Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 172

Mỗi lần có kỳ thi lớn, đều có một hàng người dài đi nhà vệ sinh, Lâm Tiếu không muốn uống nhiều nước, không đi nhà vệ sinh có thể bớt được rất nhiều việc.

Lữ Tú Anh nói: “Được, con muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, mặc kệ con uống bao nhiêu thì đều là lấy một bình.”

Bình tráng men hoa mẫu đơn, mặc kệ là đựng tào phớ hay là đựng sữa đậu nành, Lữ Tú Anh đều mang cái bình này đi, một bình có thể chứa được hai chén rưỡi.

Khi ba người chia nhau uống, mỗi người uống ít hai ngụm, chỉ có khi hai người Lữ Tú Anh cùng Lâm Tiếu uống, mỗi người uống thêm mấy ngụm thì cũng có thể uống xong.

Buổi tối một ngày trước kỳ thi, giáo viên sẽ không dạy thêm gì, cũng không ra bất kỳ bài tập nào.

Sau khi Lâm Tiếu về nhà thì trước tiên chơi cùng Tiểu Hoàng đã, sau đó ăn cơm chiều, ăn xong cơm chiều thì cùng mẹ ngồi ở trên sô pha xem TV.

Phòng khách không giống phòng ngủ ấm áp, ngồi lâu bất động ở trên sô pha có chút lạnh. Lữ Tú Anh đặt một cái chăn nhỏ trên ghế sô pha, khi xem TV thì đặt ở trên đùi, hai cái đùi ấm áp thì trên người cũng sẽ ấm áp.

Lâm Tiếu ngồi ở bên cạnh mẹ, mẹ chia một nửa chăn nhỏ cho cô, che cái đùi nhỏ của cô.

Lữ Tú Anh nói: “Đây là chăn nhỏ khi còn nhỏ con đã đắp.”

Nói là chăn nhỏ khi còn nhỏ Lâm Tiếu đã dùng, thật ra cũng không hoàn toàn là vậy, Lữ Tú Anh đã không biết tháo giặt qua bao nhiêu lần rồi, chăn bông nhỏ bên trong đổi qua rất nhiều lần, một tầng vải bông của chăn nhỏ bên người kia cũng thay đổi, chỉ có mặt lụa bên ngoài không đổi.

Nhiều năm như vậy, mặt lụa của chăn nhỏ nhìn qua như cũ như mới, trên bề mặt lụa màu hồng phấn in hoa mai, sờ lên có cảm giác trơn trượt.

Lữ Tú Anh nhìn chiếc chăn nhỏ trên đùi, nhớ tới dáng vẻ Lâm Tiếu khi còn nhỏ, giống như là ở ngày hôm qua.

“Khi đó con chỉ nhỏ như vậy.” Lữ Tú Anh duỗi tay ra khoa tay múa chân một chút, chiều dài giống như là khi Tiểu Hoàng mới về đến nhà một tháng: “Mùa đông nửa đêm con phát sốt nên đã dùng cái chăn nhỏ này bọc con lại. Mẹ lái xe phía trước, bà ngoại con ngồi ở phía sau ôm con, cùng nhau đưa con đến bệnh viện trong xưởng.”

Khi còn nhỏ Lâm Tiếu hay bị bệnh, chuyện đêm khuya đi bệnh viện như vậy cứ cách một đoạn thời gian là phải tới một lần, nhưng mà mỗi lần như vậy Lữ Tú Anh cùng Lý Vân Châu vẫn đều rất sốt ruột.

Lâm Tiếu kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Vì sao không gọi dì Đỗ tới nhà của chúng ta ạ?”

Từ khi Lâm Tiếu có nhận thức, mỗi lần phát sốt đều là dì Đỗ đến nhà chích truyền dịch cho cô.

Lữ Tú Anh nói: “Là nửa đêm rồi, đã nửa đêm sao có thể gọi dì Đỗ tới nhà của chúng ta?”

Lâm Tiếu gật đầu, hóa ra là dì Đỗ đang ngủ.

Trong lòng Lữ Tú Anh nghĩ đến, khi đó cũng không quen biết Đỗ Văn Quyên, mà có biết người như vậy, nhưng mà lại không có bất kỳ cái giao tình gì.

Sau này bà có quan hệ với Đỗ Văn Quyên, là Lữ Tú Anh hết lần này tới lần khác đưa đồ ăn đưa quần áo kéo gần. Chính là bởi vì Lâm Tiếu khi còn nhỏ hay bị bệnh, nếu có quan hệ tốt với bác sĩ bệnh viện trong xưởng thì sau có thể thuận tiện hơn không ít, người lớn đỡ bị giày vò, đứa bé cũng ít chịu khổ.

