Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 137

Vương Thanh Kỳ nghe thế cũng tủi thân muốn chết: “Cha, toàn là lỗi của anh hai đó. Con đã nói trước là chờ tan ca con sẽ tự đến chợ đen đón vợ của con, kết quả anh hai cứ nằng nặc đòi đi theo. Con đã nói là chúng ta buôn bán trong chợ đen, hạn chế người đi qua đó sẽ tốt hơn. Anh ấy lại không nghe, kết quả vừa đi ra ngoài đã bị mấy người đánh anh ấy ngày hôm qua nhận ra. Những người đó rõ ràng là ngồi canh ở bên ngoài để chặn đường bọn con. Bọn họ đã hỏi thăm chỗ anh hai làm việc, ngồi sẵn trước vị trí cách cửa nhà máy không xa để chặn đường bọn con!”

“Anh hai của con là chịu đánh thay cho con, cũng coi như còn có thể hiểu được, vậy còn con thì sao đây?” Vương Thủ Thành nhìn Vương Thanh Kỳ cũng bị mặt mũi bầm dập.

“Anh hai vừa nhìn thấy bọn họ đã lập tức chỉ thằng vào con nói lúc trước bọn họ nhận nhầm người rồi. Sau đó người kia đánh cả hai chúng con luôn.”

Nhắc đến chuyện này, Vương Thanh Kỳ lại càng oán trách Vương Thanh Phú hơn nữa.

Anh ta không thể ăn đòn một mình được à?

Sao cứ nhất quyết phải kéo anh ta theo cùng?

Lúc này cả gia đình đều không nói tiếng nào.

Triệu Thúy Hoa cúi đầu cố gắng nhịn cười, không được cười, nếu cô ta mà cười thành tiếng, vậy toàn bộ lửa giận của cái nhà này sẽ đổ hết lên đầu cô ta mất.

Vương Thủ Thành bị mấy đứa con trai chọc cho tức điên.

Ngồi xuống ghế, ông ta chậm rãi hít thở.

“Hai cái đứa vô dụng này! Hai đứa không biết đánh lại à? Nếu cứ tiếp tục như thế mãi, sau này hai đứa có còn ra thôn nữa hay không? Hai đứa con đi làm nữa hay không? Hiện tại bọn họ là canh hai đứa ra ngoài mới đánh, sau này thì sao?” Vương Thủ Thành la muốn bể giọng.

Vương Thanh Kỳ cúi đầu không dám nói tiếng nào.

Lần này Vương Thanh Phú bị đánh gãy một cái răng, trong lòng cũng đang giận muốn chết.

Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện có khả năng sẽ bị quậy đến mất việc, anh ta lập tức sợ hãi.

Cả gia đình đã trả giá rất đắt để có được công việc này.

Không thể mất việc được!

“Cha, hay là chúng ta trả tiền cho bọn họ đi? Hôm nay lúc bọn họ đánh con có hỏi chúng con là giấu tiền đi đâu rồi. Bọn họ còn nói… Tổng cộng hai trăm đồng, cha, lúc trước vợ thằng năm và mẹ thật sự chỉ nhặt được hơn bảy mươi đồng thôi sao?”

Vương Thanh Phú bắt đầu nghi ngờ.

Vương Thủ Thành nghe vậy, lập tức quay sang nhìn về phía Triệu Quế Phân.

Triệu Quế Phân nhanh chóng cam đoan: “Thật sự, chỉ có nhiêu đó thôi, mẹ có thể lừa người khác, không lẽ còn lừa luôn mấy đứa sao? Vợ thằng năm còn chưa có về đâu, chờ nó về rồi, mấy đứa lại hỏi nó xem, lúc đó mẹ với nó thật sự chỉ nhặt được nhiêu đó mà thôi!”

“Được rồi, không cần hỏi, người ta muốn tống tiền đó. Số tiền này, nhà mình phải nghĩ cách trả cho bọn họ, nếu không chuyện này sẽ không yên đâu.”

