớ muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu."
Viên Kim Lai đắc ý hỏi: "Các cậu biết mấy giờ TV không có chương trình không?"
Cậu bé nhanh chóng công bố đáp án: "Hơn mười một giờ khuya, mười hai giờ, chương trình TV đã kết thúc rồi."
Vương Hồng Đậu không tin: "Chương trình TV còn có lúc chiếu xong sao?"
Viên Kim Lai: "Đương nhiên rồi."
"Trước khi lên tiểu học, nhà tớ vẫn còn dùng TV trắng đen, chương trình TV kết thúc thì màn hình sẽ biến thành bông tuyết. Khi đó chương trình TV kết thúc sớm hơn, rất nhiều kênh hơn mười giờ tối đã không còn chương trình gì nữa."
"Bây giờ thời gian chương trình kết thúc muộn hơn so với trước kia, chương trình kết thúc sau đó biến thành dải màu, giống như buổi chiều thứ ba TV ngừng phát sóng."
Vương Hồng Đậu há to mồm: "Nhà cậu có TV màu sao?"
Viên Kim Lai tự hào gật đầu: "Nhà tớ đã đổi thành TV màu từ lâu rồi, tớ còn chưa lên tiểu học đã là TV màu."
Vương Hồng Đậu hỏi một vòng, phát hiện không chỉ nhà Viên Kim Lai có TV màu, trong nhà ba người Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh cũng đều là TV màu.
Vương Hồng Đậu thế mới biết, thì ra bình thường cô bé thảo luận phim hoạt hình và phim truyền hình với đám bạn học nhỏ, mọi người xem lại không giống nhau, đám bạn học nhỏ xem đều là TV màu.
Lâm Tiếu an ủi Vương Hồng Đậu: "Nhà tớ năm ngoái mới đổi TV màu. TV trắng đen cũng rất tốt, có thể xem TV là được, không thể xem TV mới thảm."
Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh một cái. Trong nhà có TV màu, thế nhưng cơ bản không xem thì có ích lợi gì chứ.
Vương Hồng Đậu cũng nhìn Trần Đông Thanh một cái, lập tức cảm thấy Lâm Tiếu nói có đạo lý, gật đầu: "Ừm."
Mỗi ngày chỉ có thể xem TV nửa tiếng, đột nhiên có thêm thời gian, Lâm Tiếu chỉ có thể chơi cùng Tiểu Hoàng.
Lúc đầu Tiểu Hoàng chơi rất vui vẻ cùng Lâm Tiếu, sau đó ngay cả Tiểu Hoàng cũng bị khó chịu, trốn vào trong góc phòng chổng cái m.ô.n.g về phía Lâm Tiếu, gọi thế nào cũng không ra.
"Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, chúng ta chơi bóng thôi." Lâm Tiếu cầm quả bóng Tiểu Hoàng thích nhất trong tay gọi nó.
Đột nhiên, Tiểu Hoàng chạy đến cửa, sủa to về phía bên ngoài cửa chống trộm: "Gâu gâu gâu gâu."
Lữ Tú Anh kỳ quái nhìn về phía cửa: "Không có ai mà."
Cửa im ắng, một chút âm thanh cũng không có, vừa rồi Lữ Tú Anh cũng không nghe thấy tiếng bước chân.
"Tiểu Hoàng, làm sao vậy?" Lữ Tú Anh hỏi.
Tiểu Hoàng vẫn sủa về phía cửa: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu."
Bình thường Tiểu Hoàng chưa từng sủa lung tung, hôm nay như vậy khiến Lữ Tú Anh nhớ đến chuyện kẻ trộm khu tập thể lần trước, bà lo lắng đi đến trước cửa chính, mở cửa gỗ bên trong ra một khe nhỏ, xuyên qua phía trên cửa chống trộm có thể nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên thấy trước cửa nhà có một bóng người.
Một người phụ nữ đang đứng dựa vào tường, cúi thấp đầu, Lữ Tú Anh không nhìn thấy mặt của cô ấy, nhưng có thể xác định không phải là hàng xóm trong khu nhà của mình.
"Này, cô đứng đây làm gì vậy, cô tìm ai?" Lữ Tú Anh hỏi cách cửa chống trộm.
Vừa nói xong, Lữ Tú Anh đột nhiên cảm thấy bóng dáng của người phụ nữ nhìn rất quen.
Người phụ nữ nghe thấy giọng nói của Lữ Tú Anh thì sợ đến mức cả người run lên, vô thức ngẩng đầu, nhưng ngẩng lên một nửa lại vội vàng cúi đầu xuống, sau đó vội vàng đi ra ngoài.