Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 82

Trên đường đến trường và về nhà Lâm Tiếu phải đi ngang qua hai con đường như vậy, ngồi sau xe đạp của anh trai, nhìn những bông hoa hòe trên đường, cô bé thầm nghĩ nếu chúng là loại ăn được thì tốt biết bao.

Vì cơn mưa lớn bất ngờ, hội thao mùa xuân của trường tiểu học Đường Giải Phóng đã bị hoãn lại hai ngày.

Bãi cỏ ở giữa sân vận động và đường chạy bằng xỉ than đá xung quanh, cả hố nhảy xa ở góc sân vận động đều bị mưa làm ướt.

Sau hai ngày nắng to, giáo viên thể dục phải dùng xẻng lật cát trong hố cát lên hai lần mới khô hẳn.

Tâm trạng háo hức của học sinh tiểu học mong ngóng hội thao hai ngày nay đã bay tới sân vận động, ngoại trừ cô giáo Từ - giáo viên chủ nhiệm phần nào giữ được trật tự lớp học, vào tiết của các thầy cô giáo khác lớp học luôn trong tình trạng hỗn loạn, ngày nào sổ đầu bài cũng ghi đầy tên học sinh nói chuyện riêng trong giờ học.

Sao đỏ của học sinh cuối cấp vào từng lớp kiểm tra định kỳ, buổi sáng nhắc nhở một lần, giờ ra chơi nhắc một lần, buổi trưa nhắc một lần, mỗi lần vào lớp nào lộn xộn đều cau mày.

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết nhìn chữ viết trên sổ Sao đỏ của học sinh cuối cấp mà hết hồn.

“Cứ như thế này, tuần sau lớp chúng ta không nhận được cờ thi đua rồi.”

Kỷ luật của lớp 2/4 luôn tốt, trước đó lớp đã giành được cờ thi đua liên 3 tuần tiếp, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết hy vọng sẽ giữ được cờ thi đua ở lại lớp mình lâu hơn, treo nó bên cạnh bảng đen mỗi ngày cho đến cuối học kỳ này.

Tiếc là hiển nhiên các bạn không hứng thú với cờ thi đua bằng hội thao.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã bàn nhau mang cái gì đi ăn vặt khi đến hội thao mấy ngày hôm nay rồi.

Chúng bàn với nhau tới lúc đó mỗi đứa sẽ cầm theo đồ ăn vặt khác nhau đến, như thế trao đổi với nhau thì mỗi đứa sẽ được ăn 3 vị khác nhau.

Trần Đông Thanh đứng bên cạnh thấy vậy rất ngưỡng mộ, nhưng nhà cậu bé sẽ không chuẩn bị đồ ăn vặt cho cậu, tất nhiên cũng sẽ không có đồ ăn vặt để trao đổi với các bạn khác.

Sự nhiệt tình của các học sinh đối với hội thao là vô cùng cao, nhưng sự nhiệt tình này không tiếp diễn khi luyện tập để chuẩn bị cho các phần thi trong hội thao.

Trong quá trình luyện tập, ngay khi cô giáo Từ rời đi, một số bạn nam nghịch ngợm trong lớp sẽ không hợp tác với việc luyện tập và một số bạn nữ sẽ bắt đầu buôn chuyện.

Lớp trưởng, lớp phó kỷ luật và lớp phó văn thể mỹ ba người cùng cố gắng nhưng thành quả luyện tập không được như ý cho lắm.

“Dư Quang nhìn các bạn xung quanh, các bước đi to nhỏ đều thống nhất với các bạn xung quanh, Trạch Kiến cậu lại bước nhanh rồi.”

Trạch Kiến biện hộ: “Tớ không cố ý bước nhanh, là vì Khang Bằng Hưng ở sau tớ bước nhanh, nếu mà tớ không bước nhanh một chút thì cậu ấy cứ dẫm vào giày của tớ suốt thôi.”

Hội thao lùi lại hai ngày là có thêm hai ngày để luyện tập. Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết thở phào, cứ như thể trước khi làm bài kiểm tra lại được cho thêm hai ngày để ôn tập.

Lâm Tiếu không hiểu: “Lớp mình được luyện tập thêm hai ngày thì lớp khác cũng được thêm hai ngày mà.”

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết lại bắt đầu lo lắng trở lại, đúng vậy, lớp khác cũng có thêm hai ngày để luyện tập.

