Trần Kim Hoa an tâm: "Vậy à, không xảy ra chuyện gì thì tốt. Phải rồi Tú Tú, hôm nay thím đến hiệp hội phụ nữ ở công xã, lúc báo cáo công việc với chủ nhiệm Uông, đã nhắc đến cháu. Bà ấy cũng rất hài lòng với cháu. Hơn nữa, thật ra có một công việc rất thích hợp với cháu. Chỉ là..."
Trần Kim Hoa có hơi do dự.
"Sao thế thím? Giữa chúng ta, có lời gì cứ nói thẳng là được." Bạch Tú Tú cũng bồn chồn, như này là có vấn đề gì?
"Không, thím báo cáo công việc của cháu cho chủ nhiệm Uông, cũng đã nói bằng cấp của cháu không thấp, chủ nhiệm Uông cũng cảm thấy cháu ở trong thôn thì thật đáng tiếc. Nhưng quả thật hội phụ nữ ở công xã không còn vị trí trống, vốn dĩ thím định đi rồi. Chủ nhiệm Uông lại nói với thím một chút, về công việc ở tổ dân phố. Là của huyện, cô của chủ nhiệm Uông, là chủ nhiệm tổ dân phố, quản lý một khu này của bọn họ. Gần đây có một cô gái dưới trướng bà ấy đã đến hiệp hội phụ nữ để đi làm. Chỗ bà ấy đang trống vị trí này. Cô của chủ nhiệm Uông ở trên tuyến đường này có nhiều việc, nhiễu loạn cũng nhiều. Thật sự là bận đến nở hoa, cho nên nhân cơ hội này, đang cố gắng tìm kiếm người, giúp đỡ làm việc, cũng có thể giảm bớt gánh nặng ở trên con phố này cho bọn họ một chút. Thím đã nói bây giờ cháu đang ở trong huyện, nếu có thể làm được, vậy thì vừa khéo. Chủ nhiệm Uông đồng ý trở về nói chuyện với cô của bà ấy một chút, để cho cô bà ấy xem chuyện mà gần đây cháu làm, rồi mới quyết định."
Trần Kim Hoa nói xong, trong đầu cũng hơi không chắc chắn.
Dù sao chuyện này có cầu cũng xa.
Bạch Tú Tú cũng không nghĩ tới còn có một cơ hội như thế.
"Thím Kim Hoa, chuyện lần này cho dù có được hay không, chúng cháu cũng nợ thím một ân tình lớn." Vương Thanh Hoà cảm kích nói ra.
"Chuyện này có là gì? Các cháu không phải cũng giúp thím một việc lớn à? Nếu không phải các cháu hỗ trợ, cuộc sống của em gái thím, vẫn còn đang khó khăn.
Sao có thể tự do giống như hiện tại?
Trời cũng không còn sớm nữa, hai đứa mau đi về đi, thím cũng phải về nhà."
Trần Kim Hoa vội vàng thu dọn đồ đạc.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà dẫn đám nhỏ về nhà.
Lúc bọn họ về đến nhà, Tiểu Trương cũng đã chờ nửa ngày rồi, Tiểu Trương đứng trong sân, mặc một chiếc áo lông, áo ngoài của anh ấy choàng ở chỗ ngồi trên xe.
Vừa vặn che khuất cái rương.
Nhìn thấy bọn họ trở về, tâm trạng vẫn luôn lo lắng của Tiểu Trương cuối cùng cũng đã hạ xuống một chút.
"Anh Vương, chị dâu, hai người cuối cùng đã về rồi. Em đã đợi hơn nửa ngày rồi, quá căng thẳng!"
Tiểu Trương đẩy xe tới, chờ bọn họ mở cổng sân.
Sau khi mấy người vào nhà, Bạch Tú Tú để bọn nhỏ về phòng mình trước, rồi lấy đồ ăn vặt ở trong không gian ra.
Lúc này mới tới phòng lớn cùng với chồng mình và Tiểu Trương mở rương.
Khoá vàng trên cái rương này cũng là đồ tốt, bọn họ cũng không muốn làm hỏng.
Nghiên cứu hơn nửa ngày, cuối cùng mới tháo được khoá xuống.
Sau khi tháo được khoá, mở rương ra, đồ bên trong thiếu chút loé mù mắt ba người.
Tiểu Trương trừng lớn mắt, miệng há hốc có thể nuốt được quả trứng gà.
Nhìn chằm chằm vào cái rương, cũng sắp không biết nói gì rồi.
"Cái này, cái này... anh Vương, chị dâu, chúng ta chắc là đang nằm mơ phải không?"
"Cậu tự nhéo mình xem có đau hay không là biết rồi." Vương Thanh Hoà cũng rất khiếp sợ, những thứ này...
Trong cái rương hình vuông kích thước khoảng chừng dài nửa mét cao nửa mét này có đầy đồ trang sức, còn có phỉ thúy bảo thạch.
