Những lời này đều là Lâm Dược Phi nói bừa, anh thật sự không biết nhà ở thương mại sớm nhất của thành phố này có từ khi nào. Trước khi trọng sinh vốn dĩ cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao thì muộn nhất là tám chín năm nữa chắc chắn có, còn một hai năm nữa sẽ có thì chỉ là nói bừa.
Lữ Tú Anh lập tức tin: “Thật sự sẽ có nhà ở thương mại sao?” Vốn dĩ Lữ Tú Anh không nghĩ Lâm Dược Phi sẽ nói dối về chuyện này, Lâm Dược Phi làm về xây dựng, tin tức về phương diện này chắc chắn rõ ràng.
“Nhà ở thương mại của thành phố chúng ta được xây dựng ở nơi nào, có tin tức không?”
“Bao nhiêu tiền một căn thế? Nhà ở thương mại chắc chắn là rất đắt, nhà chúng ta có thể mua nổi không vậy?”
Lữ Tú Anh hỏi liên tiếp mấy vấn đề, đương nhiên Lâm Dược Phi chỉ có thể lắc đầu toàn bộ, nói bản thân không biết. Đến chuyện một hai năm tới thành phố này sẽ có nhà ở thương mại đều là anh vẽ ra, làm sao anh còn có thể lại vẽ ra được nhiều tin tức cụ thể như vậy được.
“Vẫn còn chưa chắc chắn đâu, hiện tại vẫn đang trong quá trình thảo luận.”
“Mẹ yên tâm đi, đến lúc đó có nhà ở thương mại, nhà ta chắc chắn có thể mua nổi.” Tuy rằng tài chính của Lâm Dược Phi chủ yếu đều đang ở công trình, tiền mặt trong tay không tính là nhiều, nhưng với giá nhà của thập niên chín mươi, mua hai căn hộ cũng không thành vấn đề.
Lữ Tú Anh liên tục gật đầu, sau khi nghe thấy tin tức tốt này thì tâm trạng rất thoải mái.
“Được, tốt quá!”
“Tiểu Phi, sau này con lại có tin tức gì mới, thì con phải nói cho mẹ biết nhé.” Lữ Tú Anh rất quan tâm đối với chuyện nhà ở thương mại này.
Lâm Dược Phi thoải mái đồng ý: “Được ạ.”
Trước mắt cứ qua được chuyện này đã, kế tiếp anh lại nghĩ cách.
Anh cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ đổi căn phòng sẽ có giá cao khi được đền bù phá bỏ di dời, thành một căn nhà cũ kỹ mãi mà không được phá bỏ.
Nhưng như vậy thì em gái lại phải ở chung một căn phòng với mẹ thêm mấy năm nữa.
Lâm Dược Phi vẫy tay gọi em gái đến: “Tiếu Tiếu, em rất muốn một căn phòng của riêng mình sao? Có thể ở cùng mẹ thêm mấy năm nữa được không”
Lời nói của mẹ với anh trai Lâm Tiếu đều nghe thấy hết, cuối cùng mẹ và anh trai đều đã đạt thành nhất trí, đều cho rằng hiện tại đổi phòng ở không thích hợp.
Lâm Tiếu lập tức cho thấy thái độ của mình: “Đâu phải em muốn có phòng riêng đến thế đây.” Chỉ là cô có muốn một chút.
“Ở chung một phòng với mẹ rất tốt mà.” Lâm Tiếu ngủ chung với mẹ có cảm giác rất an toàn. Cô còn nhớ rõ bản thân khi còn nhỏ, mẹ phải trực đêm, Lâm Tiếu phải ngủ một mình trên chiếc giường lớn, đến nửa đêm tỉnh lại không dám mở to mắt, phải nhắm mắt lại cho đến khi ngủ lại lần nữa, chuyện cô hy vọng nhất lúc ấy chính là buổi tối hàng ngày đều có thể ngủ cùng mẹ.
Lữ Tú Anh quyết định nói: “Vậy trước tiên cứ ở như vậy đi, nhà ta cũng không quá đông đúc.”
Với điều kiện nhà ở của nhà Lữ Tú Anh hiện giờ đã xem như rộng rãi, rất nhiều gia đình phải chen chúc năm sáu người, bảy tám người trong một nhà.