Vương Thủ Thành không muốn đắc tội những người đó, dù sao thì sau này bọn họ còn phải dọn vào huyện sống nữa.

“Cha mẹ, anh hai và chú năm đã về rồi, vậy thím năm đâu? Cô ta chỉ có một mình thì phải làm thế nào?” Trong lúc cả gia đình đều đang bực mình, Trần Phương lại nhắc đến một chuyện khác làm mọi người đều giật mình tỉnh táo.

Đúng vậy.

Hai người bọn họ đã về rồi, vậy Chu Kiều Kiều phải làm sao?

Ai đón cô ta về?

Trời đã tối thế này rồi.

“Tiêu đời! Vợ của con!” Vương Thanh Kỳ lập tức muốn lao ra ngoài.

“Thằng ba thằng tư, hai đứa con đi theo đi, đừng để nó bị người ta đánh nữa!” Vương Thủ Thành thấy con trai út chạy ra ngoài một mình, nhanh chóng bảo hai đứa con trai khác đi theo.

Trên đường từ huyện đến công xã.

Chu Kiều Kiều xụ mặt, xách theo rổ đi về.

Trong lòng cô ta ấm ức muốn chết, cô ta là vì ai chứ?

Kết quả cái tên Vương Thanh Kỳ không có lương tâm kia còn không đến đón cô ta về nữa?

Bên cạnh Chu Kiều Kiều còn có một người đàn ông đi theo, người đàn ông nhìn thoáng qua Chu Kiều Kiều, trong lòng mang theo chút tính kế nói: “Kiều Kiều, không phải anh Hổ thích nhiều chuyện ăn nói lung tung, nhưng mà chồng của cô thật sự chẳng ra gì, trễ thế này rồi mà lại để cô đi về một mình. Đúng rồi, chuyện lần trước cô nói với tôi, tôi đồng ý. Còn không phải là bắt cóc hai đứa con nít sao? Anh đây giúp cô.”

“Anh Hổ cứ yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không làm anh chịu thiệt.” Trong lòng Chu Kiều Kiều mừng như điên.

“Kiều Kiều? Kiều Kiều, là em đó hả?”

Buổi tối, hướng từ công xã đến, vang lên tiếng nói của Vương Thanh Kỳ.

Chu Kiều Kiều nói cảm ơn với người bên cạnh, vội vàng chạy về phía Vương Thanh Kỳ, mở miệng đánh đòn phủ đầu ngay: “Sao bây giờ anh mới đến?”

Vương Thanh Kỳ vốn dĩ đang chột dạ, bị Chu Kiều Kiều hỏi như thế, bắt đầu nói lắp: “Anh, anh…”

“Thằng năm, em chạy nhanh thế làm gì? Có chuyện gì sao?” Vương lão tam và Vương lão tứ ở đằng sau đuổi theo.

Lúc nãy ba anh em bọn họ đang đi bình thường, lão ngũ lại đột nhiên xông ra ngoài, làm hại hai người bọn họ cũng chỉ có thể chạy theo.

“Không có gì, không có gì.” Ánh mắt của Vương Thanh Kỳ nhìn về phía bóng người đang đi về phía huyện.

Anh ta nói thầm trong lòng, nhìn thoáng qua Chu Kiều Kiều, chuẩn bị quay về lại hỏi kỹ hơn.

Nếu thật sự có chuyện gì, anh ba anh tư biết được, anh ta sẽ mất mặt chết.

Chu Kiều Kiều nhìn dáng vẻ của Vương Thanh Kỳ là biết ngay anh ta đã nhìn thấy. Nhưng mà cô ta cũng không chột dạ, rốt cuộc cô ta và anh Hồ không có mờ ám gì cả.

“Không phải hôm nay anh đã nói là sẽ đến chợ đen đón em sao? Anh không đến đón em, chợ đen đã đóng cửa dọn dẹp, em đứng ở đó đợi một mình, thật sự muốn c.h.ế.t quách đi cho rồi. Nếu không phải hôm nay gặp được bạn học cũ, người ta còn có lòng tốt đưa em về, nói không chừng bây giờ em còn đang đứng ở chợ đen chờ anh nữa đó. Em mạo hiểm làm chuyện này cho cả gia đình chúng ta, anh có lương tâm không hả? Anh lại quên mất em?”

