Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 96

Vương Nguyệt Nga tạm dừng truyền dạy kinh nghiệm, cùng Lữ Tú Anh đến cổng trường đón bọn nhóc.

"Mẹ, lớp chúng con thi hợp ca được giải nhất." Lâm Tiếu nhào về phía Lữ Tú Anh.

"Ồ, thế à, thật giỏi quá. " Hiện tại trong đầu Lữ Tú Anh toàn là "Thiếu niên thiên tài" "Lớp đào tạo thiếu niên chuyên nghiệp" "Mở mang trí lực giai đoạn đầu".

"Tiếu Tiếu, mẹ thương lượng với con chuyện này, nghỉ hè chúng ta cũng đăng ký học thêm bên ngoài nhé, con muốn học cái gì nào?"

Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn mẹ mình, sao đột nhiên mẹ lại muốn đăng ký cho cô học thêm chứ?

"Mẹ, con nghỉ hè giống như năm trước vậy không được sao?" Nghỉ hè năm trước Lâm Tiếu vô cùng vui vẻ.

Mùa hè năm trước trong nhà vẫn chưa có tivi màu, năm nay đổi tivi màu rồi, kỳ nghỉ hè của cô nhất định sẽ sung sướng gấp đôi.

Lữ Tú Anh cũng hơi không đành lòng nhưng nghĩ đến những lời của Vương Nguyệt Nga, lo mình chìu con sẽ làm ảnh hưởng tương lai con trẻ.

"Tiếu Tiếu, bạn học của con có phải có rất nhiều người nghỉ hè cũng đi học thêm phải không?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ." Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều phải đến lớp học hè, Trần Đông Thanh cũng muốn đi.

Họ có nói với nhau về chuyện này, Lâm Tiếu là người duy nhất không cần đi học hè, ba người bạn rất là hâm mộ cô.

Hiện tại đến cả con mèo duy nhất cũng không trốn khỏi móng vuốt của lớp học hè sao?

Lâm Tiếu thở dài, việc này cũng quá đột ngột rồi.

Lữ Tú Anh thử thương lượng với Lâm Tiếu: "Chúng ta chỉ học một lớp thôi được không?"

"Không ảnh hưởng việc con về chơi với ông bà, cũng không ảnh hưởng con xem TV và chơi đùa với các bạn trong chung cư." Lữ Tú Anh đã hỏi thăm Vương Nguyệt Nga rồi, có lớp học hè học xuyên suốt cả mùa hè, cũng có lớp học một tháng vào tháng bảy hoặc học một tháng vào tháng tám.

Lữ Tú Anh định chọn cái sau, như vậy Lâm Tiếu đi học một tháng, còn có thể thời gian một tháng chơi đùa thỏa thích, cũng không bỏ lỡ việc học.

Lâm Tiếu cũng không thành kiến gì với lớp học hè, cô hỏi mẹ mình: "Vậy học cái gì đây?"

Lữ Tú Anh cũng không biết: "Trần Đông Thanh đang học đàn dương cầm, thư pháp và tính bàn tính."

Lữ Tú Anh nói thật với Lâm Tiếu: "Nhà mình tạm thời vẫn chưa có điều kiện học nhạc cụ."

Lữ Tú Anh cũng không hiểu lắm về phương diện này, nghĩ chắc học nhạc cụ thì phải mua đàn, đàn dương cầm, đàn vi-ô-lông gì đó đều rất đắt, học phí của giáo viên dạy cũng rất đắt, đều tính theo giờ, con số mà Vương Nguyệt Nga nói ra đã khiến cho Lữ Tú Anh thầm giật mình.

Tuy bây giờ điều kiện trong nhà cũng tốt nhưng là cho Lâm Tiếu học nhạc cụ thì tiền trong nhà vẫn không đủ.

Cũng may Lâm Tiếu cũng không muốn học nhạc cụ.

Cô lập tức nói với mẹ: "Con không học nhạc cụ."

Lâm Tiếu từng nghe Trần Đông Thanh nói, học nhạc cụ rất cực khổ, trước đây cậu ấy đều vừa khóc vừa đánh đàn dương cầm, mẹ cậu ấy cầm thước ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm cậu ấy.

Lâm Tiếu rùng mình sợ hãi, may mà nhà cô không đủ khả năng cho cô học.

Lữ Tú Anh tiếp tục thương lượng với Lâm Tiếu: "Vậy con muốn học thư pháp không?"

Lâm Tiếu lắc đầu, thư pháp có gì hay mà học chứ, cô ở nhà luyện bảng chữ mẫu không phải cũng vậy sao?

Lữ Tú Anh: "Vậy chỉ còn tính bàn tính."

Tính bàn tính thì Lâm Tiếu biết, bạn học của cô không chỉ mỗi Trần Đông Thanh học, nói là sau khi học thì tính toán sẽ nhanh hơn, có lợi cho môn số học.

