Một lát sau trong phòng vang lên tiếng bước chân, một cô gái trẻ lạ mặt hé cửa ra: “Anh tìm ai?”
Lâm Dược Phi: “Tôi tìm Thẩm Vân.”
Cô gái trẻ nhìn anh với ánh mắt cảnh giác: “Anh là ai?”
Lâm Dược Phi nhìn vào trong nhà hô lên: “Thẩm Vân, em ở trong đấy đúng không, anh Lâm Dược Phi đến tìm em đây.”
Một tiếng ‘cạch’ vang lên, Thẩm Vân mở cửa phòng chạy ra.
Cô ấy nhìn thấy Lâm Dược Phi, vành mắt đỏ lên ngay tức thì.
Hơn mười ngày qua cô không khóc chút nào, nhưng không hiểu vì sao khi gặp Lâm Dược Phi, những giọt nước mắt của cô không ngừng chảy ra như những chuỗi hạt châu bị đứt dây.
“Lâm Dược Phi, cha em ép em đính hôn.” Thẩm Vân vừa khóc vừa kêu lên.
Lâm Dược Phi hít sâu, kiếp trước không xảy ra chuyện như vậy. Không phải, vào khoảng thời gian này trong kiếp trước anh vẫn chưa quen Thẩm Vân, có lẽ Thẩm Vân cũng gặp phải chuyện tương tự, chỉ là anh không ở bên cô ấy.
Lâm Dược Phi nói: “Em đừng sợ, có anh ở đây rồi, không ai ép được em hết.”
Quan hệ giữa Thẩm Vân và gia đình không được tốt đẹp cho lắm, bình thường ăn ở đều ở quán lẩu thịt dê, nhưng đến tết vẫn phải về nhà, hơn nữa quán lẩu thịt dê không mở cửa vào dịp tết.
Năm nay về nhà ăn tết, Thẩm Vân cứ nghĩ mình phải chịu đựng mấy chục ngày trời giống như trước kia, cô ấy có thể kiềm chế được những lời mắng mỏ thô tục của người em trai và bà mẹ kế hay nói bóng gió.
Lần này về nhà, cô ấy nghe tin cả nhà đang bàn chuyện cưới xin cho anh trai.
Cô ấy là đứa con thứ hai trong gia đình, trên cô còn có người anh trai cùng cha cùng mẹ, dưới cô có một người em trai là do cha và mẹ kế sinh ra.
Anh trai sắp kết hôn, sính lễ nhà gái yêu cầu vẫn chưa gom đủ, cả nhà dồn sự chú ý lên Thẩm Vân. Muốn quyết định hôn sự cho Thẩm Vân, phải đòi một khoản tiền từ nhà trai rồi lấy số tiền đó mang cho anh trai cưới vợ.
Thẩm Vân giống như sét đánh giữa trời quang: “Năm nay con mới mười bảy.”
Tuy nhiên, cả gia đình không coi tuổi tác của cô ấy là một vấn đề: “Đính hôn trước, kết hôn sau, chưa đủ tuổi thì chưa nhận giấy kết hôn được, đến lúc đủ tuổi thì lấy sau cũng được.” Cha của Thẩm Vân nói với cô ấy: “Không phải lúc nào cũng thế, lúc trước cha lấy mẹ con cũng đã đủ tuổi đâu.”
Thẩm Vân giận run người: “Ông còn dám nhắc đến mẹ tôi, nếu mẹ tôi còn sống thì bà ấy sẽ không bao giờ đồng ý đâu.”
Nếu mẹ cô ấy còn sống, bà sẽ không bao giờ để đứa con gái mười bảy tuổi của mình đi hứa hôn để đổi lấy tiền sính lễ cho anh trai.
“Ông không sợ tối nay bà ấy sẽ đến tìm ông à?”
Ánh mắt Thẩm Vân lần lượt lướt qua “người nhà” mình, cha ruột không thấy hổ thẹn chút nào, mẹ kế thì cười trên sự đau khổ của người khác, anh trai quay đầu né tránh ánh mắt của cô ấy nhưng không nói lời nào.
Trong chuyện này, mọi người đều có lợi ích như nhau, bán Thẩm Vân đi, mọi người đều được hưởng lợi, người thì ăn thịt, người thì uống canh.