Lâm Dược Phi nhìn thấy em gái thật sự không có vẻ mặt gì là không tình nguyện, thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem như anh đã trôi qua được cửa ải này.
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu đến trường học, khi cùng bạn học nói chuyện phiếm đã nói đến kế hoạch xây dựng nhà ở thương mại.
Dư Chiêu Chiêu ngạc nhiên đôi mắt trợn tròn: “Anh cậu cũng biết sao?”
“Hai ngày trước cha tớ cũng nói.”
Sau khi cha của Dư Chiêu Chiêu nói với mọi người trong nhà xong, còn dặn dò Dư Chiêu Chiêu phải giữ kín bí mật, không cho cô bé nói cho bạn học biết.
“Tin tức của anh trai cậu thật nhanh nhạy.” Dư Chiêu Chiêu kinh ngạc than thở nói, cha cô bé công tác ở phòng thị chính, nên mới biết được tin tức. Anh trai Lâm Tiếu tự mình mở công ty, vậy mà đã nhanh chóng biết được tin tức rồi.
Lâm Tiếu chớp mắt: “Tin tức này phải giữ bí mật sao?”
Lâm Tiếu nghĩ lại một chút, anh trai không hề dặn dò cô, nhưng mà rất có khả năng là anh trai quên mất. Nếu cha Dư Chiêu Chiêu nói phải giữ bí mật, Lâm Tiếu cũng sẽ không đề cập tới chuyện này trong trường học nữa, biết chuyện này chỉ có giới hạn trong ba người Lâm Tiếu, Dư Chiêu Chiêu và Chu Tuệ Mẫn.
Lâm Tiếu bảo Chu Tuệ Mẫn giúp đỡ giữ bí mật, Chu Tuệ Mẫn gật đầu đồng ý, Lâm Tiếu yên lòng, Chu Tuệ Mẫn rất kín miệng.
Tan học về nhà, Lâm Tiếu ngồi trên xe máy nhỏ của mẹ, có mấy lần cô muốn nói cho mẹ biết chuyện này, nhưng mà đều nhịn xuống, cô lo lắng giọng của mình sẽ bị người trên đường cái nghe thấy.
Vẫn luôn nhẫn nhịn đến khi về nhà, Lâm Tiếu mới nói với mẹ: “Mẹ, cha của Dư Chiêu Chiêu cũng nói qua, nơi này của chúng ta muốn xây dựng nhà ở thương mại.”
Lữ Tú Anh hỏi: “Cha của Dư Chiêu Chiêu đang làm gì thế?”
Lâm Tiếu: “Cha cậu ấy làm ở phòng thị chính.”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Phòng thị chính chắc chắn biết cái này.”
Sau khi Lâm Tiếu nói chuyện với mẹ xong, thì đã vứt chuyện này ra sau đầu. Chuyện này đối với Lâm Tiếu mà nói thì không tính là chuyện quan trọng gì, không cần thiết phải nói với mẹ một lần, rồi lại nói với anh trai một lần.
Lữ Tú Anh lấy ra được tin tức từ trong miệng Lâm Tiếu cũng chỉ có mỗi một cái đó, đó chính là cha Dư Chiêu Chiêu làm việc ở thị chính. Còn tin tức thành phố muốn xây dựng nhà ở thương mại, chẳng phải Lâm Dược Phi đã nói từ lâu rồi sao.
Vì thế hai người Lâm Tiếu và mẹ đều không nhắc tới chuyện này với Lâm Dược Phi.
Trong trường học, cô giáo Dương đã quay về dạy học, nhưng mà vết thương nứt xương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Mỗi ngày cô giáo Dương chỉ tới dạy học, không làm việc ở trường học, lên lớp xong thì sẽ về nhà dưỡng thương.
Đại diện chủ nhiệm lớp vẫn là giáo viên dạy vật lý, trong giờ học toán các bạn học đều có kỷ luật rất tốt, cô giáo Dương cười nói: “Sao bình thường không thấy các em ngoan như này thế?”
Mỗi ngày cô giáo Dương đều đến lớp dạy toán, cứ cuối tuần là sẽ có hai ngày có lớp học toán thi đua. Lâm Tiếu gặp cô giáo Dương ở trên hành lang cầu thang, cô ấy bước đi thật cẩn thận trên bậc thang, vẻ mặt rất đau khổ.
