Lâm Tiếu ôm Tiểu Hoàng sưởi ấm, lo lắng nói: “Xong rồi xong rồi, Tiểu Hoàng em gây họa lớn rồi.”
“Nhưng mà cũng không thể trách em.” Lâm Tiếu xoa xoa đầu Tiểu Hoàng, giống như anh trai xoa đầu cô: "Em cũng không biết trên người mình có sâu xấu đúng không?"
"Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng em đừng sợ, nếu mẹ tức giận, chị sẽ bảo vệ em."
Nhưng Lữ Tú Anh cũng không đến mức tức giận với một con ch.ó con.
Hoặc là nói hiện tại căn bản bà không rảnh để tức giận, bà đã tiến vào chế độ quét dọn điên cuồng.
Hộp giấy nhỏ mà Tiểu Hoàng làm tổ, vứt đi.
Chăn nhỏ được lót trong tổ, vứt đi.
Quần áo Lâm Tiếu mặc về quê lúc ôm chó con… tạm thời ném vào trong sân.
"Tiểu Phi, giăng dây thừng ở trong sân đi." Trước cửa nhà Lâm Tiếu tuy rằng có một cái sân nhỏ nhưng Lữ Tú Anh không thích phơi quần áo phơi chăn trong sân nhỏ, bà luôn lo lắng trên lầu có người ném tàn thuốc, còn cảm thấy gió sẽ thổi đất lên quần áo nên đều phơi quần áo ở ban công nhà mình.
Nhưng bây giờ, Lữ Tú Anh cảm thấy những bộ quần áo này không thể để trong phòng một khắc nào nữa.
Quần áo một nhà ba người về quê mặc, quần áo một nhà ba người mặc sau khi về nhà, quần áo ngủ trong nhà, dép lê, chăn bông, ghế sô pha… đều mang ra ngoài sân!
Dây thừng mới được giăng trong sân nhỏ không treo được nhiều như vậy, Lữ Tú Anh dứt khoát chuyển bàn gỗ gấp trong nhà ra ngoài sân, chất đống quần áo cần vệ sinh kỹ lưỡng trên bàn, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Hàng xóm đi tới đi lui nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên hỏi: "Tú Anh, cô đang làm gì vậy?"
Lữ Tú Anh nói: "Bắt được một con bọ chét trên người con ch.ó con mới nhặt về nên tôi phải dọn dẹp nhà cửa một lần nữa."
Hàng xóm nghe xong cũng giật nảy mình: "Ôi trời, thứ này rất phiền phức."
Nhưng mà nhà hàng xóm cũng nhanh chóng thoải mái lại, nếu nhà người khác có bọ chét thì thật sự sợ g.i.ế.c không sạch sẽ truyền đến nhà hàng xóm, nhưng là nhà Lữ Tú Anh thì không cần lo lắng, trong đại viện ai không biết Lữ Tú Anh thích sạch sẽ?
Lúc ăn Tết đến nhà bà ấy cũng chỉ có thể ngồi ghế gỗ, không thể mặc quần bên ngoài ngồi ghế sô pha nhà bà ấy.
Bình thường sau lưng cũng có người nói Lữ Tú Anh nghèo còn chú ý chi tiết, nhưng gặp chuyện này thì lại cảm thấy rất yên tâm.
"Vậy thì cô cứ bận đi." Hàng xóm dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lữ Tú Anh, chuyện phải làm vào lúc này có quá nhiều.
Sau khi Lữ Tú Anh ném tất cả những thứ đã dùng mấy ngày nay vào trong sân thì bắt Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi kiểm tra tóc và cơ thể.
Lâm Dược Phi bị mẹ lột quần áo thì vội vàng né tránh: "Mẹ, con tự làm."
Lữ Tú Anh kiểm tra tóc Lâm Dược Phi xong, không phát hiện gì bất thường thì bảo anh tự mình đi đến phòng vệ sinh kiểm tra thân thể.
Lâm Tiếu ngoan ngoãn để mẹ kiểm tra toàn thân, ngay cả lỗ tai và mắt của cô Lữ Tú Anh còn dùng đèn pin để kiểm tra, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Trên người không có."
Sau đó Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi cùng nhau giúp bà kiểm tra tóc, lại tự mình đóng cửa kiểm tra trên người.
Lại một tin tức tốt, trên đầu ba người trong nhà đều không phát hiện bất kỳ dấu vết gì.
Tuy nhiên, Lữ Tú Anh vẫn không qua được cửa ải tâm lý của mình, bà trịnh trọng tuyên bố: "Mẹ muốn cắt tóc ngắn, càng ngắn càng tốt."
"Con đi cạo đầu trọc đi." Lữ Tú Anh chỉ vào đầu Lâm Dược Phi nói.
Lâm Dược Phi lập tức ôm lấy đầu mình, kịch liệt phản đối: "Con không cạo!"
Lâm Dược Phi lập tức kéo Lâm Tiếu cùng xuống nước: "Em gái có cần cạo đầu không? Em gái không cạo con cũng không cạo!"