Bọn họ đã trực tiếp đưa đối tượng đính hôn của Thẩm Vân về nhà, Thẩm Vân nhìn thấy một người đàn ông vừa già vừa xấu, răng thì vàng ối, lại còn dùng ánh mắt như nhìn món hàng nhìn cô ấy.
Cô ấy chạy vào phòng khóa cửa lại, đương nhiên là không phải phòng riêng của cô ấy, cô ấy làm gì có phòng riêng, cha của Thẩm Vân đuổi theo, dùng chân đá mạnh vào cửa. Thẩm Vân dán chặt người vào cửa, cả người run bần bật.
Cha của Thẩm Vân đạp cửa, dùng lời ngon tiếng ngọt, dù có thế nào thì Thẩm Vân cũng không chịu mở cửa.
Nếu Thẩm Vân không ra ngoài, điều đó vẫn không làm trì hoãn buổi xem mắt. Cha của Thẩm Vân ngồi ở phòng khách bắt đầu bàn đến chuyện sính lễ với người kia. Rõ ràng đây là cuộc hôn nhân của Thâm Vân, mà sao đám “người nhà” kia lại ngầm thừa nhận cô ấy không có quyền lên tiếng.
Bà mẹ kế sợ rằng anh trai Thẩm Vân kết hôn sẽ moi sạch tiền trong ví của bà ta và ông Thẩm.
Cha của Thẩm Vân không quan tâm đến con gái mình, mọi sự đều nghe theo bà mẹ kế, chính ông ta cũng muốn bán con gái mình đi để đổi lấy chút tiền.
Ngay cả anh ruột của cô ấy cũng nói dối trắng trợn, biến việc ông ta vừa già vừa xấu trở thành ưu điểm, đàn ông xấu xí một chút mới đáng tin, già một chút mới biết thương người.
Ngày nào người đàn ông kia cũng đến nhà cô ấy. Hồi đầu Thẩm Vân còn ở trong phòng, về sau cô ấy thấy không ổn, cảm thấy bản thân mình không thể ở mãi trong ngôi nhà này nữa. “Người nhà” thật sự muốn bán cô ấy đi.
Thẩm Vân tìm được cơ hội và chạy thoát khỏi căn nhà đó.
Vừa qua năm mới, nhiều người ra đường xúng xính quần áo mới, gương mặt rạng rỡ. Thẩm Vân như một người bắt chim bay tới bay lui trên bầu trời, không có chốn dung thân. Người bắt chim ở dưới đang đợi sa lưới, chờ tới khi nó cạn kiệt sức lực rồi rơi thẳng vào lưới.
Công việc ở quán lẩu thịt dê, gia đình Thẩm Vân đã biết chuyện nên cô ấy không thể đi làm ở đó được nữa.
Thẩm Vân cứ đi loanh quanh trên đường, lấy hết can đảm đến nhà một người bạn học thời cấp hai có mối quan hệ tốt, xin cô ấy cho mình ở nhờ mấy hôm.
May mà cô ấy đồng ý.
Thẩm Vân ở nhà bạn cũ được hai ngày, cô ấy quay về quán lẩu thịt dê như ăn trộm, sau khi xác định được người nhà mình không cắm cọc trước cửa nhà hàng, Thẩm Vân đưa một tờ giấy cho bà chủ.
Sau đó cô ấy thấp thỏm chờ đợi Lâm Dược Phi, cuối cùng cũng đợi được anh.
Lâm Dược Phi thấy Thẩm Vân cứ khóc mãi, anh muốn ôm cô ấy vào lòng nhưng mối quan hệ của hai người bây giờ không cho phép anh làm điều đó.
Anh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cha em muốn bao nhiêu tiền sính lễ?” Lâm Dược Phi hỏi.
Đây là cách giải quyết đơn giản nhất, anh có thể kiếm đủ tiền. Nếu cha của Thẩm Vân không quan tâm đến con gái của mình, chỉ cần đưa đủ tiền sính lễ là được, vậy anh cứ đưa tiền cho họ là được.
Thẩm Vân lập tức đáp lại: “Không được.”
Nhận tiền của một người đàn ông vừa già vừa xấu, đấy là buôn bán.