Lâm Tiếu nhìn thấy mà đau lòng:“Cô giáo Dương, để em đến đỡ cô.”
Cô giáo Dương xua tay: “Không cần đâu, bây giờ cô cũng không thể để người khác đỡ được, chỉ có thể tự mình từ từ đi lại thôi.”
Mấy ngày sau khi cô giáo Dương mang vết thương đi dạy, thì đến ba ngày nghỉ Quốc khánh, Lâm Tiếu vui mừng thay cô giáo Dương: “Cô giáo Dương có thể lại nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày.”
Kỳ nghỉ Quốc khánh, một nhà ba người Lâm Tiếu ở trong nhà ăn một bữa cơm chiều phong phú, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Lữ Tú Anh ngẫu nhiên nhắc tới chuyện của cha Dư Chiêu Chiêu.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi: “Công ty con có qua lại với thị chính không? Cha của bạn học Tiếu Tiếu là thị chính đấy.”
“Có phải tin tức thành phố chúng ta muốn xây dựng nhà ở thương mại con nghe thị chính nói phải không?”
Lữ Tú Anh lại nhắc tới chuyện Lâm Dược Phi biên soạn nói dối lần nữa, Lâm Dược Phi có hơi chột dạ sờ sờ mũi, sau đó đột nhiên cảm thấy có gì đấy không đúng.
“Mẹ, sao mẹ biết cha của bạn học Tiếu Tiếu là thị chính?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lữ Tú Anh nói: “Tiếu Tiếu nói. Lúc trước con nói thành phố chúng ta sẽ xây nhà ở thương mại, Tiếu Tiếu đến trường học nói cho Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu nói cha con bé cũng có nói qua chuyện này với nó.”
Lâm Dược Phi quá ngạc nhiên.
Đầu óc anh có chút không suy nghĩ kịp: “Đợi đã mẹ, ý mẹ là cha của bạn học Tiếu Tiếu làm việc ở thị chính, nói thành phố chúng ta sẽ xây nhà ở thương mại?”
Lữ Tú Anh không rõ vì sao Lâm Dược Phi đột nhiên kích động như vậy, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lâm Dược Phi đột nhiên đứng lên.
Tin tức này với anh mà nói quá quan trọng.
Tin tức này có nghĩa là thời gian, tin tức có nghĩa là tiền bạc, Lâm Dược Phi có thể chắc chắn, có rất nhiều công ty xây dựng còn chưa biết tin tức này, anh biết được tin tức này đầu tiên thì có thể làm được rất nhiều chuyện.
“Tiếu Tiếu, em biết từ khi nào?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu: “Nửa tháng trước, chính là một ngày sau khi anh nói cho em muốn xây dựng nhà ở thương mại.”
Lâm Dược Phi vỗ trán một cái, mặt đầy hối hận: “Nửa tháng, đã qua nửa tháng rồi, hầy hầy, sao em không nói ra sớm hơn thế?”
Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ lúc vui lúc buồn của anh trai, không thể hiểu nôi.
“Anh, anh làm sao vậy?”
“Nói cái gì từ sớm ạ?”
Không phải anh trai đã sớm biết tin tức muốn xây dựng nhà ở thương mại rồi sao? Lâm Tiếu không hiểu ra sao.
Lâm Dược Phi hít sâu một hơi, cái này thật sự không thể trách Lâm Tiếu, chậm trễ nửa tháng, cho dù anh đau lòng cũng chỉ có thể giấu diếm trong lòng.
Nhưng mà hiện tại biết được tin tức này, thì anh vẫn là người dẫn đầu, Lâm Dược Phi nhanh chóng tự hỏi trong lòng anh có thể lợi dụng thời gian này cùng tin tức này để làm chuyện gì.
Quan trọng nhất chính là, con đường mà anh có được tin tức này đúng là vô tình, có thể nói là rơi từ trên trời xuống.
Sau khi Lâm Dược Phi suy nghĩ thì càng kích động, duỗi tay ôm lấy Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, em đúng là ngôi sao may mắn của nhà ta.”
Cơ thể Lâm Tiếu uốn éo, linh hoạt né tránh: “Em lớn rồi.”
Cô đã lớn như vậy, không thể lại bị anh trai nâng lên cao nữa.