Khi đó bác sĩ trong bệnh viện trong xưởng, nam bác sĩ thì nhiều, nữ bác sĩ thì ít. Lữ Tú Anh một mình mang theo hai đứa nhỏ nên rất chú ý giữ khoảng cách với nam giới, nhìn thấy Đỗ Văn Quyên là nữ bác sĩ thì lập tức liều mạng dùng sức hướng tới.

Sau đó mới dần dần phát hiện, bà và Đỗ Văn Quyên rất hợp nhau, quan hệ hai người càng ngày càng tốt.

Đỗ Văn Quyên đương nhiên biết ngay từ đầu Lữ Tú Anh quan hệ với mình với “Mục đích không thuần”, nhưng mà Đỗ Văn Quyên chưa bao giờ để ý, cảm thấy một mình Lữ Tú Anh mang theo hai đứa nhỏ không dễ dàng, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ.

Lâm Tiếu xách một góc chăn nhỏ lên, nghiêng đầu, đem chăn nhỏ hướng lên trên mặt mà cọ cọ, tưởng tượng bà ngoại ôm chăn nhỏ như thế nào, chăn nhỏ bọc mình như thế nào.

“Mẹ, cái chăn nhỏ này rất trơn, con sẽ không bị trượt xuống từ trong lồng n.g.ự.c bà ngoại sao?”

Lữ Tú Anh cười: “Sẽ không, làm sao có thể để con bị trượt xuống được.”

Nhưng mà Lữ Tú Anh nhớ tới, đúng thật bởi vì cái chăn nhỏ bằng lụa này mà Lý Vân Châu đã mắng bà.

Cái chăn nhỏ bằng lụa này là khi Lữ Tú Anh mang thai Lâm Tiếu đã tự làm, sau đó Lý Vân Châu nói bà: “Chăn chuẩn bị cho đứa trẻ sao lại dùng sa tanh, con không có chỗ tiêu tiền à?”

“Trẻ nhỏ biết cái gì đâu, vải bông thoải mái nhất, vừa mỏng vừa mềm mại, vải bông cũ là tốt nhất.”

 

Khi đó Lữ Tú Anh còn trẻ, cha Lâm Tiếu vẫn còn. Khi bà mang thai Lâm Tiếu thì năm ấy Lâm Dược Phi được chín tuổi, còn chưa làm chuyện gì quá đáng, nhưng mà nghịch, rất nghịch, nghịch đến làm người ngứa răng.

Khi đó trong trường học lộn xộn, không ai học tập, Lâm Dược Phi với tràn đầy tinh lực không chỗ tiêu hao, đều dùng tất cả ở trên việc nghịch ngợm gây sự.

Mỗi ngày không bị cha đánh cho một trận thì ngày đó sẽ không qua được.

Bởi vậy từ ngày đầu tiên Lữ Tú Anh biết bản thân mang thai, hai vợ chồng đều mong sao mong trăng, ngóng trông trong bụng là một bé gái.

Tất cả đồ mà Lữ Tú Anh chuẩn bị đều là để cho bé gái dùng, không phải hồng nhạt thì lại là màu đỏ.

 

Khi đó bà cảm thấy lụa đẹp, tuy rằng đắt một chút, nhưng vẫn cứ muốn cho con gái trong bụng dùng những thứ tốt nhất.

Không biết có phải tâm lý lặp lại ám chỉ kết quả hay không, mà Lữ Tú Anh càng mang thai lâu hơn, càng tin tưởng vững chắc trong bụng mình chính là con gái.

Đến khi sinh ra, quả thật là con gái.

Hai vợ chồng cực kỳ vui mừng, chỉ có Lâm Dược Phi sau khi biết là em gái thì òa khóc một tiếng, anh vẫn luôn muốn có một em trai, đưa em trai theo đào trứng chim.

“Mẹ, sao mẹ lại sinh ra một con khỉ nhỏ?” Lần đầu tiên Lâm Dược Phi nhìn thấy em gái đã cực kỳ khiếp sợ.

“Oa!” Lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai, nằm ở trên giường em bé của bệnh viện thuộc xưởng dệt bông đã lên tiếng khóc lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu vừa rời giường đã ngửi thấy mùi hương bánh quẩy, mẹ đã đem bánh quẩy cùng sữa đậu nành mua về nhà.

Bốn quả trứng gà đã nấu bày ở trên bàn, Lâm Tiếu hai quả, Lâm Dược Phi một quả, Lữ Tú Anh một quả.

Lâm Tiếu cầm lấy một quả trứng gà, ở trên bàn vỗ trầy da, vừa lột vỏ vừa thở dài: “Trứng gà vì sao có hai lớp vỏ thế?”

