Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 195

"Này, cái ông này làm sao thế, một đứa nhỏ thì làm sao có thể mua nguyên một con gà rán?" Mẹ Chu Tuệ Mẫn chất vấn.

Ông chủ giải thích: "Cô bé nói là một con gà rán, sao trẻ con lại không thể mua nguyên một con gà rán chứ, lỡ như là người lớn trong nhà bảo đứa nhỏ đến mua."

"Ôi, đừng nói kiểu lời như này, cùng ở một cái chợ, ai mà không biết đây đều là thủ đoạn cũ của ông."

"Khách hàng nói muốn một đồng ức gà, ông thì rán với giá hai đồng, khách hàng muốn hai đồng, ông có thể rán với giá năm đồng."

"Hôm nay lại còn bắt nạt cả trẻ con, trẻ con dễ bắt nạt nhưng người lớn không dễ bắt nạt đâu."

Mẹ Chu Tuệ Mẫn chống nạnh, giọng cực chói tai, tốc độ nói cực nhanh, ông chủ quầy gà rán há hốc miệng mấy lần, không thể nói chen vào được.

Chu Tuệ Mẫn đứng bên cạnh Lâm Tiếu, lo lắng nhìn sắc mặt của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu có thể sẽ cảm thấy mẹ mình quá hung dữ hay không.

Mẹ của Lâm Tiếu và mẹ mình nhìn cũng không giống nhau chút nào, mẹ của Lâm Tiếu vừa trắng vừa gầy, nhìn thanh tú dịu dàng.

"Oa, mẹ cậu thật là giỏi." Giọng nói của Lâm Tiếu đầy tán thưởng, nghiêng đầu nói với Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn lén thở phào một hơi, mặc dù mẹ của Lâm Tiếu rất dịu dàng nhưng Lâm Tiếu không hề xem thường người mẹ hung hãn của mình, ngược lại nhìn có vẻ rất hâm mộ.

Một giây sau, Lữ Tú Anh "dịu dàng" tham gia cãi lộn, tốc độ nói còn nhanh hơn mẹ của Chu Tuệ Mẫn, giọng còn lớn hơn mẹ Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn há hốc mồm vì kinh ngạc: "Hình như mẹ cậu giỏi hơn."

Lâm Tiếu: "Trước kia mẹ tớ là nữ công nhân dệt may, khi nói chuyện giọng nữ công nhân dệt may đều rất lớn."

"Chuyện ngày hôm nay cũng chưa là gì, khi mẹ tớ mắng anh trai tớ còn hung dữ hơn nhiều so với bây giờ."

Chu Tuệ Mẫn rùng mình một cái, hóa ra mẹ của Lâm Tiếu hung dữ như thế. Chẳng lẽ môn toán Olympic của Lâm Tiếu tốt như vậy, tất cả đều là do mẹ mắng mà ra.

Mặc dù cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn hung dữ với bên ngoài, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mắng Chu Tuệ Mẫn, con gái là niềm tự hào lớn nhất của họ.

Nếu như mẹ của cô bé hung dữ giống mẹ Lâm Tiếu, môn toán Olympic của cô bé có thể tốt giống Lâm Tiếu, cô bé có muốn để cho mẹ chửi mình hung dữ như thế hay không.

Vẻ mặt Chu Tuệ Mẫn xoắn xuýt, cô bé có chút động lòng, lại có chút sợ hãi.

Lữ Tú Anh và mẹ của Chu Tuệ Mẫn đồng loạt giảng đạo lý, ông chủ quán gà rán rất nhanh thua trận, thừa nhận là mình nghe lầm.

"Là tôi sai rồi, gà rán này không cần các người mua, các người đi mau đi." Mọi người qua lại trong chợ bán thức ăn đều nhìn qua, ông chủ quán gà rán không muốn làm lỡ việc buôn bán của mình.

Mẹ của Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh: "Người thường xuyên đến cái chợ này đều biết ông chủ này không thật thà, trong lòng nghĩ muốn bốn đồng ức gà rán thì nói với ông chủ mua hai đồng, như vậy số lượng ông ta cho mình sẽ vừa vặn."

Lâm Tiếu kinh ngạc trừng to mắt, lại còn có chuyện như vậy.

Đây thật là "đạo cao một thước, ma cao một trượng".

Mẹ của Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh: "Hoặc là mua đồ ở chỗ ông ta nói giảm một nửa, hoặc là đi chỗ khác mua."