Những thứ này, mặc dù anh chưa từng thấy, nhưng cũng biết những thứ này đáng tiền.
Tiểu Trương khẽ dụi hai mắt, vẫn cảm thấy không chân thực, thế là đột nhiên nhéo mình một cái.
Thật sự là đau!
"Thế mà lại là thật?" Tiểu Trương không cách nào dời mắt khỏi những thứ này.
Bạch Tú Tú cũng rất khiếp sợ, những thứ này nếu như đổi thành tiền thì?
Không đúng, không đổi thành tiền nhìn cũng đã rất động lòng người.
Bây giờ may mắn nhất là hiện tại người biết chuyện này là Tiểu Trương, đời trước Tiểu Trương làm việc với chồng mình.
Gần nửa đời là người có thể tin được.
Có điều cho dù là như vậy, cũng vẫn phải cẩn thận một chút.
Tiền tài động lòng người, nhưng sau khi động tâm ba người lại bình tĩnh lại.
Tiểu Trương chờ Vương Thanh Hoà mở miệng.
Vương Thanh Hoà suy nghĩ một chút: "Vẫn dựa theo lời trước đó chúng ta đã định, chia ba bảy, nhưng giá tiền của những thứ này, chúng tôi cũng không biết cụ thể.
Những thứ này, nếu như để người khác biết, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tiểu Trương, những thứ này, chúng ta ước lượng đại khái giá tiền rồi chia đi."
Suy nghĩ của Vương Thanh Hoà cũng là suy nghĩ của Tiểu Trương.
Anh ấy động tâm với những thứ này, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ chia mỗi người một nửa.
Nhiều đồ như vậy, anh Vương còn sẵn lòng chia cho anh ấy một phần cũng đã không dễ dàng.
Nghĩ như vậy, Tiểu Trương không cần suy nghĩ sảng khoái đồng ý: "Anh nói sao làm vậy, cứ nghe theo anh đi."
Cuối cùng một rương đồ này chia cho Tiểu Trương một phần ba đồ.
Cầm những thứ này, Tiểu Trương còn cảm thấy quáng mắt: "Anh Vương, chị dâu, lợi lộc lần này, em ghi nhớ trong lòng. Sau này chỉ cần không phải đòi mạng thì hai người muốn cái gì em đều cho hai người."
"Nên làm gì thì làm cái đó đi, bớt ba hoa ở chỗ chúng tôi lại." Bạch Tú Tú cười mắng anh ấy.
Tiểu Trương cất kỹ đồ, cũng không ở lâu, anh ấy vẫn phải trở về tự mình chia sẻ niềm vui này.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà cất kỹ đồ, bỏ vào trong không gian của Bạch Tú Tú.
"Cha, mẹ, Nguyệt Nguyệt và anh trai đã đói rồi." Nguyệt Nguyệt chạy từ trong phòng ra, tủi thân mở miệng.
"Anh đi nấu cơm, Tú Tú em và bọn nhỏ nghỉ ngơi đi." Vương Thanh Hoà dịu dàng bế hai đứa nhỏ lên giường.
Nhìn thấy vợ mình mặt mũi tràn đầy vui vẻ đùa với con, quay đầu đi nấu cơm.
Bên này cả nhà trò chuyện vui vẻ, một bên khác nhà họ Vương.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy Vương Thanh Kỳ vừa về đến nhà cái gì cũng không nói đã nằm xuống, giận không có chỗ phát tiết.
"Anh vừa về đến nhà đã nằm, anh không thể làm gì khác sao? Anh cũng không hỏi em xem cả ngày nay thế nào?"
Chu Kiều Kiều vừa nhắc tới, sự tủi thân trong lòng cũng dâng lên.
Cô ta gả cho Vương Thanh Kỳ, nào có cuộc sống tốt cơ chứ?
Hôm nay chuyện mà cô ta gặp phải, không phải cũng là vì cô ta, vì để sau này Vương Thanh Kỳ có thể phát tài hay sao?
Mỗi ngày anh ta đều có dáng vẻ c.h.ế.t tiệt này, về sau phải làm sao cơ chứ?
Vương Thanh Kỳ mệt mỏi một ngày, bị người ta kêu gọi làm việc cả một ngày, trong lòng như một cái sọt không thoải mái, vừa về đến nhà mới nằm xuống, đã bị Chu Kiều Kiều làu bàu.
Anh ta nghe mà cũng nổi giận đùng đùng.
Đột nhiên ngồi dậy: "Có thôi đi hay chưa? Cô còn muốn tôi đi làm cái gì? Nhà này có cái gì mà không nghe theo cô?"
"Anh quát em à?" Chu Kiều Kiều không thể tin được.
Anh ta đã nói sẽ luôn đối xử tốt với cô ta.