Lâm Tiếu sợ ngây người, vội vàng dùng sức bẻ tay anh trai đang nắm trên cánh tay cô ra: "Mẹ bảo anh cạo đầu trọc thì liên quan gì đến em!"
May mà mẹ hiểu lý lẽ, không nghe lời của anh trai: "Tiếu Tiếu là con gái, không giống con."
"Nhưng Tiếu Tiếu cũng nên cắt tóc." Lâm Tiếu là đầu búp bê, cứ cách một tháng lại phải cắt một lần, vốn đã lên kế hoạch trước tết đưa cô đi cắt tóc, bởi vì trong tháng giêng không thể cắt tóc, cạo đầu trong tháng giêng c.h.ế.t cậu.
Lâm Tiếu lo lắng nói với mẹ: "Con chỉ cắt ngắn một chút thôi, con muốn để đầu búp bê." Cô kiên quyết không cạo trọc đầu!
"Đương nhiên là không cạo trọc đầu rồi." Lữ Tú Anh cam đoan với Lâm Tiếu, hung hăng trừng mắt với Lâm Dược Phi: "Con hù dọa em gái con làm gì?"
Ba người cùng nhau ra ngoài cắt tóc, Tiểu Hoàng nhìn thấy ba người đều đi ra ngoài thì u ư một tiếng vội vàng đuổi theo, cất bước chân ngắn lúc lắc chạy đến cửa.
Lâm Tiếu khom lưng, ôm Tiểu Hoàng trở về: "Không dẫn em đi theo được, em ở nhà ngoan ngoãn chờ mọi người nha."
Lâm Tiếu đặt Tiểu Hoàng trên mặt đất, Tiểu Hoàng lại lạch cạch đi theo. Lâm Tiếu lại ôm nó vào trong: "Chị đi cắt tóc, em đừng đi theo, mẹ sẽ cạo trọc em mất."
Tiểu Hoàng không hiểu Lâm Tiếu nói cái gì, lại chạy ra cửa.
Lâm Dược Phi hết kiên nhẫn, cầm lấy bao cát hai ngày nay Lâm Tiếu chơi trò chơi cùng Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng."
Lâm Dược Phi gọi Tiểu Hoàng một tiếng, sau đó ném bao cát vào trong nhà.
Tiểu Hoàng lập tức quay đầu chạy vào trong nhà nhặt bao cát, Lâm Dược Phi dứt khoát lưu loát đóng cửa phòng lại.
Lâm Tiếu dùng ánh mắt lên án nhìn anh: "Anh trai, anh quá xấu xa rồi."
Tiểu Hoàng cho rằng anh trai đang chơi với nó, vô cùng hào hứng nhưng anh trai lại nhân cơ hội nhốt Tiểu Hoàng ở nhà.
Ba người đi cắt tóc, Lâm Dược Phi đề nghị không cắt ở tiệm cắt tóc trong xưởng: "Mẹ, con biết một tiệm cắt tóc cắt rất đẹp, con dẫn hai người đi."
Lâm Dược Phi chạy xe đạp Đại Giang 28*, Lữ Tú Anh ngồi ở ghế sau, Lâm Tiếu ngồi ở xà ngang. Chân dài của Lâm Dược Phi đạp lên, chiếc xe đạp vững vàng chạy về phía trước.
(*) Xe đạp Đại Giang 28: Tên của một chiếc xe đạp thời kỳ đầu. Đại Giang có nghĩa là xe có dầm đen và dày, chở được người và hàng. 28 dùng để chỉ bánh xe 28 inch.
Chiếc xe đạp rẽ một vòng lại một khúc cua, Lữ Tú Anh nhìn đường phố càng ngày càng xa lạ, hỏi: "Tiệm cắt tóc kia rốt cuộc ở đâu vậy?"
"Cắt tóc thôi mà sao lại chạy xa như vậy?"
Lâm Dược Phi: "Nhanh thôi ạ, sẽ đến ngay."
Cuối cùng chiếc xe đạp cũng dừng lại trước cửa tiệm cắt tóc, Lữ Tú Anh nhảy xuống xe, nhìn thấy cửa sổ sát đất lớn của tiệm cắt tóc thì không dám bước về phía trước.
"Cắt tóc ở đây rất đắt tiền đúng chứ?" Tiệm cắt tóc trước mặt hoàn toàn khác với tiệm cắt tóc trong khu phức hợp của xưởng dệt bông.
Bây giờ cửa sổ sát đất lớn có thể hù dọa người khác, Lữ Tú Anh nhìn qua kính lớn vào trong, thấy tiệm cắt tóc rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ chỉnh tề, trang trí sang trọng.
Tiệm cắt tóc như vậy cắt mất bao nhiêu tiền chứ?
Lâm Dược Phi kéo Lữ Tú Anh đi vào trong "Không đắt, chỉ cắt tóc, không duỗi không nhuộm, có thể đắt bao nhiêu chứ."