Lâm Tiếu vẫn giữ thái độ hoài nghi về việc này, bởi vì bạn học trong lớp học tính bàn tính nhưng không phải lần nào thi toán học cũng đều được một trăm điểm.

Nhưng mà Lâm Tiếu rất thích thử sự mới mẻ.

Cô không biết tính bàn tính là đánh như thế nào, vô cùng đồng ý học lớp tính bàn tính.

Cô gật đầu với mẹ: "Dạ, con muốn học tính bàn tính."

Vừa rồi từ trong lời của Vương Nguyệt Nga thì Lữ Tú Anh cũng đoán ra bà ấy rất sùng bái với tính bàn tính. Vương Nguyệt Nga và ông nội của Trần Đông Thanh đều là trung y, bàn tính dùng trong cửa hàng thuốc trung y đều là bàn tính truyền thống, hai người đều biết tính bàn tính.

"Vậy thì hay quá, bà Vương của con nói, học tính bàn tính cũng có thể thi lấy chứng chỉ. Thi được chứng chỉ thì sau này tìm việc nhất định sẽ mạnh hơn người khác nhiều."

Lữ Tú Anh cảm thấy học thành thạo một nghề cũng hay, không chỉ là tiệm thuốc trung y, hiện tại rất nhiều vị trí công việc đều yêu cầu biết gảy bàn tính như kế toán, tài vụ, đi làm ở ngân hàng cũng phải biết gảy bàn tính.

Lâm Dược Phi mở cửa đi vào, đúng lúc nghe thấy mấy lời của Lữ Tú Anh thì cười khì thành tiếng.

"Mẹ, sao mẹ lại nghĩ đến việc cho Tiếu Tiếu học gảy bàn tính?"

 

"Học gảy bàn tính để sau này tìm việc dễ hơn người khác, đây là mẹ có thể tự nghĩ ra hả?"

"Chờ Tiếu Tiếu đến tuổi tìm việc thì không có công ty nào vì em ấy biết gảy bàn tính mà tuyển em ấy đâu ha ha ha ha." Lâm Dược Phi nói xong thì cười rộ lên.

Lữ Tú Anh tức giận lườm Lâm Dược Phi một cái: "Con thì biết cái gì?"

Lâm Dược Phi: "Đương nhiên con biết rồi."

Anh nhớ kiếp trước con của gia đình một người bạn cũng cực khổ học tính bàn tính từ lúc tiểu học, học ba bốn năm, thi lấy chứng chỉ, đi thi đấu còn nhận được bằng khen, lúc ấy cũng nghĩ là sau này có thể dựa đó để tìm công việc.

Sau này thì phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.

Sau đó, đứa bé kia thi không đậu đại học nên đã đến học ở một trường đại học và cao đẳng chuyên ngành, muốn học môn kỹ thuật, chọn một chuyên ngành hot nhất thời điểm đó là chế tạo ảnh động fsh, khổ học ba năm.

Sau khi tốt nghiệp vất vả làm việc một hai năm thì adobe tuyên bố fsh sẽ ngừng cập nhật và bảo trì.

Azzi, thật thảm.

Lâm Dược Phi thở dài: "Chuyện học tính bàn tính, hay là chúng ta thương lượng lại đi."

 

Lâm Tiếu nhạy bén phát hiện anh trai không muốn để cô học tính bằng bàn tính, cho nên cô bĩu môi không vui nói: "Tại sao anh không muốn để cho em học?"

Lữ Tú Anh lập tức liếc mắt qua giống như đèn pha.

Lâm Dược Phi cũng không thể chống đỡ được nữa, nên vội vàng thanh minh cho chính mình: "Anh cũng chưa có nói là không cho Tiếu Tiếu học mà, anh chỉ nói phải hiểu rõ một chút trước thôi."

Lâm Dược Phi dựa vào kinh nghiệm ở kiếp trước mà nói: "Loại lớp học như này đều nên có một buổi học thử, chúng ta hãy thử học một buổi để tìm hiểu một chút, sau đó thì quyết định có muốn báo danh hay không."

Một nhà ba người đều đồng ý với phương pháp này nên đã hẹn cùng nhau đi đến cung thiếu nhi vào chủ nhật, lớp học bàn tính của Trần Đông Thanh ở ngay trong cung thiếu nhi.

“Cung thiếu nhi là cái gì?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: "Chính là nơi tổ chức các lớp phụ đạo khác nhau."

Lữ Tú Anh: "Chính là nơi để trẻ em có các hoạt động ngoại khóa như ca hát, nhảy múa, vẽ tranh và thể thao."

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đưa ra những câu trả lời hoàn toàn khác nhau cùng một lúc.

Lâm Tiếu nhìn mẹ mình, sau đó lại nhìn anh trai mình, vậy mẹ hay anh trai mới là người nói đúng đây?