Cô bé liền nắm chặt bàn tay nói với các bạn trong lớp: “Cho nên chúng ta cần phải luyện tập chăm chỉ và nỗ lực hơn nữa mới được.”

Cuối cùng ngày hội thao cũng đã tới, Lâm Tiếu mang theo chiếc ghế đẩu của mình, đeo chiếc balo đựng đầy đồ ăn vặt đến tham gia hội thao.

Mỗi học sinh đều phải đăng ký tham gia một nội dung thi, Lâm Tiếu đăng ký tham gia nội dung chạy năm mươi mét.

Đây là nội dung chạy ngắn ngắn nhất, trên đó còn có nội dung chạy một trăm, hai trăm, bốn trăm mét nhưng lúc đăng ký Lâm Tiếu lại nhanh tay nhanh mắt đăng ký nội dung chạy năm mươi mét.

Nội dung chạy thì chắc chắn là chạy càng xa sẽ càng mệt, năm trăm mét là nhẹ nhàng nhất rồi.

Sau đó cô bé phát hiện ra Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân hai người họ đều đăng ký nội dung nhảy xa.

Lâm Tiếu ngẩn người ra, cô bé cứ nghĩ rằng chạy càng ngắn thì càng nhàn, quên mất là không chạy thì còn nhàn hơn, lần hội thao sau cô nhất định phải nhớ là cũng đăng ký nội dung nhảy xa.

Thứ tự tham gia thi đấu của hội thao được sắp xếp theo thứ tự từ lớp số nhỏ tới lớp có số lớn, đầu tiên là lớp số 1, sau đó đến lớp số 2.

Lớp 2/4 của Lâm Tiếu là lớp cuối cùng của khối 2, lớp Trưởng Chung Hiểu Khiết quan sát rất kỹ đội hình đội ngũ của ba lớp trước, thấy họ đi hết liền nhẹ nhàng cổ vũ các bạn: “Lấy thành tích tốt nhất của chúng ta trong thời gian luyện tập ra, chúng ta chắc chắn sẽ đi ngay ngắn hơn ba lớp trước.”

“Tiếp theo đang tiến về phía chúng ta là lớp 2/4, họ đang hướng về ánh bình minh sáng sớm.” Học sinh lớp cuối cấp đứng trước micro diễn cảm đọc bài diễn văn.

 

Lâm Tiếu nhíu mày suy nghĩ, thấy câu từ trong bài diễn văn của người đọc có gì đó không đúng lắm: “Hướng về ánh bình minh sáng sớm” nên sửa thành “Hướng về phía mặt trời.” Hoặc là “Mặt trời buổi sáng sớm” mới đúng.

Cô giáo Từ đã từng giảng một ví dụ tương tự, ý nghĩa của hai từ “sáng sớm” và “hướng về” đã bị lặp lại, không biết là ai đã viết bản diễn văn này. Luyện tập đội hình đội ngũ đã rất lâu rồi, nên Lâm Tiếu mất tập trung cũng không ảnh hưởng gì đến nhịp bước của cô.

“Một hai một hai một hai.” Lâm Tiếu bước theo nhịp hô của lớp phó thể dục thể thao, bước trên đường chạy bằng xỉ than đá, đi qua trước đài chủ tịch.

Đi đội ngũ xong, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, dựa vào quan sát của cô, trong bốn lớp hai thì đội ngũ lớp 2/4 của họ ngay ngắn nhất.

Lần hội thao mùa xuân lần này, lớp 2/4 của họ chắc chắn sẽ được cộng điểm diện mạo tinh thần.

Tuy nhiên, Chung Hiểu Khiết đã ngây người khi nhìn thấy đội ngũ của lớp cuối cấp đi ngang qua sân vận động.

Đội ngũ của lớp cuối cấp và lớp một lớp hai bọn họ khác nhau hoàn toàn, có lớp dừng trước lễ đài hô vang khẩu hiệu, có lớp đứng ngay ngắn trước lễ đài làm lễ, thậm chí có một lớp người nào cũng cầm trong tay lá cờ đỏ nhỏ vẫy trước lễ đài.

Vẫn cứ là học sinh cuối cấp thông minh.

