Tiểu Trương kể lại những chuyện mà Vương Thanh Hòa nhờ anh ấy hỏi thăm khi trước, sau khi Vương Thanh Hòa nắm được tin tức thì cũng mau chóng bước vào nhà máy.
Buổi chiều, Bạch Tú Tú đi theo Trần Kim Hoa tới hai hộ gia đình ở trong thôn để hòa giải mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rồi về đại đội.
Hai người Miêu Miêu và Lưu Tiểu Tuệ đã đến một địa phương rất xa, còn chưa quay về.
Cô nhìn xuyên qua cửa sổ thì lại trông thấy Triệu Thúy Hoa đang nhìn về phía bên ngày, nhìn đông nhìn tây như đang tìm gì đó.
Bạch Tú Tú đứng dậy: “Thím Kim Hoa, cháu ra ngoài một chuyến.”
“Hả? Được, cháu đi đi.” Trần Kim Hoa còn đang uống trà, thấy cô muốn ra ngoài thì cũng không hỏi nhiều.
Bạch Tú Tú vừa đi ra ngoài, Triệu Thúy Hoa liếc mắt nhìn thấy cô thì mau chóng chạy tới.
Lúc này cửa đại đội không đóng, Triệu Thúy Hoa vừa tới gần thì đã vội vã lên tiếng: “Chị dâu, cha mẹ lại muốn bày trò hại chị, sau này chị về đây thì phải cẩn thận một chút!”
“Nói tỉ mỉ chút?” Bạch Tú Tú kéo cô ta vào trong góc.
Triệu Thúy Hoa bắt đầu kể lại những điều mà cô ta đã nghe lén hai vợ chồng già kia nói sáng nay cho Bạch Tú Tú: “Sáng sớm hôm nay, mọi người đều đã ra ngoài hết, vì em bị đau bụng nên vẫn ở trong nhà vệ sinh chưa ra ngoài được nên mới nghe thấy đôi vợ chồng già kia nói chuyện, nói là hôm nay phải thông báo cho người ta, con tiện nhân Bạch Tú Tú kia hôm nay quay về đại đội làm việc, cho dù không bắt được hai tên nhóc kia thì bắt cô ta lại cũng được. Hai người kia bảo đám người đó tới chỗ đại đội chờ, chỉ cần chị đi một mình thì sẽ dễ dàng đắc thủ, đến lúc đó sẽ cho bọn chúng nhiều tiền hơn một chút. Bọn họ đang nhờ người bắt cóc chị hoặc hai đứa nhỏ, em nghe mà sợ hãi. Chị dâu, chị phải cẩn thận một chút.”
hôm nay phải thông báo cho người ta, con tiện nhân Bạch Tú Tú kia hôm nay quay về đại đội làm việc, cho dù không bắt được hai tên nhóc kia thì bắt cô ta lại cũng được
Sáng sớm Triệu Thúy Hoa nghe được chuyện này thì hoảng sợ đến phát run.
Lúc trước cha mẹ muốn bắt hai đứa con của nhà anh cả cũng thôi đi, hiện tại đến cả người lớn cũng không muốn buông tha, hơn nữa lại còn muốn ra tay ở trong thôn.
Triệu Thúy Hoa càng nghĩ càng thấy sợ, nếu chuyện này thành công thì chẳng phải sau này hai kẻ già c.h.ế.t tiệt này sẽ càng càn rỡ sao? Nếu ai không nghe lời bọn họ thì bọn họ sẽ bắt trói người đó à?
Bọn họ sắp phát điên rồi sao? Đây đã là thời đại nào rồi mà bọn họ còn muốn làm chuyện táng tận lương tâm như vậy?
Bạch Tú Tú không ngờ Triệu Thúy Hoa lại nói tất cả mọi chuyện cho cô, thoạt nhìn thì Triệu Thúy Hoa có vẻ đang rất sợ hãi, biểu cảm của Bạch Tú Tú đanh lại: “Cảm ơn vì đã nói chuyện này cho tôi, yên tâm đi, tôi không để yên chuyện này như vậy đâu.”
Bạch Tú Tú cho Triệu Thúy Hoa năm đồng tiền: “Thím nhận đi, tôi không có thời gian đi mua quà cảm ơn cho thím, thím báo tin cho tôi, tôi cũng cho thím thứ tốt.”
Triệu Thúy Hoa cũng không phải người ngu ngốc, lập tức cầm lấy mấy đồng tiền.
Đây chính là giao dịch ngầm giữa cô ta và Bạch Tú Tú, trong lòng hai người bọn họ đều hiểu.
“Chị dâu, chị phải thật cẩn thận đó.” Triệu Thúy Hoa vẫn cảm thấy không an tâm.
Bạch Tú Tú gật đầu: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
Sau khi Triệu Thúy Hoa rời đi, trong lòng Bạch Tú Tú cũng nổi lửa giận, Triệu Quế Phân và Vương Thủ Thành...
“Tú Tú, cháu làm sao vậy?”
Lúc Bạch Tú Tú về phòng, Trần Kim Hoa thấy vẻ mặt tức giận của cô, lo lắng đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tú Tú quyết định nói rõ với thím Kim Hoa.
Trần Kim Hoa nghe xong cũng nổi trận lôi đình: “Sao hai ông bà già này lại khốn nạn như vậy? Không được, thím phải đi nói với chú Trần của cháu!”
“Thím à, bây giờ có nói thì cũng không có chứng cứ, bọn họ không thừa nhận thì chúng ta cũng không làm được gì.” Bạch Tú Tú ngăn cản bà ấy.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Kim Hoa nôn nóng.