Tiểu Hoàng chạy tới chạy lui dưới chân của ba người trong nhà. Lâm Tiếu nhìn anh trai, Tiểu Hoàng chạy đến cạnh chân anh trai, Lâm Tiếu nhìn mẹ, Tiểu Hoàng lại chạy đến cạnh chân mẹ, còn vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.

“Cái gì cơ, chỉ toàn nói vớ vẩn.” Lữ Tú Anh phản bác câu nói của Lâm Dược Phi: “Trong cung thiếu nhi làm gì có lớp phụ đạo nào, đó là nơi diễn ra các hoạt động ngoại khóa, mang tính chất phúc lợi công cộng.”

"Chị họ của bọn con hồi đó cũng được tiến cử đến cung thiếu nhi đấy." Người chị họ mà Lữ Tú Anh nói đến chính là Lữ Văn Lệ.

Là sinh viên đại học thứ hai ở trong thôn, Lữ Văn Lệ đã rất xuất sắc từ hồi nhỏ cho đến lớn, từ tiểu học đến trung học đều là đại đội trưởng. Toàn trường chỉ có một người được tiến cử đến cung thiếu nhi, người được tiến cử đó chính là Lữ Văn Lệ.

Các loại hoạt động trong cung thiếu nhi đều không yêu cầu học sinh phải trả tiền, tiền ăn uống, nhạc cụ, đều do cung thiếu nhi chi trả.

Nhưng trong một thành phố chỉ có một cung thiếu nhi mà lại có hàng triệu học sinh, nên để quyết định ai có thể đi, ai không thể đi thì có một phương pháp rất đơn giản, đó là do nhà trường tiến cử, do đội Thiếu niên Tiền Phong đề cử, mỗi trường tiểu học đều có một đến hai vị trí, có thể có được cơ hội này đều là học sinh ưu tú nhất trong cả trường.

Trong ấn tượng của Lữ Tú Anh, con nhà ai mà có thể đến cung thiếu nhi, thì điều đó rất là vinh dự, nói ra thì tất cả mọi người ở xung quanh đều sẽ rất ngưỡng mộ.

"Dù sao thì người duy nhất đã từng đến cung thiếu nhi mà mẹ biết chính là chị họ của các con." Lữ Tú Anh nói.

Không có đứa trẻ họ hàng nào trong nhà, hay con đồng nghiệp, hay con nhà hàng xóm có thể nhận được vé vào cung thiếu nhi. Trong hai người con trai của Lữ Tú Anh, không cần nói đến Lâm Dược Phi mà ngay cả Lâm Tiếu thì trước giờ Lữ Tú Anh cũng không quá hy vọng cô có thể được đến cung thiếu nhi.

Lâm Dược Phi sau khi nghe Lữ Tú Anh nói, anh mới phát hiện ở mỗi một thế hệ đều có ấn tượng khác nhau về cung thiếu nhi.

Ấn tượng của Lâm Dược Phi về cung thiếu nhi, đều đến từ những người quen ở kiếp trước của anh khi họ đưa con mình đi học bổ túc trong cung thiếu nhi hằng năm. Trước đây anh cũng chưa từng để ý tới cung thiếu nhi, anh chỉ biết cung thiếu nhi ở cạnh công viên nhân dân, anh cũng thường xuyên đi ngang qua cung thiếu nhi nhưng lại chưa từng bước vào một lần.

Tuổi thơ của Lâm Dược Phi chỉ có bắt dế trong bụi cỏ, câu tôm hùm đất trên sông, còn thời thiếu niên thì ở trong phòng chơi bài, phòng bi-a và phòng ghi hình.

Đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi gãi đầu: "Có lẽ là mẹ nói đúng rồi."

Lữ Tú Anh hẳn là sẽ biết rõ cung thiếu nhi ở thời đại này hơn anh.

Sau đó thì Lâm Dược Phi phục hồi lại tinh thần: "Không đúng, lớp bàn tính của Trần Đông Thanh không phải ở cung thiếu nhi sao, đó không phải là lớp phụ đạo sao, chẳng lẽ lớp bàn tính của Trần Đông Thanh không thu học phí?"

"Thu học phí?" Lữ Tú Anh buột miệng nói ra, sau đó bà cũng sửng sốt: "Chắc là chỉ có một số ít người thu học phí."

Lâm Tiếu nghe thấy thì hiểu ra, hóa ra mẹ và anh trai cô cũng giống như cô, bọn họ vốn đều không biết cung thiếu nhi là như thế nào.

Tiểu Hoàng ngậm quả bóng trong miệng, rồi không ngừng đụng vào cái chân nhỏ của Lâm Tiếu, muốn Lâm Tiếu chơi bóng với nó.

 
Bình Luận (0)
Comment