Lâm Dược Phi: "Sắp đón năm mới rồi, mọi người đều đến nhà chơi, mẹ cũng không muốn đội tóc chó gặm chứ?"
"Hơn nữa đã đến cửa rồi, chạy một đoạn đường thật xa mới đến đây."
Lâm Dược Phi đồng thời nói hai chiêu lớn là "Tết nhất" và "Đến thì cũng đã đến rồi". Quả nhiên Lữ Tú Anh nhanh chóng không chống đỡ nổi, bị Lâm Dược Phi lôi kéo đi vào tiệm cắt tóc.
Trước Tết, tiệm cắt tóc nào cũng chật kín, tiệm cắt tóc Lâm Dược Phi đưa họ đến cũng không ngoại lệ.
Lữ Tú Anh chịu vào cắt tóc cũng là bởi vì nhìn thấy ghế trong tiệm đều ngồi đầy, nếu nhiều người ở chỗ này làm tóc, giá cả cũng sẽ không quá thái quá.
Trước khi cắt tóc còn đưa họ đi gội đầu, Lữ Tú Anh rất không quen: "Hôm qua tôi vừa gội đầu, có thể trực tiếp cắt được không?"
"Tóc ướt mới dễ cắt."
Điểm này Lữ Tú Anh cũng biết, nhưng mà tiệm cắt tóc trong đại viện xưởng dệt bông đều cầm một cái bình xịt, trước khi cắt tóc phun nước lên đầu.
Nếu nơi này phải gội đầu trước, Lữ Tú Anh cũng nằm trên ghế để người ta gội cho bà. Dù sao hôm nay bộ quần áo này ngồi ở ghế tiệm cắt tóc, về nhà bà cũng phải thay ra để giặt.
Lâm Tiếu cũng nằm ở trên ghế dài bên cạnh mẹ, sóng vai nằm cùng mẹ.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn mẹ, sau đó được nhắc nhở: "Em gái ơi, đừng lộn xộn, nhắm mắt lại, cẩn thận dầu gội đầu vào mắt."
Lâm Tiếu vội vàng ngoan ngoãn nằm nhắm mắt lại, dầu gội đầu vào trong mắt làm mắt rất đau!
Sau khi gội đầu xong, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh lần lượt được đưa đến hai cái ghế. Lữ Tú Anh nói với thợ cắt tóc: "Con bé vẫn cắt đầu búp bê, cắt ngắn một chút, tôi cũng cắt tóc ngắn."
Lữ Tú Anh đưa tay so sánh vị trí dưới tai: "Cắt đến đây, cắt mỏng."
Thợ cắt tóc nhìn đường nét khuôn mặt của Lữ Tú Anh ở trong gương hai lần, lấy ra một quyển sách ảnh lật về phía sau, lật đến một trang trong đó rồi chỉ vào nữ diễn viên phim Hong Kong hỏi: "Kiểu tóc này thế nào?"
Sau khi Lữ Tú Anh nhìn thấy thì vô cùng hài lòng, tóc của nữ diễn viên trong phim Hong Kong rất ngắn rất mỏng, dán vào da đầu đâu vào đấy, mượt mà lưu loát.
Lữ Tú Anh nhìn không phải là đẹp hay không, mà là tóc nhiều hay không, bà mắc bệnh nghi ngờ, chỉ muốn tóc mình càng ngắn càng tốt, càng mỏng càng tốt!
Sau khi thợ cắt tóc nhận được đáp án, tiếng kéo vang lên răng rắc.
Lâm Tiếu nghe thấy bên chỗ mẹ cũng bắt đầu cắt tóc, rất muốn quay đầu nhìn một cái, nhưng cả người không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.
Từ nhỏ mẹ đã nói với cô, lúc cắt tóc không thể nhúc nhích, nếu không kéo sẽ cắt đứt lỗ tai cô!
Cả người Lâm Tiếu không nhúc nhích, chỉ có miệng mở ra nói: "Mẹ ơi, mẹ cũng bắt đầu cắt sao?"
Lữ Tú Anh ừ một tiếng, dặn dò Lâm Tiếu một lần nữa: "Đừng lộn xộn."
Bên cạnh, Lâm Dược Phi cũng bắt đầu cắt.
Khóe mắt Lữ Tú Anh nhìn thấy thợ cắt tóc dùng kéo chứ không phải tông đơ thì lập tức nói: "Không phải đã nói cạo trọc sao? Cạo trọc thì dùng kéo làm gì?"
Thợ cắt tóc dừng tay lại, xác nhận lại với Lâm Dược Phi: “Cạo trọc sao ạ?”
Lâm Dược Phi không dám phủ nhận trước mặt Lữ Tú Anh, cắn răng nhắm mắt lại: "Cạo trọc."
Thợ cắt tóc lập tức buông kéo trong tay xuống rồi đổi thành tông đơ, Lữ Tú Anh hài lòng nhắm mắt lại.