Lâm Dược Phi mượn được một chiếc xe van, anh dọn hai chuyến hành lý trước, chuyến cuối cùng mới đưa Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh và Tiểu Hoàng, chất hết số hành lý còn lại vào cốp xe.
Lâm Dược Phi ngồi vào ghế lái lái xe rời đi.
Lâm Tiếu ngồi ở hàng sau, vịn chặt chỗ tựa lưng của hàng ghế trước, không chớp mắt nhìn chằm chằm về đôi tay đang đặt trên vô lăng của anh hai.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu ngồi xe anh lái nên rất căng thẳng, anh hai biết lái xe thật sao? Anh sẽ không chạy xe xuống mương đấy chứ?
Đây cũng là lần đầu tiên Lữ Tú Anh ngồi xe Lâm Dược Phi lái, bà biết Lâm Dược Phi đã lấy bằng lái từ lâu nhưng không ngờ anh lại lái tốt như thế.
“Tiểu Phi, sau khi con thi bằng lái thì chưa thực hành bao giờ đúng không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi: “Vâng.”
Lữ Tú Anh: “Vậy sao con lại lái tốt như thế?”
Lâm Dược Phi: “Con có thiên phú lái xe chăng?”
Lữ Tú Anh cho là thật: “Xem ra con bẩm sinh đã thích hợp lái xe.”
Lâm Dược Phi hừ một tiếng: “Đúng vậy, không giống như ai kia của nhà chúng ta, học chạy xe đạp hết nửa năm cũng không biết chạy.”
Lâm Tiếu ngồi hàng sau đột nhiên ngồi thẳng, phản bác lại: “Không phải đâu.”
Lâm Dược Phi: “Vậy ai là người gắn thêm bánh phụ vào, đến bây giờ vẫn chưa tháo ra đấy?”
Kể từ lần Lâm Tiếu chạy xe đạp bị ngã xước đầu gối thì không dám chạy xe không có bánh phụ nữa nên cô đã bảo anh mình gắn lại bánh phụ vào. Mỗi cuối tuần có thời gian thì sẽ học chạy trong khu tập thể, nhưng cho đến bây giờ Lâm Tiếu chưa từng tháo bánh phụ ra lần nào nữa.
Mắt Lâm Tiếu chuyển động đáp: “Xe bốn bánh sẽ vững hơn.”
“Anh hai lái xe bốn bánh, con cũng chạy xe bốn bánh.”
Lữ Tú Anh cười lớn: “Đúng thế, sau này Tiếu Tiếu của chúng ta lớn lên sẽ chạy xe bốn bánh.”
Lâm Dược Phi nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn em gái mình chê bai: “Anh sẽ gắn thêm cho em hai cái bánh phụ nữa, để em chạy xe sáu bánh luôn.”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Đủ rồi đủ rồi, bốn bánh là đủ rồi.”
Lúc xe hơi vừa nổ máy thì Tiểu Hoàng rất sợ, nằm trên đùi Lâm Tiếu run rẩy. Sau khi chạy được một đoạn thì Tiểu Hoàng phát hiện hình như không có gì nguy hiểm cả nên ngẩng cái đầu đầy lông của mình lên.
Sau đó trên cả đoạn đường, hai chân trước của Tiểu Hoàng gác lên vai Lâm Tiếu, nhìn chằm chằm ra thế giới bên ngoài cửa sổ.
Đợi đến lúc đèn đỏ, Lâm Dược Phi quay đầu lại, thấy Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng, một người một chó cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Dược Phi nở nụ cười, thấp giọng nói: “Sao lại giống y hệt chó thế.”
Lúc Tiểu Hoàng mới lên xe còn rất sợ, đợi khi xe hơi đỗ dưới lầu nhà Thẩm Vân, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh đều xuống xe nhưng Tiểu Hoàng lại không chịu xuống.
“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng nằm ăn vạ ở dãy ghế sau xe, Lâm Tiếu gọi thế nào nó cũng không chịu xuống.
Lâm Dược Phi mở cửa định bước xuống xe, vù một cái Tiểu Hoàng dùng hai chân đặt lên vai Lâm Dược Phi, muốn kéo anh về.
“Ẳng ẳng gâu gâu.” Tiểu Hoàng làm nũng với Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi kinh ngạc nhìn Tiểu Hoàng, rất ít khi anh nhận được sự đãi ngộ như thế. Tiểu Hoàng thường lãm nũng với Lữ Tú Anh vì bà thường cho nó ăn, cũng thường làm nũng với Lâm Tiếu vì cô hay dắt nó đi dạo. Còn Lâm Dược Phi lại không chăm Tiểu Hoàng nhiều nên Tiểu Hoàng cũng không quan tâm đến anh.