“Thím, nếu bọn họ muốn ra tay thì cũng sẽ hành động trong hai ngày này, chúng ta phải tìm lý do để mấy đứa nhỏ không chạy ra ngoài, miễn cho những người đó chó cùng rứt giậu, không thèm xem đó là con nhà ai, chúng ta nhất định phải bắt được bọn họ.”
Trần Kim Hoa vốn là đang muốn đi tìm người nhà họ Vương tính sổ nhưng sau khi nghe Bạch Tú Tú nói xong, bà ấy cũng bình tĩnh lại.
Bà ấy lại ngồi xuống rồi nói: “Tú Tú nói rất đúng, dựa vào cái thứ mặt dày như hai người họ sao? Thím giáp mặt tính sổ với bọn họ, bọn họ chắc chắn không thừa nhận. Nhưng mà nếu chúng ta bắt được kẻ bắt cóc thì bọn chúng có khai ra hai vợ chồng kia không?”
“Chắc chắn, thím cứ yên tâm đi.” Trong lòng Bạch Tú Tú đã có chủ ý.
Nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ trong nhà, chủ ý trong lòng cô càng thêm kiên định.
Phải nhân cơ hội này tiễn hai ông bà già khốn kiếp kia vào tròng mới được, miễn cho bọn họ sau này cứ nhớ thương cô và Nguyệt Nguyệt.
“Vậy được rồi, thím nghe cháu, cháu nói xem cháu sẽ làm thế nào?” Trần Kim Hoa lập tức đồng ý.
Bà ấy vô cùng tín nhiệm Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ giăng bẫy mai phục bọn chúng, cháu sẽ bảo chồng cháu mỗi tối tới đây đón cháu vào một giờ cố định, thời gian cháu rời khỏi đại đội ra ngoài cũng sẽ cố định. Mặc kệ đám người đó cảnh giác thế nào thì cũng chỉ cần xác định thời gian ra ngoài của cháu vài lần thì chắc chắn sẽ lộ diện, chỉ cần bọn chúng lộ diện thì chúng ta sẽ bắt ngay.”
Bạch Tú Tú hạ quyết tâm, dù sao cũng có một đám người canh giữ ở đây, không ai có thể chạy trốn, cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trần Kim Hoa có chút lo lắng: “Không được, không thể để một mình cháu gánh vác nguy hiểm như vậy được, thế này đi, mấy ngày tới chúng ta sẽ luân phiên đổi quần áo mỗi khi ra cửa.”
“Thím à, lỡ đâu bọn họ phát hiện ra thì chúng ta đã rút dây động rừng rồi. Nếu để đám mẹ mìn đó chạy thoát thì không biết sau này sẽ có thêm bao nhiêu đứa nhỏ gặp tai ương.” Bạch Tú Tú cự tuyệt, chuyện này tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm. Hơn nữa, thím Kim Hoa là người tốt, cô cũng không thể để thím Kim Hoa đi mạo hiểm.
“Chuyện này... hay là cháu về thương lượng với chồng cháu trước đi?” Trần Kim Hoa quan sát Vương Thanh Hòa, cảm thấy anh cũng không phải là người dễ dàng đồng ý với quyết định này.
Đừng để vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ.
Nhắc tới Vương Thanh Hòa, Bạch Tú Tú cũng trầm mặc.
Đại khái là lại khiến anh lo lắng rồi...
Chỉ một lúc sau, Miêu Miêu và Lưu Tiểu Tuệ cũng đã trở lại, tóc tai hai người đều rối tung, trên mặt còn in cả dấu bàn tay, vừa nhìn đã biết công tác hòa giải đã xảy ra vấn đề.
Nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ, Trần Kim Hoa mau chóng kéo hai người tới dò hỏi tình huống: “Hai người các cô bị làm sao vậy? Thím nhớ không lầm là hai cô đến nhà ông Quý ở thôn Thượng Hà hòa giải mà đúng không? Sao vậy, bà mẹ chồng nhà đó còn không đồng ý cho con dâu đi bước nữa à?”
Nhắc tới chuyện này, Miêu Miêu suýt thì bật khóc: “Đâu chỉ là không đồng ý? Hôm nay chúng cháu tới đó, cô con dâu nhà họ đã bị bà mẹ chồng ác độc kia tra tấn gần c.h.ế.t rồi, toàn thân gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, bà ta còn uy h.i.ế.p chúng cháu, nói là dù con dâu có c.h.ế.t thì cũng không để cho cô ấy đi bước nữa, bảo chúng cháu từ bỏ ý định đó đi. Nếu con dâu bà ta dám tái giá, bà ta sẽ ôm cháu nội nhảy sông. Hai người nói xem chuyện này không phải là quá đáng lắm sao? Nhà bà ta có bốn đứa con trai nhưng cứ c.h.ế.t sống chướng mắt đứa con trai thứ ba, hiện tại tuổi con trẻ mà đã c.h.ế.t vì làm việc kiệt sức, bà ta còn tra tấn con dâu và cháu nội. Đứa nhỏ kia đã bảy tuổi rồi mà nhìn không hề cao lớn mạnh khỏe một chút nào, cháu nhìn mà đau lòng. Cháu và chị Tiểu Tuệ mới qua đó khuyên chưa được hai câu thì bà già kia và con dâu cả của bà ta đã xông lên đánh chúng cháu, cuối cùng đã đánh thành ra như thế này.”
Đôi mắt Miêu Miêu ửng đỏ, buồn bực than vãn một hơi rồi ngồi trên ghế sửa sang lại tóc tai.
Miêu Miêu nói một câu, Lưu Tiểu Tuệ sẽ gật đầu biểu thị sự tán đồng một lần.