Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 32

Lâm Tiếu lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra kết luận: “Nếu có người không thích em vì quần áo em mặc trên người thì em cũng sẽ không thích người đó.”

“Em cũng chẳng quan tâm xem người đó có thích em hay không.”

Lâm Dược Phi không ngờ em gái sẽ trả lời như thế, cô còn thông suốt hơn người lớn rất nhiều.

Có lẽ vì trong thế giới của trẻ con chỉ có đúng sai chứ không có lợi ích.

Lâm Dược Phi đưa tay đè đầu em gái lại, xoa rồi lại xoa, không nỡ thu tay.

Mỗi ngày Lâm Dược Phi đều phải qua lại với một số người anh không thích cho lắm, nhưng không những phải ăn mặc chỉn chu, mà còn phải ăn nói cư xử khéo léo đúng mực. Vì anh muốn kiếm tiền từ một số người đó, và còn muốn cùng một số người đó kiếm tiền cùng nhau.

Lâm Dược Phi xoa mái tóc bồng bềnh của em gái, cũng hiểu vì sao nhiều người lại thích sờ mèo vuốt chó như vậy, cảm giác sờ vào bộ lông thật sự chữa khỏi mọi phiền muộn.

Lâm Dược Phi khẽ thở dài: “Anh không làm được.”

“Anh sẽ cố gắng để cho em vẫn mãi như thế này.” Không cần thay đổi, không cần nhượng bộ.

Trời thu khô hanh, tóc của Lâm Tiếu bị tích điện kêu lách tách, mỗi sợi tóc đều dựng ngược lên.

Cô nhanh chóng giải cứu tóc mình khỏi móng vuốt của anh trai, hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói cái gì.

Cô nhúng ướt cái lược gỗ, sau đó chải mái tóc rối bù của mình nhưng tích điện vẫn chưa hết.

“Mẹ ơi.” Lâm Tiếu mở miệng kêu, Lâm Dược Phi biết cô sắp mách lẻo, vội nói: “Tiếu Tiếu, em mặc đồng phục đội thiếu niên Tiền Phong vào đi, anh chụp cho em một tấm.”

Quả nhiên Lâm Tiếu liền quên mất mách lẻo, đôi mắt lấp lánh, hoàn toàn bị chuyện chụp ảnh mê hoặc.

Khoác lên bộ đồng phục đội, đeo khăn quàng đỏ, chụp hình.

Lữ Tú Anh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai anh em cũng bật cười nói: “Được, để lát mẹ đến nhà dì Đỗ của các con mượn máy ảnh về.”

Lâm Dược Phi: “Mẹ mượn máy ảnh làm gì, chúng ta ra quán chụp.”

Cuối tuần anh được nghỉ, Lữ Tú Anh cũng được nghỉ ban ngày, một nhà ba người đi đến tiệm chụp ảnh.

Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ chọn lấy bộ đồ nào đẹp chút để chụp hình.”

Lữ Tú Anh nói: “Mẹ chọn đồ làm gì, không phải chụp ảnh cho Tiếu Tiếu sao?”

Lâm Dược Phi: “Đều chụp hết, chụp một tấm cho Tiếu Tiếu kỷ niệm em ấy gia nhập Đội thiếu niên Tiền Phong. Một tấm chụp ảnh gia đình cho một nhà ba người chúng ta.”

Lữ Tú Anh tiếc tiền, nhưng con trai đã đề nghị chụp ảnh gia đình nên bà cũng không nỡ từ chối.

Suy nghĩ một chút, một nhà ba người bọn họ còn chưa từng chụp ảnh gia đình.

Thật ra Lữ Tú Anh đã từng chụp ảnh gia đình rồi, nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước. Lúc đó chồng bà vẫn còn, trong nhà chưa có Tiếu Tiếu, Lữ Tú Anh với chồng và con trai trong một khung hình. Hồi trước tẩm ảnh vẫn được treo trong nhà, từ khi chồng mất bà nhìn lại thấy đau lòng nên đã lấy xuống cất trong album ảnh, để ở ngăn dưới cùng.