Các lớp nhỏ hơn chỉ biết xếp hàng ngay ngắn một cách ngốc nghếch. Chung Hiểu Khiết lẳng lặng ghi nhớ trong lòng, đến lần hội thao sau lúc đó họ đã lên lớp ba rồi, đến lúc đó nhất định cũng sẽ thể hiện một cách ngoạn mục, tỏa sáng toàn trường.

Nội dung chạy năm mươi mét của Lâm Tiếu diễn ra ngay vào buổi sáng ngày đầu tiên của hội thao, cô bé duyệt đội ngũ xong một lúc liền nghe thấy tiếng loa phát thanh gọi học sinh những năm đầu tham gia nội dung thi chạy năm mươi mét tập hợp tại sân vận động.

Lâm Tiếu nhanh chóng hoàn thành phần thi chạy, cô bé không có năng khiếu gì về thể thao, cũng không đạt được thứ hạng gì.

Sau khi vượt qua vạch đích, cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều đợi cô ở cuối đường đua.

“Có mệt không?” Vương Hồng Đậu đi tới đỡ lấy Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Có gì đâu mà mệt.”

Vương Hồng Đậu nói: “Cũng đúng, cậu là người chạy về đích cuối cùng, chạy chậm chắc chắn là không mệt.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Tớ chạy về cuối cùng á?”

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân gật đầu: “Đúng thế, sau cậu chẳng còn ai cả.”

Lâm Tiếu thực sự không biết, lúc chạy ai cũng nhìn về phía trước, cô cũng không nhìn về phía sau. Lâm Tiếu chỉ biết là trước mặt mình có rất nhiều bạn, thực sự là không ngoái đầu lại xem đằng sau mình có người hay không.

Diệp Văn Nhân an ủi Lâm Tiếu: “Không sao đâu, chỉ ba người đứng đầu mới được cộng điểm. Những người về sau không ai được cộng điểm cả, cho nên về thứ tư hay nhất từ dưới lên cũng chả khác gì nhau.”

Lâm Tiếu nghĩ một lát, thấy Diệp Văn Nhân nói cũng có lý, ba người về đích đầu tiên chạy rất nhanh, Lâm Tiếu biết chắc chắn mình chạy không nhanh được như thế. Dù sao thì cô cũng không được cộng điểm, chạy về nhất từ dưới lên cũng chả sao cả.

Lâm Tiếu chỉ trùng xuống mất vài giây, rồi lại quên luôn sự việc này một cách nhanh chóng.

Nội dung cô bé đăng ký tham gia đã hoàn thành ngay khi hội thao vừa mới bắt đầu, thời gian còn lại, Lâm Tiếu đã có thể thoải mái, thư giãn xem người khác thi đấu rồi.

Thực ra cô bé cũng không hứng thú với việc xem người khác thi đấu cho lắm, việc mà cô bé thấy hứng thú là ăn vặt cơ.

Buổi chiều, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng tham gia nội dung thi nhảy xa.

Lâm Tiếu đứng bên cạnh xem hai người đó nhảy lại càng tiếc nuối vì mình không đăng ký tham gia nội dung này. Cô còn đã từng luyện tập bật nhảy tại chỗ với chị Tiểu Mai mà.

Diệp Văn Nhân và chị Tiểu Mai có một cái tật giống nhau là khi làm động tác chuẩn bị thì chân thường có xu hướng rời khỏi mặt đất, còn dễ giẫm lên vạch nữa.

Rõ ràng là cô đã nhảy rất xa, nhưng giáo viên thể dục làm trọng tài bên cạnh cô nói rằng khi bắt đầu nhảy cô đã giẫm lên vạch và kết quả không được tính.

Diệp Văn Nhân bị loại liền khóc to một trận.

Lâm Tiếu lại dùng câu nói mà Diệp Văn Nhân an ủi mình lúc sáng để an ủi Diệp Văn Nhân: “Dù sao thì cũng không lọt được vào top ba người đứng đầu thì xếp thứ mấy cũng như nhau thôi.”

Sau lời an ủi rất hiệu quả của Lâm Tiếu, đến lượt Diệp Văn Nhân thất thần một lúc, nước mắt nước mũi rơi lã chã: “Ai bảo là tớ không thể lọt vào top ba, nếu mà tớ không dẫm vào vạch thì chắc chắn tớ đã lọt vào top ba rồi.”

 
Bình Luận (0)
Comment