Mẹ của Chu Tuệ Mẫn đưa tay chỉ ra bên ngoài: "Ra ngoài chợ rẽ trái, qua một ngã tư, ngã tư có một nhà bán gà nướng, hương vị rất ngon, tươi mới lại sạch sẽ."

Người dân sống gần đó đều biết.

"Chị không nói tôi còn thực sự không biết là cách một cái ngã tư, thật đúng là chưa đi qua bên kia bao giờ." Lữ Tú Anh cảm ơn mẹ Tuệ Mẫn, bảo Lâm Tiếu nói tạm biệt với Chu Tuệ Mẫn rồi kéo cô về nhà.

"Mẹ, con sai rồi, mẹ, sau này con sẽ không thế nữa." Lâm Tiếu và đồng bọn sau khi tách ra lập tức nhận lỗi với mẹ.

Lữ Tú Anh nhịn cười, nghe Lâm Tiếu nói luyên thuyên một tràng dài.

"Mẹ, mẹ sẽ mắng con sao?" Cuối cùng Lâm Tiếu cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Lữ Tú Anh: "Không mắng con."

Lâm Tiếu thật sự không dám tin, cho đến khi cô phát hiện xe của mẹ không đi về phía nhà mà là đi lên cửa hàng gà nướng.

"Oa!" Mẹ còn muốn mua cho cô gà nướng, mẹ thật sự không tức giận.

Lâm Tiếu đã mất đi một miếng gà rán và có được một con gà nướng. Gà nướng mang về nhà rồi đặt vào trong đĩa vẫn còn nóng hổi, Lâm Tiếu xé bụng gà nướng ra săn tìm kho báu, trong bụng gà nướng nhồi đầy nấm hương, nấm hương hút đầy nước của thịt gà, còn thơm hơn cả thịt gà.

Trong bụng còn có gan gà và mề gà, gan gà nhẵn nhụi dày đặc, mề gà khi nhai có độ dai giòn sần sật, đều là mỹ vị mà Lâm Tiếu yêu thích nhất.

"Ăn đùi gà hay ăn cánh gà?" Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu chọn.

 

Lâm Tiếu không chút do dự nói:"Ăn đùi gà ạ."

 

Lữ Tú Anh xé một cái đùi gà lớn cho Lâm Tiếu, ngay cả một cái chân nhỏ mang theo một cái đùi rất lớn. Một cái đùi gà lớn khác cũng được Lữ Tú Anh xé ra, đặt vào cái đĩa sạch sẽ rồi úp một cái bát lên: "Phần cho chị Tiểu Vân của con."

Lúc Lâm Tiếu và mẹ cùng ăn gà nướng, Tiểu Hoàng ngửi được mùi thơm, ở bên cạnh bàn ăn nho nhỏ không ngừng xoay tròn, cọ tới cọ lui ở bên chân Lâm Tiếu và mẹ.

"Mẹ, có thể cho Tiểu Hoàng ăn một miếng không ạ?" Tiểu Hoàng nhìn rất đáng thương.

Lữ Tú Anh: "Không được, mặn quá." Cũng không phải thiếu một miếng muối này, chó con thỉnh thoảng ăn một miếng không lành mạnh cũng không sao, Lữ Tú Anh có thể cho phép Lâm Tiếu ăn vụng gà rán vui vẻ, cũng có thể cho phép Tiểu Hoàng ăn hai miếng đồ ăn không lành mạnh nhưng ngon.

Thế nhưng một khi Tiểu Hoàng ăn đồ ăn có vị mặn xong, làm thế nào cũng không chịu ăn cơm chó của mình.

Lần trước Lữ Tú Anh cho Tiểu Hoàng ăn một miếng, Tiểu Hoàng náo loạn với bà mấy ngày, náo loạn làm cho Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mệt mỏi không khác gì ốm nặng một trận. Trải qua một lần Lữ Tú Anh đã nhớ kỹ, bà sẽ không cho Tiểu Hoàng ăn đồ ăn có vị mặn một lần nào nữa.

Lữ Tú Anh xòe ngón tay ra đếm đếm: "Gần đây luôn mua thịt ở bên ngoài, bắt đầu từ ngày mai không mua nữa, mẹ sẽ nấu ở nhà."

Khi tự làm thịt ở nhà làm đều sẽ nấu trước một ít thịt không thêm muối cho Tiểu Hoàng, mua thực phẩm chín từ bên ngoài về thì không có phần của Tiểu Hoàng.

Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều mua ở bên ngoài, một phần là bởi vì Lâm Tiếu cảm thấy mới mẻ đối với chợ bên cạnh, nhìn cái này muốn ăn, nhìn cái kia cũng muốn ăn.

