Mùi thơm cám dỗ của soufflé nho khô từ trong túi phát ra không ngừng, chui vào trong mũi của Lâm Tiếu, cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Chu Tuệ Mẫn trực tiếp đút soufflé nho khô vào trong miệng của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vô thức mà cắn một miếng, cảm giác giòn xốp, vị sữa đậm đà tràn ngập ở trong miệng.
“Ngon thật đó.” Lâm Tiếu hạnh phúc mà nheo mắt lại.
Chu Tuệ Mẫn cũng ăn một miếng, cười đến cong mắt.
“Mẹ, sau khi tan học lớp Olympic Toán học con muốn đi chợ cùng Chu Tuệ Mẫn, mẹ đến chợ đón con được không?”
Lữ Tú Anh đột nhiên nghe thấy Lâm Tiếu nói vậy, không biết phải làm sao.
“Sau khi Chu Tuệ Mẫn tan học đều tự từ phòng giảng dạy đến chợ sao?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng ạ, Chu Tuệ Mẫn nói chỉ có ngày đầu tiên lên lớp Olympic Toán học, mẹ cậu ấy dẫn cậu ấy đi một lần, sau đó đều là tự cậu ấy đến trường học.”
Trong ánh mắt của Lâm Tiếu tràn đầy sùng bái đối với Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn bắt đầu tự đi đến trường học từ lớp 1.
“Mẹ, con biết đường mà. Chu Tuệ Mẫn tự đi mỗi ngày, con và cậu ấy cùng đi chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
Lữ Tú Anh do dự không chắc. Khoảng cách từ phòng giảng dạy đến chợ đúng là không xa, là một đường thẳng, ở giữa cửa có ba cái ngã tư đường, đi đường hơn mười phút là đến.
Trong chốc lát Lữ Tú Anh nghĩ Lâm Tiếu đã lớp 3 rồi, cùng đi với bạn học cũng không có vấn đề gì, trong chốc lát lại cảm thấy hiện tại trên đường cái càng ngày càng nhiều xe đạp, xe ba gác lại lắc qua võng lại lung tung, trẻ con đi một mình vẫn là không an toàn.
Lâm Tiếu nhìn mẹ chậm chạp không nói gì, lay cánh tay của mẹ: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy ạ?”
Lữ Tú Anh nói ra lo lắng của mình, Lâm Tiếu lập tức nói: “Bọn con chỉ đi đường dành cho người đi bộ thôi.”
“Cho dù xe ba gác mạnh mẽ xông tới thế nào cũng sẽ không xông lên hàng rào bên đường mà.”
Lữ Tú Anh: “Vậy qua đường thì sao?”
Lâm Tiếu: “Lúc qua đường bọn con sẽ cẩn thận nhìn đèn giao thông, đi trên vạch qua đường.”
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Con nhìn đèn giao thông nhưng không chắc xe khác cũng đều nhìn đèn giao thông. Con đi trên đèn xanh, đụng phải xe vượt đèn đỏ thì làm sao?”
Lâm Tiếu lập tức trả lời: “Ngoài nhìn đèn giao thông, con cũng sẽ nhìn thật kỹ xe hai bên đường, lúc hai bên không có xe mới đi qua đường.”
“Mẹ, mẹ đồng ý với con đi mà, mẹ.” Lâm Tiếu kéo cánh tay mẹ làm nũng, Lữ Tú Anh không chống đỡ được, mơ hồ đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đến phòng giảng dạy, lập tức hối hận hôm qua bản thân đã đồng ý với Lâm Tiếu.
“Tiếu Tiếu, nếu không hôm nay tan học...”
Lâm Tiếu biết mẹ muốn nói gì, căn bản không cho mẹ có cơ hội nói hết, ngay lập tức đeo cặp sách chạy vào cửa chính phòng giảng dạy như một làn khói, chạy đến bên trong mới vẫy tay về phía mẹ: “Tạm biệt mẹ, buổi chiều chúng ta gặp nhau ở chợ.”
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười, lắc đầu rời khỏi phòng giảng dạy. Sau khi về đến nhà tinh thần có chút không yên, rửa bát cơm bát nước của Tiểu Hoàng sạch sẽ, rót nước sôi để nguội mới, quét dọn ở trong nhà vệ sinh một lần, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, cảm giác cái ghế dựa phía dưới phần m.ô.n.g giống như bị phỏng người, bà ngồi không yên nổi.