“Vậy chụp một tấm đi.” Lữ Tú Anh chọn cho mình một bộ quần đẹp, sau đó cũng chọn cho Lâm Tiếu một bộ.

Lâm Tiếu khó hiểu: “Không phải con mặc đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong chụp hình ạ?”

Lữ Tú Anh: “Chụp một tấm mình con mặc đồng phục đội, còn ảnh gia đình thì con mặc đồ của mình là được.”

Lữ Tú Anh bỏ lược vào túi, lát chụp ảnh nhất định phải chải lại đầu. Bà không muốn dùng lược bên ngoài, cũng không cho Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi dùng lược bên ngoài: “Không biết đã bao nhiêu người dùng rồi.” Dù sao thì không thể dùng trước mặt bà được.

Lữ Tú Anh tiếc nuối nói: “Nếu có thêm son thì tốt rồi, tô cho Tiếu Tiếu một chút sẽ càng xinh hơn.”

Trước khi chồng qua đời, Lữ Tú Anh từng có hai cây son. Một cây là khi bà kết hôn, em gái từ Thượng Hải về tặng. Một cây là khi Lâm Dược Phi được ba tuổi, chồng đi công tác mua cho bà, cả hai đều là màu đỏ.

Lữ Tú Anh cũng chỉ dùng có vài lần, bà cũng không có thói quen dùng son, nghĩ đến môi mà đỏ chót là thấy kỳ quặc.

“Giờ thì khác rồi, có nhiều màu son hơn xưa.” Lữ Tú Anh nói.

Các nữ công nhân trẻ tuổi thích làm đẹp trong xưởng đều tô màu son nhạt, nhìn rất tự nhiên.

Lữ Tú Anh không tô son, sau khi chồng mất, một mình bà phải nuôi hai đứa con, rất chú trọng không muốn bị người ta bàn tán, đến quần áo sặc sỡ cũng không mặc. Khi bà ngồi nghỉ trong xưởng, một nam đồng nghiệp ngồi đầu kia ghế, Lữ Tú Anh liền đứng lên rời đi.

Bà chìm vào hồi ức, Lâm Dược Phi cũng vậy.

 

Lâm Tiếu thì không để ý đến mẹ và anh trai. Cô đang đứng trước gương thắt khăn quàng đỏ, vô tình thắt nút, dùng móng tay cậy mãi cũng không tháo được.

 

Móng tay cô ngắn quá.

Trước cổng tiểu học Đường Giải Phóng, mỗi ngày đều có sao đỏ đứng trực. Không chỉ chào thầy cô, còn kiểm tra xem học sinh có đi trễ hay không, có tuân thủ nội quy trường hay không.

Quần áo lôi thôi không cho vào trường, đầu tóc bết, móng tay dài đều bị ghi tên, báo lớp, trừ điểm.

Ở trường Lâm Tiếu còn tận mắt nhìn thấy móng tay bạn nam mới dài xíu đã bị sao đỏ bắt được. Bây giờ mỗi ngày cô đều gội đầu, móng tay dài một chút là cắt ngay.

Lâm Tiếu còn thấy có một học sinh nam bị bắt lại vì chạy nhanh, gió thổi khăn quàng ra sau gáy. Trước cổ thì lòi ra cái đuôi khăn quàng.

Sao đỏ rất nghiêm khắc, nhìn cậu học sinh đó chỉnh lại khăn quàng mới cho vô.

Mỗi ngày Lâm Tiếu bước tới cổng trước đều nhìn các bạn trực ở đó bằng ánh mắt hâm mộ.

Nhưng cô cũng sẽ sớm gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong thôi. Chờ đến lúc cô quàng khăn đỏ, đứng trực cổng chắc chắn sẽ thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ của mình.

“Tiếu Tiếu, làm gì vậy?” Lâm Dược Phi hồi phục tinh thần, thấy vẻ mặt Lâm Tiếu sốt ruột đứng trước gương.

“Anh, em không cởi được khăn quàng đỏ.” Lâm Tiếu chạy tới chỗ anh.