Lâm Dược Phi không thể hiểu được: “Chỗ nào có hai lớp vỏ?”

Lâm Tiếu chỉ vào chỗ trứng gà bị cô lột vỏ gồ ghề lồi lõm cho anh trai xem: “Bên ngoài một lớp vỏ cứng, bên trong một lớp vỏ mềm.”

Hóa ra Lâm Tiếu coi tấm màng trong suốt bên trong trứng gà kia như một lớp vỏ. Cô ghét nhất lớp vỏ bên trong trứng gà này, luôn dính vào lòng trắng trứng, rất khó bóc xuống.

Gặp được trứng gà có thể dễ dàng một hơi bóc ra, mỗi lần như vậy Lâm Tiếu đều rất vui vẻ, nhưng mà mẹ nói trứng gà bóc xong sẽ không còn mới, nếu phát hiện trứng gà đã bóc vỏ thì sẽ mua quả mới.

Mẹ cùng anh trai ăn quả cũ, quả mới cho Lâm Tiếu ăn. Bữa sáng của Lâm Tiếu từ trứng gà đã bóc vỏ xong xuôi lại đổi thành trứng gà siêu cấp khó bóc vỏ.

Sau khi Lâm Tiếu bóc vỏ trứng xong, nhẹ nhàng bẻ một cái. Cô có thói quen bẻ trứng gà đã luộc ra để tách lòng đỏ trứng cùng lòng trắng trứng ra ăn.

Nhưng mà lúc này đây bẻ trứng gà ra lại không giống bình thường, Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: “Mẹ, quả trứng gà này không có lòng đỏ trứng.”

“Không đúng, là có hai cái lòng đỏ trứng.”

Nửa quả trứng gà bên tay trái Lâm Tiếu có một lòng đỏ trứng, nửa quả trứng gà bên tay phải cũng có một lòng đỏ trứng, vừa lúc cô bẻ hai lòng đỏ trứng ra.

Lữ Tú Anh duỗi đầu nhìn thoáng qua: “Ồ, trứng hai lòng đỏ đấy.”

“Đã lâu rồi không gặp phải trứng hai lòng đỏ.”

Lâm Tiếu vui vẻ mà ăn trứng hai lòng đỏ vào trong bụng, duỗi tay ra định lấy quả trứng thứ hai, đột nhiên ý thức được một vấn đề.

“Mẹ, con đã ăn quả trứng thứ nhất có hai lòng đỏ, vậy còn phải ăn quả trứng thứ hai không ạ?”

Một trăm điểm là một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà, nhưng mà vừa rồi cô đã ăn trứng gà có hai lòng đỏ trứng, như này thì tính thế nào.

Lữ Tú Anh không rõ mỗi ngày trong cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu đều đang suy nghĩ cái thứ quái lạ gì, nói: “Muốn ăn thì cứ ăn thêm một cái.”

Khi Lâm Tiếu thi thì rất dễ đói, mỗi lần thi xong về nhà ăn cơm đều ăn ngấu nghiến.

Sáng sớm một cái bánh quẩy một quả trứng gà chắc chắn không đủ, Lâm Tiếu chưa thi xong thì có khi đã đói bụng rồi.

Lâm Tiếu nghe mẹ nói, quyết định ăn quả trứng gà thứ hai.

Kỳ thi cuối kỳ thuận thuận lợi lợi.

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đi ra cổng trường, Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga trùng hợp cũng đang đứng ở bên cạnh nhau nói chuyện phiếm. Hai đứa trẻ cùng nhau chạy về hướng hai người lớn.

Vương Nguyệt Nga hỏi Trần Đông Thanh: “Đông Đông, thi thế nào rồi?”

Trần Đông Thanh chau mày: “Không biết ạ… toán học con chỉ kiểm tra lại một lần rưỡi, lần thứ hai chưa kịp kiểm tra xong.”

Trần Đông Thanh rất hối hận, lần thứ hai cậu bé không nên kiểm tra từ phía trước. Như vậy đề đơn giản phía trước kiểm tra xong rồi, đề khó phía sau không kiểm tra lần thứ hai, thật ra đề bài đơn giản phía trước không dễ sai, đề khó phía sau mới dễ sai.

Lữ Tú Anh cũng hỏi Lâm Tiếu: “Thi thế nào?”

Lâm Tiếu nâng cằm, vô cùng tự tin nói: “Khá tốt ạ!”

Lữ Tú Anh tò mò hỏi: “Con kiểm tra lại mấy lần?”

Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: “Không kiểm tra…”

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Không sao, không kiểm tra thì không kiểm tra, thi xong rồi thì không nghĩ nữa.”

Bình Luận (0)
Comment