Lữ Tú Anh vào nhà bếp làm cơm trưa sớm một chút, làm xong cơm trưa bỏ vào trong hộp cơm, mang đến tiệm văn phòng phẩm của Thẩm Vân.
Thẩm Vân đang chào hỏi khách hàng, sau khi nhìn thấy Lữ Tú Anh đi tới thì kinh ngạc nói: “Cô, sao cô lại tới đây?”
Lữ Tú Anh: “Cháu cứ bận việc của cháu đi, cô đưa cơm tới cho cháu.”
Người khách này đang chọn cặp sách cho con, Thẩm Vân tiếp đón rất lâu, kiên nhẫn lấy hết cặp sách trong tiệm ra để khách hàng chọn lựa, cuối cùng người khách này mua một cái cặp sách, một cái hộp bút, còn có cục tẩy bút chì, thước kẻ và không ít đồ vật.
Sau khi Thẩm Vân tiễn khách, vội vàng đi đến bên cạnh Lữ Tú Anh: “Cô, sao cô đưa cơm cho cháu thế, làm phiền cô quá rồi.”
Lữ Tú Anh xua tay: “Cái này có gì phiền đâu chứ, dù sao bản thân cô cũng phải nấu cơm, làm thêm cho cháu cũng tiện.”
Phần kia của Lữ Tú Anh cũng mang đến tiệm văn phòng phẩm ăn, bà và Thẩm Vân mỗi người một hộp cơm, sau khi mở ra bên trong có thịt có rau có cơm.
“Tiểu Vân, cô thực sự không yên lòng sau khi Tiếu Tiếu tan học đi cùng với bạn học, cháu nói xem phải làm sao bây giờ.” Lữ Tú Anh vừa ăn cơm vừa nói.
Thẩm Vân hiểu ngay lập tức, hóa ra Lữ Tú Anh đến tìm cô ấy là đang buồn rầu chuyện này.
“Vậy hôm nay tan học cô đi đón Tiếu Tiếu ạ.” Thẩm Vân nói.
Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không được, cô đã đồng ý với con bé rồi, không thể nuốt lời được.”
Lữ Tú Anh vô cùng hối hận: “Cháu nói xem sao hôm qua sao cô lại đồng ý vậy chứ.”
Không thể đổi ý lại không yên lòng, Thẩm Vân cố gắng nghĩ một biện pháp vẹn cả đôi đường giúp Lữ Tú Anh: “Vậy cô lặng lẽ đi theo sau lưng Lâm Tiếu, đừng để em ấy nhìn thấy.”
Hai mắt Lữ Tú Anh sáng lên: “Được không?”
Thẩm Vân nhìn bộ dáng của Lữ Tú Anh, trong lòng vô cùng hâm mộ, nếu như cô ấy có mẹ, mẹ cũng sẽ quan tâm cô ấy nghĩ đến cô ấy hay không?
“Cháu nghĩ là được, cô, cô cẩn thận một chút đừng để Lâm Tiếu phát hiện, hộ tống bên cạnh em ấy.” Thẩm Vân nói.
Lữ Tú Anh gật đầu liên tục: “Được, ý này hay.”
Đến khi tan học, Lữ Tú Anh chạy xe đến phòng giảng dạy, chỉ có điều lần này không đón Lâm Tiếu ở cửa chính của phòng giảng dạy, bà trốn đằng sau cái cây lớn cách cửa chính một khoảng.
Một lát sau, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn tay cầm tay đi ra.
Lâm Tiếu đứng ở cửa lớn phòng giảng dạy, nhìn một vòng xung quanh, Lữ Tú Anh vội vàng núp đi.
Bà nghe thấy giọng nói vui mừng của Lâm Tiếu: “Mẹ tớ không đến đón tớ thật này.”
Hai cô gái nhỏ nắm tay nhau đi đến vạch qua đường.
Lữ Tú Anh lặng lẽ đi theo phía sau, nghe thấy bọn chúng vừa đi đường vừa cười. Lữ Tú Anh không nghe rõ nội dung hai đứa nói chuyện, nhưng mà tiếng cười của hai đứa theo gió bay vào lỗ tai của Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh nhìn thấy quả nhiên lúc Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn qua đường rất cẩn thận, cho dù là đèn xanh cũng nhìn rõ xe cộ trái phải có dừng lại hay không.
Lữ Tú Anh hơi thả lỏng trong lòng, khi sắp đến chợ, bà nhân lúc Lâm Tiếu không nhìn sang bên này, chợt đạp vài cái phi xe vượt qua bọn Lâm Tiếu đến cửa ra vào của chợ trước, đỗ xe.