“Tiểu Hoàng sao thế?” Lâm Dược Phi được cưng nên hoảng sợ.
Lâm Tiếu vừa nhìn đã biết rõ suy nghĩ của Tiểu Hoàng: “Nó còn muốn ngồi xe, muốn kéo anh lại để lái xe tiếp đấy.”
Lâm Dược Phi chậc một tiếng: “Mày ngồi xe đến nghiện rồi sao?”
“Đợi sau này mua xe rồi thì sẽ đưa mày đi hóng gió.” Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh cong người đưa tay bế Tiểu Hoàng xuống xe. Bà nghe Lâm Dược Phi nói muốn mua xe nhưng không xem nó là thật. Bây giờ một chiếc xe đắt hơn cả một căn nhà, trên cơ bản cày cuốc trong đơn vị đến tuổi trung niên thì sẽ được cấp nhà, nhưng để mua được xe thì đều là ông chủ lớn.
Lữ Tú Anh đeo dây dắt lên cổ Tiểu Hoàng, đưa sợi dây cho Lâm Tiếu để cô dắt Tiểu Hoàng lên cầu thang.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều phải dọn đồ từ xe xuống, anh hai thì dọn những đồ nặng, mẹ thì dọn những món nặng vừa, Lâm Tiếu dọn những thứ nhẹ nhất như máy móc, cặp sách hình con mèo của mình.
Đi đến hành lang của nhà chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu lập tức chau mày, hành lang nhà chị Tiểu Vân vừa tối vừa hẹp, còn để rất nhiều thứ linh tinh, không khí thì đầy bụi bặm khiến người ta muốn sặc.
“Mẹ ơi.” Lâm Tiếu chau mày.
Lữ Tú Anh nhắc nhở Lâm Tiếu: “Ở nhà mẹ nói với con thế nào?”
Lâm Tiếu nhớ lại những lời mẹ nói, nhà chị Tiểu Vân hơi nhỏ và cũ, đã quyết định đến ở thì không được chê.
Lâm Tiếu lập tức đưa hai ngón tay xoa nhẹ lên giữa hai chân mày của mình: “Mẹ ơi con nhớ rồi.”
Thẩm Vân biết hôm nay Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu dọn đến nên luôn ở nhà đợi, vểnh tai lên nghe ngóng tiếng động bên ngoài.
Thẩm Vân nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cầu thang thì lập tức mở cửa chạy xuống, quả nhiên đã thấy đám người Lâm Tiếu đã đến.
Thẩm Vân vội vàng cầm lấy đồ trong tay Lữ Tú Anh: “Cô đưa cho cháu đi.”
Lữ Tú Anh: “Không cần không cần.”
Lâm Dược Phi nói thẳng với Thẩm Vân: “Dưới xe van còn có rất nhiều đồ chưa dọn lên, em xuống lầu lấy đi.”
Thẩm Vân đáp một tiếng rồi vội vàng chạy xuống.
Lữ Tú Anh chau mày: “Sao con có thể để Tiểu Vân giúp mang đồ lên đây chứ?”
Lâm Dược Phi thở dài: “Mẹ à, mẹ đừng giả vờ khách sáo nữa. Sau này mẹ và cô ấy phải ở chung một tháng đấy, à không phải, một hai tuần mới đúng, ngày nào cũng khách sáo như thế chẳng phải sẽ mệt c.h.ế.t sao?”
Tiểu Vân còn trẻ còn sức, khiêng đồ lên cũng chẳng là gì cả, cũng không thể để cô ấy đứng bên cạnh nhìn còn chúng ta thì ở đây bận rộn lui tới.”
Lâm Tiếu dắt dây dắt của Tiểu Hoàng leo lên tầng cao nhất, gia đình Lâm Tiếu ở chung với nhau, bình thường Tiểu Hoàng rất ít có cơ hội leo cầu thang, bây giờ leo từng bậc thang như thế thì vui mừng vẫy đuôi điên cuồng.
Cửa nhà Thẩm Vân khép hờ, Lâm Tiếu đẩy cửa ra, sau khi thấy nhà của chị Tiểu Vân thì thở phào một hơi.
May là nhà chị Tiểu Vân không bẩn như ngoài hành lang.
Mặc dù nhà chị Tiểu Vân không lớn nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.