Hai là bởi vì chỗ của Thẩm Vân nấu cơm thật sự không tiện, phòng của Thẩm Vân không có phòng bếp và nhà vệ sinh, người cùng tầng dùng chung một cái nhà vệ sinh và phòng bếp.

Đến giờ nấu cơm, mỗi nhà đều dùng bếp than để nấu cơm ngoài hành lang.

Xào đồ ăn hay nấu cháo vẫn được, thịt hầm xương thì cần thời gian dài hơn, thực sự rất bất tiện.

Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu ghét bỏ chỗ ở của chị Tiểu Vân, trước khi chuyển đến đặc biệt dặn dò Lâm Tiếu. Không ngờ Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi cũng không cảm thấy khổ, ở cùng chị Tiểu Vân mới lạ đến không chịu nổi, ngược lại thì Lữ Tú Anh tự mình cảm thấy có hơi không chịu đựng nổi.

Bếp đất ở nông thôn còn tốt hơn nhiều so với dùng bếp than để nấu cơm ngoài hành lang, chứ đừng nói là dùng chung nhà vệ sinh như tra tấn Lữ Tú Anh.

"Chỉ sửa một cái nhà vệ sinh thôi mà sao vẫn chưa làm xong?" Lữ Tú Anh khó hiểu nói.

"Con cũng sắp khai giảng rồi." Lữ Tú Anh tính toán thời gian, đã vượt khỏi thời gian dự kiến mấy ngày.

"Cơm nước xong xuôi gọi điện thoại cho anh trai con, hỏi anh ấy tiến độ sửa chữa thế nào rồi."

Lâm Tiếu ăn một cái đùi gà lớn, để lại cho Thẩm Vân một cái đùi gà lớn, hai cánh gà đều là của Lữ Tú Anh.

Khi Lữ Tú Anh gặm cánh gà, nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiếu không ngừng bay qua, từ cánh gà còn chưa gặm kia bẻ một đoạn cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu mắt sáng lên: "Con muốn cánh nhọn."

Lâm Tiếu lấy cánh nhọn đi, cánh nhọn gần như không có thịt lại gặm một cách say sưa và ngon lành: "Mẹ, lần sau đùi gà to kia cho mẹ ăn, con ăn cánh gà."

Lữ Tú Anh: "Mẹ đều thích ăn."

Lâm Tiếu: "Không được, con muốn thay phiên ăn đùi gà với mẹ, lần này con ăn đùi gà, lần sau mẹ ăn đùi gà, lần sau nữa con ăn đùi gà, lần sau nữa nữa mẹ ăn đùi gà."

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu một cái, nghĩ thầm cô sắp xếp thật lâu dài.

Cuối cùng, đùi gà nướng và cánh gà nướng cũng chia xong, ngay cả cổ gà cũng đã ăn xong, chỉ còn lại miếng thịt ức gà lớn.

Thịt ức là chỗ không ngon nhất, cắn cũng khô và cứng nhất.

Cả Lâm Tiếu và mẹ đều không thích lắm.

Lữ Tú Anh cất đi: "Ôi, anh trai của con không ở đây, còn lại nhiều ức gà như vậy."

"Sáng sớm ngày mai xé thành sợi rồi kẹp vào bánh mì cho con ăn."

Lâm Tiếu cau mày, bánh mì kẹp ức gà ăn ngon được ư, nhất định không ngon bằng bánh mì kẹp đầu heo.

Lữ Tú Anh cầm tất cả bát đũa bỏ vào trong nồi, bưng nồi đến bếp chung để rửa sạch sẽ. Trở về lau khô nước trên tay, dẫn Lâm Tiếu đến bốt điện thoại công cộng dưới tầng gọi điện thoại.

Sau khi điện thoại kết nối, việc đầu tiên của Lâm Tiếu là hét vào microphone: "Anh ơi, em rất nhớ anh."

Anh trai không ở nhà, ức gà cũng không có người ăn, sáng ngày mai Lâm Tiếu còn phải tiếp tục ăn ức gà, cô thật sự rất nhớ anh trai.

Lâm Dược Phi ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói ngọt ngào của em gái, khóe miệng nhếch lên rất cao: "Nào về anh sẽ mua đồ ăn ngon cho."

Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu nói vài câu nhảm nhí với anh trai rồi mới nhận lấy ống điện thoại, tốn tiền điện thoại, phải mau chóng nói vào chuyện chính.

Bình Luận (0)
Comment