Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 118

"Mày, người ta làm con dâu đều nghe theo cha mẹ chồng, đều giúp đỡ chồng mình chăm sóc cả nhà, tao chưa từng gặp đứa nào như mày.

Từ lúc mày được gả tới đây đã..."

Triệu Quế Phân bắt đầu lật lại chuyện trước kia, hận không thể phát tiết hết tất cả những chuyện bất mãn đối với Bạch Tú Tú ra ngoài.

"Mẹ, con cưới Tú Tú về nhà, không phải để cho cô ấy đến hầu hạ mọi người." Vương Thanh Hoà không thích nghe Triệu Quế Phân nói nhảm.

Tú Tú cho tới bây giờ chưa từng làm gì sai, nếu như cả nhà này muốn lấy được thứ gì đó ở trên người anh, muốn nhúng tay vào việc anh muốn làm, Tú Tú không có nghĩa vụ phải quan tâm đến bọn họ!

Triệu Quế Phân phát hiện ra, gần đây con trai cả thật sự là một chút cũng không nghe lời.

Dường như chính là từ sau khi vợ nó không còn tiếp tục xa cách cả nhà nữa!

Hai đứa này, thì ra một đứa là bị nói cũng giả vờ như không nghe thấy, một đứa mỗi ngày đều chỉ biết làm việc.

Kết quả là bởi vì Bạch Tú Tú bỗng nhiên ngất lăn ra đất, về sau cũng thay đổi sắc mặt.

Thiếu chút dỡ cái nhà này ra rồi.

"Thanh Hoà à, mặc dù dì là người ngoài, nhưng thật ra mẹ cháu nói cũng không sai. Có con dâu nhà ai mà không nghe theo cha mẹ chứ? Hai đứa muốn tách ra, nếu không tách thì sẽ làm ầm ĩ khiến cho tất cả mọi người đều không được yên bình, chuyện này cũng hơi quá đáng rồi."

Điền Tiểu Lan cũng khuyên hai câu.

Nếu như hai người này không nghe theo nhà ông Vương, vậy chuyện này khó rồi!

"Tôi chính là người quá đáng như thế đó, các người có thể từ chối." Vương Thanh Hoà còn khó chơi hơn so với Bạch Tú Tú.

Trực tiếp khiến cho Điền Tiểu Lan không còn phản pháo được nữa.

Chu lão đầu thấy chuyện này chỉ có thể là người nhà họ Vương phải nhả ra rồi.

Thế là lập tức giao lại mọi chuyện cho Vương Thủ Thành: “Lão Vương, chuyện này là chuyện nhà của ông. Kiều Kiều nhà chúng tôi cũng là con dâu nhà ông, chuyện này vẫn phải là do các người làm chủ."

Làm chủ?

Làm chủ kiểu gì?

Vương Thủ Thành rất muốn hỏi nhà thông gia một chút, đáng tiếc, ông ta muốn thể diện.

"Được, tách ra thì tách ra, mày nói một chút xem chia thế nào đi." Việc đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý.

"Trong sổ sách của nhà ta trước đó đã có hơn một ngàn mốt, hiện tại cộng thêm tiền chia lương thực, phải có đến 1700? Tiền này chúng tôi muốn 300, không quá đáng chứ?" Bạch Tú Tú hỏi lại bọn họ.

"Vậy sao được? Mày như này là muốn lấy mạng chúng tao à!" Triệu Quế Phân cảm thấy con trai cả và vợ nó đều điên rồi.

Hai người này nghĩ cái gì vậy chứ?

"300 thì quá là nhiều, chị dâu cả chị là sư tử ngoạm à!" Vương lão nhị nghe thấy anh cả chị dâu đòi chia 300 đồng, nhất thời cũng không ngồi yên.

Tiền trong nhà này, chia cho người khác rồi, về sau anh ta thu vào tay sẽ ít đi.

Trong nhà này, thằng ba thằng tư không có tiền đồ, cha mẹ tuyệt đối sẽ đưa tiền cho anh ta và thằng năm.

Bốn bỏ năm vào, đây đều là tiền của anh ta!

"Gấp cái gì? Tôi còn chưa nói xong. Ngoại trừ 300 đồng này, hai nhà các người, mỗi nhà lại phải đền bù tổn thất cho tôi 300 đồng tiền phí tổn thất tinh thần.

Hôm nay tôi thiếu chút bị hại chết, Từ Tiểu Quyên đã nói rồi, là Chu Kiều Kiều xui khiến cô ta. Tôi và Từ Tiểu Quyên không có thù hằn gì, cô ta bỗng nhiên muốn đẩy tôi xuống nước, nói không phải là bị Chu Kiều Kiều chỉ điểm, tôi cũng không tin.

Mặc dù Từ Tiểu Quyên không có chứng cứ, nhưng chỉ cần mình cứ cắn chặt vào chuyện này, tiếp tục điều tra Chu Kiều Kiều, tôi cũng không tin không tra ra được cái gì.

Cho dù không tra ra được, làm ầm đến nhà máy, sẽ ảnh hưởng đến công việc của đám con trai bảo bối của mấy người."

Bạch Tú Tú nhìn người của hai nhà, nhẹ nhàng trình bày quan hệ lợi hại cho bọn họ.

Người của cả hai nhà nghe vậy đều bùng nổ.