Lâm Dược Phi đưa tay, xoay người Lâm Tiếu lại 90 độ, đổi sang hướng khác: “Đi tìm mẹ đi.”

Lữ Tú Anh đã rất lâu rồi không vào tiệm chụp ảnh, sau khi vào thì hơi ngạc nhiên: “Tiệm chụp ảnh bây giờ tốt quá.”

Căn phòng chụp ảnh rất lớn, phía sau có nhiều phông nền được cuốn lại, rồi nhiếp ảnh gia trải từng cái một ra.

“Cái này là Túp lều nấm nhỏ, các cô bé chụp cái này nhiều nhất.”

“Tờ này là thảo nguyên lớn.”

“Tờ này là biển xanh, trời lam lại có cây dừa, theo phong cách nhiệt đới.”

“Các vị muốn tờ phông nào?”

Lâm Dược Phi không thích cái nào cả, anh chỉ muốn chụp ảnh phông nền đỏ.

Nhiếp ảnh gia nghe lời này của anh, tỏ vẻ khó hiểu: “Đây đều là những phông nền mới do tiệm chúng tôi làm đó, mốt đó nha.”

Lâm Dược Phi thầm nghĩ, bây giờ là mốt nhưng sau này cũng lỗi thời, vẫn là cổ điển cuốn hút.

Nhưng mà chẳng ai quan tâm Lâm Dược Phi nghĩ thế nào.

Lữ Tú Anh thích phông nền biển xanh, trời lam, cây dừa. Lâm Tiếu thì rất thích bức nền Túp lều nấm nhỏ, Lâm Dược Phi không có quyền lên tiếng.

“Em cũng là thành viên đội thiếu niên Tiền Phong rồi, Túp lều nấm gì đó thật là trẻ con.”

Lâm Tiếu hơi lè lưỡi, nói: “Không trẻ con chút nào.”

Cuối cùng, ảnh Lâm Tiếu chụp với nền Túp lều nấm nhỏ, chân dung gia đình thì dùng phông phong cách nhiệt đới.

Lâm Dược Phi nói: “Mẹ, nếu biết hôm nay mẹ chọn nền này thì ba người chúng ta nên mặc quần đùi hoa lá mới phải.”

Lâm Tiếu cười ha ha, Lữ Tú Anh trừng anh một cái rồi cũng cười theo.

Tách một tiếng, nhiếp ảnh gia đã chụp lại được khoảnh khắc này.

Chụp ảnh xong, Lâm Tiếu đến trước quầy của tiệm, mãi không đi tiếp.

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều đã đi ra cửa tiệm thì nghe tiếng Lâm Tiếu gọi ở phía sau: “Mẹ, anh.”

Lữ Tú Anh quay đầu lại, nhận ra Lâm Tiếu đã tụt lại phía sau từ bao giờ: “Tiếu Tiếu, con đứng đó làm gì thế?”

Lâm Tiếu chạy ra cửa, cầm lấy tay mẹ kéo bà trở lại. Cô đọc hiểu được chữ đỏ dán trên kính: “Mẹ ơi, ở đây là chỗ lấy ảnh.”

Sao mẹ và anh lại cứ thế về? Bọn họ đã trả tiền rồi nhưng chưa có ảnh đâu.

Mẹ và anh thật là hồ đồ, cả nhà đều phải trông cậy vào cô.

Lữ Tú Anh xì cười, bà nói: “Tiếu Tiếu, ảnh chụp phải rửa nữa. Chờ một tuần sau mới lấy được.”

Bà mở ví lấy ra một tờ biên lai của tiệm ảnh, đưa cho Lâm Tiếu nhìn: “Một tuần sau cứ cầm biên lai này tới lấy ảnh là được.”

Lâm Tiếu gãi gãi đầu, thì ra còn phải chờ lâu như vậy mới xem được ảnh mới.

Mẹ giặt ga trải giường cũng chỉ mất có nửa tiếng, nhưng rửa ảnh thì phải mất cả tuần.

Rửa ảnh thật khó nha.

 
Bình Luận (0)
Comment