Lữ Tú Anh bước vào cũng cảm thấy thoải mái, một người mắc bệnh sạch sẽ như bà đi dạo một vòng khắp nhà, thấy góc nào góc nấy đều rất sạch sẽ.
“Tiểu Vân mở tiệm bận rộn nhưng lại có thể dọn dẹp nhà cửa gọn gàng như thế à.” Lữ Tú Anh kinh ngạc.
Lâm Dược Phi nói: “Cô ấy y hệt mẹ đấy, cũng mắc bệnh sạch sẽ.”
Lữ Tú Anh trợn mắt nhìn Lâm Dược Phi, trước giờ bà luôn cảm thấy mình không hề mắc bệnh sạch sẽ, rõ ràng là do Lâm Dược Phi quá lôi thôi: “Con xem đi, hai đứa đều rất bận nhưng Thẩm Vân lại có thể dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, còn con ngay cả việc dọn dẹp cho mình thôi cũng khó khăn.”
Lâm Dược Phi sờ mũi mình, bình thường đúng là anh không làm việc nhà nhiều, dường như việc trong nhà đều do một mình Lữ Tú Anh làm hết.
Tiểu Hoàng đứng ngay cửa, còn chưa kịp lau chân thì Lâm Tiếu đã cầm lấy dây dắt không để Tiểu Hoàng chạy lung tung trong nhà.
“Ngồi xuống” Lâm Tiếu ra lệnh.
Tiểu Hoàng nghe lệnh của Lâm Tiếu lập tức ngồi xuống.
Nó biết đây là nhà người ta nên không hề muốn chạy vào trong, chỉ ngoan ngoãn ngồi ngoài cửa.
Sau khi Tiểu Hoàng ngồi xuống, đôi mắt tròn xoe nhìn Lâm Tiếu, đợi mệnh lệnh tiếp theo của cô. Nhưng đợi một lúc lâu Tiểu Hoàng cũng không thấy gì, nó do dự một lúc đưa chân trước lên, “lạy” Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu sững sờ bật cười. Bình thường lúc huấn luyện Tiểu Hoàng, “ngồi xuống” và “lạy” đều liên tục nhau, mỗi lần bảo nó ngồi xuống thì đều bảo nó lạy, không ngờ như vậy lại hình thành thói quen cho Tiểu Hoàng.
Nhà Thẩm Vân đã mua giường mới, bây giờ một căn phòng đặt hai chiếc giường một trái một phải, đều dựa sát tường, ở giữa chừa một con đường đủ để một người đi qua.
Một mình Thẩm Vân ngủ trên chiếc giường một mét, Lâm Tiếu và mẹ ngủ chung trên chiếc giường một mét rưỡi.
Rất nhanh Lữ Tú Anh đã sắp xếp xong tất cả quần áo, chăn và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày mà Tiếu Tiếu và mình mang đến vào căn nhà một phòng ngủ một phòng khách này.
Lâm Tiếu nhìn đôi tay làm việc không ngừng của mẹ, bà như một tiên nữ có phép thuật vậy, biến những món đồ đang lung tung trở nên ngăn nắp, tất cả đều được cất vào trong tủ và những góc khuất không nhìn thấy được, căn nhà chật hẹp lại trở nên thoải mái rộng rãi.
Mẹ giỏi thật đấy.
Lữ Tú Anh lấy chiếc áo bông mỏng Lâm Tiếu thường mặc ở nhà ra để cô thay vào.
Nhà chị Tiểu Vân không có sofa, Lâm Tiếu ngồi trên giường, sau đó rất nhanh từ ngồi đã biến thành nằm.
“Mẹ ơi, giường mới êm thật, còn rất thoải mái nữa.” Lâm Tiếu vui mừng lăn lộn trên đó.
Thẩm Vân vội vàng hỏi: “Giường ở nhà Tiếu Tiếu cứng hơn sao? Giường mềm như vậy hai người ngủ quen không?”
Lữ Tú Anh cười bảo Thẩm Vân đừng căng thẳng: “Cháu là chủ nhà, bọn dì là khách đến ở nhờ, người phải căng thẳng là bọn dì mới đúng.”
“Sau này còn phải ở chung với nhau một thời gian nữa, Tiểu Phi nói đúng, chúng ta đừng khách sáo làm gì, như vậy cũng thoải mái hơn.”
Lúc Thẩm Vân và Lữ Tú Anh vẫn còn đang khách sáo với nhau thì Lâm Tiếu nằm trên giường đã lăn qua lăn lại mười mấy lần rồi.