Chu Kiều Kiều chất vấn Vương Thanh Kỳ, vừa nói vừa khóc.

Khóc đến mức trong lòng Vương Thanh Kỳ không còn nghi ngờ gì nữa, nếu đối phương thật sự có cái gì với Kiều Kiều thì cô ta đã không chủ động tự nhắc đến chuyện này rồi.

Hơn nữa lúc nãy trên đường về chắc chắn sẽ lén lén lút lút, sao có thể đưa cô ta về được chứ?

Nghĩ như thế, Vương Thanh Kỳ cũng càng thêm áy náy.

“Kiều Kiều, đây chỉ là ngoài ý muốn. Hôm nay anh và anh hai đều bị đánh, cho nên mới…” Vương Thanh Kỳ chỉ vào mặt của mình.

Lúc này trời đã tối đen, không nhìn thấy rõ vết thương trên mặt, ngay từ đầu Chu Kiều Kiều không để ý đến, lúc này nhìn kỹ, anh ta đúng là đã bị người ta đánh.

Chờ Vương Thanh Kỳ nói xong yêu cầu của đối phương rồi, Chu Kiều Kiều lại càng bực bội hơn.

Sao người nhà họ Vương lại xui xẻo đến mức này chứ?

Cô ta có may mắn hơn nữa thì cũng không gánh nổi một đám xui xẻo như thế này.

Nhưng mà cô ta đã gả cho người ta rồi, không thể nào ly hôn được.

Chu Kiều Kiều có lý do tuyệt đối không thể ly hôn với Vương Thanh Kỳ, vì thế dẹp suy nghĩ này sang một bên, chỉ có thể nghĩ đến cách khác.

“Anh nói coi… Chúng ta không thể ăn vạ đổ chuyện này lên đầu anh cả sao? Không phải bọn họ muốn tiền sao? Anh cả chị cả mới vừa dọn ra ở riêng, được chia nhiều tiền như thế, nếu bọn họ nghe được tin này, nói không chừng có có thể đánh anh cả một trận nữa đó.”

Chu Kiều Kiều tưởng tượng đến cảnh Vương Thanh Hòa bị đánh, Bạch Tú Tú cũng sẽ khóc theo, trong lòng cô ta lập tức vui vẻ.

Tại sao chỉ có chồng của cô ta bị đánh chứ?

“Anh cả?”

Vương Thanh Kỳ nghĩ đến sức khỏe như trâu của Vương Thanh Hòa, anh ta lập tức sợ hãi: “Chắc là không được đâu? Có lẽ mấy người đó cộng lại cũng không đủ để một mình anh cả đánh. Em không biết đâu…”

“Vậy không lẽ bọn họ còn không có ý tưởng gì khác sao? Không sợ cướp vào nhà ăn trộm, chỉ sợ bị cướp lăm le, kiểu gì bọn họ cũng sẽ không để cho anh cả và chị cả sống yên. Tại sao nhà anh cả lại lấy tiền của nhà chúng ta rồi sống sung sướng chứ? Hơn nữa cho dù là nhà anh cả bị kiếm chuyện hay là mấy người kia bị đánh thì đều có lợi cho chúng ta hết mà. Cứ để cho bọn họ chó cắn cho đi!”

Chu Kiều Kiều càng nói càng kích động.

“Anh thấy chuyện này chúng ta vẫn cứ nên về thương lượng với cha trước rồi tính sau.” Vương lão tam nhìn em dâu năm, cảm thấy hai người này sắp điên rồi.

Bọn họ còn dám có suy nghĩ này nữa hả?

Với lại sao bọn họ còn chưa rút ra được bài học nhớ đời sao? Bọn họ đã bị anh cả chị cả lừa ra nông nỗi gì rồi, sao lại còn dám nhớ thường đồ của người ta nữa chứ?
Bình Luận (0)
Comment