Ngày hôm qua Lữ Tú Anh đã nói với Lâm Tiếu rồi, bọn họ gặp nhau tại sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn trong chợ.
Lữ Tú Anh cúi đầu, xuyên qua đám đông đi về hướng sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn.
Lúc này, bà nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu rõ ràng lại vang dội: “Tớ đi mua gà rán trước, sau khi ăn xong chúng ta hẵng đi đến sạp bán rau nhà cậu.”
Chu Tuệ Mẫn nghi hoặc nói: “Không phải mẹ cậu đang đợi cậu sao?”
Lâm Tiếu: “Đúng vậy, cho nên phải đi mua gà rán trước, sau khi ăn xong thì đi gặp mẹ tớ.”
Chu Tuệ Mẫn bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu muốn giấu mẹ cậu ăn vụng chân gà rán.”
Lâm Tiếu cười hì hì, bước nhanh về phía sạp bán gà rán.
Lữ Tú Anh thì ở bên cạnh, lúc Lâm Tiếu chạy tới bà vội vàng trốn ở sau lưng hai người đàn ông thân hình cao lớn, không để Lâm Tiếu phát hiện.
Sau đó Lữ Tú Anh chậm rì rì đi đến sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn, quả nhiên Lâm Tiếu còn chưa đến, Lữ Tú Anh và cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn hàn huyên một hồi.
Một lát sau, Lâm Tiếu liền chạy tới: “Mẹ.”
Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua hướng Lâm Tiếu chạy tới, không phải từ hướng của sạp bán gà rán mà là từ hướng cửa chính của chợ.
Xem ra Lâm Tiếu còn đặc biệt đi một đường vòng.
Chỉ có điều tầm mắt của Lữ Tú Anh rơi xuống mặt của Lâm Tiếu, chậc, cái miệng nhỏ toàn là mỡ.
Lâm Tiếu vẫy tay nói tạm biệt với Chu Tuệ Mẫn, đi theo mẹ đến chợ mua đồ ăn.
Lữ Tú Anh: "Muốn ăn thịt thủ heo không?"
Lâm Tiếu: "Dạ muốn."
Trong chợ có một quán bán thực phẩm chín, Lữ Tú Anh đã từng mua hai lần, mùi vị không tệ, sạp hàng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, nồi niêu xoong chảo không thấy dính một tý mỡ, vì thế Lữ Tú Anh đã mua thực phẩm chín ở đây ba ngày hai lần.
Bà chủ bán thực phẩm chín đã quen mặt Lữ Tú Anh, cười chào hỏi: "Hôm nay muốn mua gì?"
Lữ Tú Anh chỉ vào thịt thủ heo: "Lấy cho tôi nửa ký."
Lâm Tiếu vừa liếc mắt nhìn đã thấy trên miếng thịt thủ heo có mũi heo, kiễng mũi chân nói với bà chủ: "Cô ơi, con muốn cái mũi heo, cô thái mũi heo cho con đi."
Bà chủ hơi nghiêng con d.a.o trong tay, cười nói: "Được."
"Cô bé sành ăn thật, cả thịt thủ heo chỉ có mũi heo là quý nhất."
Lâm Tiếu gật đầu, cảm thấy cái mũi heo quý là rất có lý, mũi heo ăn ngon hơn những bộ phận khác của thịt thủ heo. Béo mà không ngấy, miệng đầy hương thơm, kỳ diệu nhất chính là cảm giác dai dai dẻo dẻo.
"Có thái miếng không?" Bà chủ hỏi.
Lữ Tú Anh liếc nhìn cái thớt và d.a.o thái, trông cũng khá sạch sẽ thì gật đầu: "Thái đi."
Bà chủ thái thịt heo vừa dày vừa mềm thành từng miếng, bỏ vào trong cái túi to, rồi lại cho vào thêm mấy túi gia vị nhỏ: "Đây là bịch giấm chua, cái này là bịch dầu ớt, còn có tỏi băm và rau thơm, muốn ăn cái gì thì khi trộn cho cái đó vào."
Lâm Tiếu đã giơ tay từ lâu, bà chủ cột xong cái bịch to thì đưa cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu ngọt ngào nói: "Cảm ơn cô ạ."
Nhìn thấy đứa bé vừa đáng yêu lại còn lễ phép như vậy, tâm trạng của bà chủ tốt lên, vội vàng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."