"Mày, sao mày ác độc như vậy chứ? Đang yên đang lành lại muốn hại con trai tao, đẩy mày xuống nước là Từ Tiểu Quyên, chứ không phải con trai tao. Hơn nữa, không phải mày cũng chưa rơi xuống sao? Mày còn đòi 300? Dựa vào cái gì chứ!" Điền Tiểu Lan không giả vờ được nữa, hết sức kích động.

"Là con dâu của bà muốn đẩy Tú Tú xuống nước, là chủ ý của con gái bà. Thế mà bà còn nói chúng tôi ác độc? 300 quả thực không được, vậy 500 đi."

Vương Thanh Hoà ôm vợ mình vào trong ngực, ánh mắt của những người này nhìn giống như muốn ăn thịt người vậy.

"Không phải nó chưa c.h.ế.t sao? Nó đang yên đang lành lại muốn gây phiền toái cho tất cả mọi người? 500 đồng, mạng của nó trị giá nhiều tiền như vậy sao?" Điền Tiểu Lan hoàn toàn bộc phát, vừa nghĩ tới con gái đang chịu tội, công việc của con trai cũng có thể bị ảnh hưởng, con dâu cũng bị đưa đi.

Sau đó hai người này thế mà còn đòi nhà bà ta 500 đồng tiền!

Bà ta và Bạch Tú Tú ngay cả sự liều mạng cũng có.

“Ông thông gia, chuyện này ông làm chủ đi." Chu lão đầu nhìn thấy vợ kích động như vậy, dáng vẻ muốn ra mặt vì hai nhà, nhanh chóng ném lại việc cho Vương Thủ Thành.

Vương Thủ Thành đau hết cả đầu.

Lại là ông ta làm chủ? Bản thân những người này không biết làm chủ sao?

Ông ta có thể làm chủ gì chứ?

Trong nhà này căn bản không có tiền, đừng nói 500 đồng, chỉ là 200, ông ta cũng không lấy ra được!

Nhưng không lấy ra, Chu Kiều Kiều không về được, lại để cho vợ thằng cả làm loạn lên khiến cho thằng hai và thằng năm mất việc, vậy cái nhà này xong rồi!

Hiện tại bao nhiêu tiền bọn họ cũng phải chấp nhận!

Dù sao cũng đều là ông ta làm chủ, vậy ông ta sẽ làm chủ.

Nhà họ Vương tổn thất tiền, sớm muộn gì cũng bắt Chu Kiều Kiều kiếm về.

Chu Kiều Kiều trận này ở nhà họ Vương thật sự là đã giúp đỡ kiếm tiền không ít.

Sau này hai vợ chồng thằng cả tách ra, trong nhà này đều sẽ đóng cửa lại là người một nhà, kiếm được bao nhiêu tiền đều là thịt nát trong nồi!

Vương Thủ Thành quyết định tin tưởng vào vận khí tốt của vợ thằng năm.

"Được! Chúng tao đưa cho mày, nhưng mày không thể tiếp tục truy cứu nữa. Kiều Kiều trở về, mày không được phép nhắc lại chuyện này." Vương Thủ Thành yêu cầu.

Lúc này Bạch Tú Tú từ chối yêu cầu của ông ta: "Gấp cái gì? Tôi còn chưa nói xong đâu? Muốn tôi bỏ qua hoàn toàn chuyện này, đó là cái giá khác."

"Mày còn muốn cái gì?" Triệu Quế Phân sắp bị ra giá khiến cho choáng váng rồi.

Bây giờ còn muốn bao nhiêu?

Bạch Tú Tú vứt quyển sổ ghi chép mà Vương Thanh Hoà kiếm được từ nhỏ đến lớn cho nhà này, cùng với tổng chi tiêu của Vương Thanh Hoà trong nhà này, còn có lợi ích mà anh mang đến cho nhà này xuống trước mặt bọn họ.

"Chúng ta tính toán rõ ràng những thứ này, những năm này, các người rốt cuộc đã che giấu lương tâm lừa của chồng tôi bao nhiêu.

Chúng ta đã tính ra được, tổng cộng là 3500 đồng tiền.

Số lẻ chúng tôi đã xoá cho mấy người.

3500 này, lại cộng thêm 300 tách ra, cùng với hai nhà các người mỗi người bồi thường cho tôi 500, tổng cộng 4800.

Số tiền này, các người đồng ý, vậy chúng ta sẽ dễ nói chuyện.

Các người nếu không đồng ý, thì tôi vẫn là câu nói kia.

Tôi sẽ không để cho các người yên bình."

Cuốn sổ này của Bạch Tú Tú, khiến cho người nhà họ Vương choáng váng rồi.

"Mày... Chúng tao, nó là con của chúng tao!" Vương Thủ Thành cầm cuốn sách tay cũng run rẩy.

Vương Thanh Hoà nhĩn kĩ ông ta, giọng điệu vẫn trước sau như một khiến cho người ta không lần ra được cảm xúc: "Tôi thật sự là con của các người sao? Nếu phải, vậy thì những năm này... Cha, làm sao tôi không giống cha, cũng không giống mẹ? Hai người sinh tôi ra ở đâu?

Tôi cảm thấy, tôi có cần phải..."

"Đủ rồi! Mày muốn nói cái gì? Mày là do mẹ mày liều mạng sinh ra, sao mày có thể nói ra những lời khiến người ta thương tâm như thế?" Vương Thủ Thành hoảng hốt vô cùng.

Lúc trước nên bóp c.h.ế.t nó rồi!
Bình Luận (0)
Comment