Nhận tiền của một người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, đấy cũng là buôn bán.
Lâm Dược Phi vội nói: “Tất nhiên đó không phải là sính lễ thực sự, anh đưa tiền cho họ cũng không có ý nghĩa gì, cũng không yêu cầu em phải làm người yêu anh, cứ coi như số tiền đấy là anh cho em mượn đi, em có thể viết cho anh giấy vay nợ.” Dĩ nhiên là Lâm Dược Phi sẽ không cần cô ấy trả lại số tiền này.
Thẩm Vân vẫn kiên quyết từ chối: “Không được.”
Cô ấy không thể lấy tiền của Lâm Dược Phi, quan trọng là cô ấy sẽ không bao giờ để gia đình đó lấy một xu.
Thẩm Vân vừa khóc xong, mắt và mũi còn đỏ, nhìn đáng thương vô cùng, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng có, giống như chiến sĩ vượt qua chông gai.
Lâm Dược Phi nhìn Thẩm Vân ở trước mặt mình, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng không cần ôm cô ấy nữa.
Vào thời gian này trong kiếp trước, anh vẫn chưa quen Thẩm Vân, một mình Thẩm Vân cũng xử lý ổn thỏa những chuyện này, khi quen biết Thẩm Vân, cô ấy đã cắt đứt quan hệ với người nhà và sống một mình mạnh mẽ và tự do.
Lâm Dược Phi: “Vậy tiếp theo em sẽ tìm việc ở đâu?”
Thẩm Vân lắc đầu: “Em vẫn chưa biết, có nhiều quán cơm chưa mở cửa, chưa tìm được việc nhưng chắc chắn sẽ tìm được thôi.”
Lâm Dược Phi nói: “Nhưng em không thể làm ở quán cơm cả đời được.”
Đương nhiên Thẩm Vân cũng không muốn như thế, nhưng con đường phía trước mênh mông, cô ấy không nhìn thấy lối ra.
Lâm Dược Phi lại nhắc đến chuyện học của Thẩm Vân: “Anh sẽ tìm cho em một chỗ ở gần trường học.”
Thẩm Vân lắc đầu, bây giờ cô không có tâm trạng để nghĩ đến việc học hành, cô chỉ muốn kiếm tiền.
Tết năm nay, Thẩm Vân còn mang sách vở về nhà, cô dùng giấy báo để bọc sách, không dám lấy thêm, lấy hai quyển giấu vào đáy ba lô.
Lúc làm ở quán cơm, cô đã lén đọc sách sau giờ làm việc. Thẩm Vân không muốn bất cứ ai biết rằng cô đang đọc sách, trong sâu thẳm trái tim, cô cảm thấy rằng đây là một điều rất đáng xấu hổ, cô cẩn thận né tránh ánh mắt của người ngoài và quan trọng hơn là tránh ánh mắt của những người thân trong gia đình cô, cô tuyệt đối không được để người nhà phát hiện.
Tuy nhiên lần này cô về nhà, cô thậm chí không có thời gian để đọc một cuốn sách.
Lúc cô chạy ra khỏi nhà, không kịp cầm theo hai cuốn sách. Hai cuốn sách vẫn còn để nhà, chắc hẳn giờ này người nhà của cô đã phát hiện ra, nhưng điều ấy không còn quan trọng với cô nữa.
Cô không muốn đi học, chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, chỉ khi nào tiền ở trong tay mình thì cô mới cảm thấy an toàn.
Nhìn thấy trạng thái của Thẩm Vân, Lâm Dược Phi biết rằng đây không phải là lúc để thuyết phục cô ấy học tập, hỏi: “Vậy em muốn làm công việc gì? Anh sẽ nghe ngóng giúp em.”
Thẩm Vân nói: “Bao ăn bao ở.”
Tiền lương hay gì đó thì bỏ qua một bên, vấn đề cần giải quyết ngay bây giờ là chỗ ăn ở, có thể ở ké nhà bạn cũ một vài ngày nhưng không thể ở ké mãi được.
Lâm Dược Phi: “Được, anh sẽ tìm giúp em.”
Anh chắc chắn có thể tìm giúp cô ấy công việc như vậy, cho dù không tìm được công việc như thế thì anh vẫn phải tìm.