“Ăn cơm? Cha thấy mấy đứa không muốn ăn cơm, mấy đứa muốn dọn ra ở riêng thì đúng hơn.” Vương Thủ Thành nhìn bốn đứa con trai, nhắc đến chuyện dọn ra ở riêng, mắt của tất cả mọi người đều hơi sáng rực lên.
“Cha nói cho mấy đứa biết, trước khi cha mở miệng nhắc đến chuyện dọn ra ở riêng, tất cả mấy đứa đừng có mơ đến chuyện dọn ra ở riêng!” Vương Thủ Thành chỉ vào bọn họ cảnh cáo.
Mọi người vẫn cứ không hé răng.
“Nếu có đứa nào trong mấy đầu đòi dọn ra ở riêng, cha sẽ c.h.ế.t ngay! Trước lúc cha c.h.ế.t còn phải viết thư cho đơn vị mà mấy đứa bọn con làm việc và đại đội trong thôn. Nói là mấy đứa ngược đãi cha, cha là bị mấy đứa buộc phải tự sát, cha sẽ chống mắt lên xem mấy đứa có sống yên được hay không?”
Vương Thủ Thành xụ mặt xuống nói.
Ông ta nói xong lời này, trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống.
Nếu thật sự là như thế, bọn họ có còn làm người được nữa hay không?
“Cha, bọn con làm gì dám làm thế chứ?” Vương Thanh Phú là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
Những người khác cũng nhanh chóng bảo đảm sẽ không dọn ra ở riêng.
Lúc này Vương Thủ Thành mới hài lòng: “Mấy đứa dẹp hết mấy suy nghĩ xấu xa kia đi cho cha, chuyện ngày hôm nay không bị làm lớn chuyện, trong thôn cũng không thông báo phê bình, cha cũng coi như không biết. Chuyện phiền phức do mấy đứa gây ra thì tự đi mà nghĩ cách giải quyết đi. Nếu như lại có lần tiếp theo, mấy đứa đừng có hòng được yên ổn!”
Mọi người đều gật đầu lia lịa, không dám có bất cứ động tác nhỏ nào nữa.
Chu Kiều Kiều bị cha chồng dọa sợ, người này cũng tàn nhẫn thật đó, đến cả con trai và con dâu của mình mà cũng uy h.i.ế.p sao?
Nhưng mà cô ta cũng tin tưởng rằng ông già này thật sự có thể làm ra loại chuyện này!
Nhìn thái độ của bọn họ, sắc mặt của Vương Thủ Thành lại dịu lại: “Mấy đứa cũng đừng cảm thấy cha làm cha mà lại quá nhẫn tâm. Cha là vì ai chứ? Cha đều là vì mấy đứa. Hiện tại mấy anh em bọn con sống cùng với nhau, cuộc sống cũng tốt hơn là tự sống riêng một mình, cha già rồi, có thể có được ích lợi gì đâu chứ?”
Người nhà họ Vương đều yên lặng nghe ông ấy dạy dỗ.
Sáng sớm hôm sau.
Vương Thanh Hòa đưa vợ và con đến đại đội, bên đại đội cũng đang bận rộn.
Trần Kim Hoa nhìn thấy Bạch Tú Tú đến, vội vàng kéo cô lại hỏi: “Tú Tú, cháu có biết vẽ tranh không?”
Vẽ tranh sao?
Bạch Tú Tú vẽ tranh khá đẹp, thuê cũng rất đẹp.
Cô có chút khó hiểu, nhưng mà nhìn thấy mọi người đều ở trong phòng của hiệp hội phụ nữ, đến cả đại đội trưởng cũng đang vẽ cái gì đó, cũng lập tức gật đầu nói: “Cháu biết vẽ.”
“Vậy là tốt rồi, cháu mau vào vẽ giúp mọi người đi, đại đội trưởng nói từ hôm nay trở đi thôn chúng ta sẽ tổ chức người dân trong thôn lên núi hái dược liệu. Đến lúc đó sẽ hợp tác với tiệm thuốc trong huyện. Nhưng mà trong thôn không có quá nhiều người biết nhận biết dược liệu, cho nên mấy ngày nay ông ấy vẫn đang vẽ tranh dược liệu, nhưng mà dựa theo tốc độ hiện tại của ông ấy, có lẽ vẽ từ năm nay đến vụ thu hoạch mùa thu năm sau chắc cũng không xong được. Cho nên mới gọi mọi người trong đại đội đến vẽ chung.”
Trần Kim Hoa nói xong lập tức đưa giấy cho cô.
Hai mắt Bạch Tú Tú sáng ngời, đây không phải là chuyện lúc trước Vương Thanh Hòa nói với cô sao? Mọi người đều đi vào núi tìm dược liệu, người nhà họ Vương muốn nhặt của hời cũng khó.
Lần trước anh đã đề nghị chuyện này với đội trưởng, không ngờ đội trưởng lại thực hiện nhanh như thế!
“Tiểu Bạch biết vẽ tranh à? Tốt quá rồi, mau đến đây vẽ giúp đi. Về chuyện này, hai vợ chồng cháu đều giúp chú rất nhiều. Sau này chờ thôn chúng ta dùng dược liệu đổi tiền và phiếu rồi, chú lại ghi một công lao cho hai đứa cháu.”
Đại đội trưởng không ngờ rằng Bạch Tú Tú biết vẽ tranh, cũng vô cùng vui vẻ.
“Cảm ơn đội trưởng, cứ yên tâm đi, cháu vẽ còn khá nhanh.” Bạch Tú Tú nói, bắt đầu cầm bút vẽ.
Cô cũng không nói dối, nhất là còn vẽ các loại dược liệu.
Mọi người trong phòng cho dù có biết vẽ hay không thì cũng đều ngồi cặm cụi vẽ.
Bạch Tú Tú biết vẽ, cho nên vẽ còn nhanh hơn một chút.
Làm việc hai tiếng đồng hồ, mọi người trong phòng đẩy nhanh tốc độ hoàn thành hơn mười bức tranh.
Hơn nữa lúc trước có phần đại đội trưởng chuẩn bị sẵn, đã có gần một trăm ba mươi tờ.
“Nhiêu đây chắc cũng đủ rồi, tôi chuẩn bị để mấy người đàn ông trong thôn đi. Dạo gần đây trong núi rất nguy hiểm. Đồng chí nữ thì ở trong thôn phơi dược liệu. Dược liệu phơi nắng như thế nào, tôi cũng đã hỏi thăm rồi.”
Đại đội trưởng cầm mấy tờ giấy này, hài lòng nói lên tính toán của mình.
“Để tôi đi gọi lão Uông tổ chức mọi người trong thôn, tranh thủ chiều nay xác định chuyện này luôn, ngày mai sẽ cho mọi người vào núi.” Đại đội trưởng Trần Tráng Thực cất kỹ tranh, vui vẻ ra mặt.
Năm nay đại đội của bọn họ đúng là quá rực rỡ, cho dù là chuyện gì cũng đều làm khá tốt, nếu cứ tiếp tục như thế, ông ấy cũng có khả năng được thăng chức!
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông ấy, Trần Kim Hoa vừa giận lại vừa buồn cười nói: “Ông đi lo làm chuyện của mình đi, không cần phải nói cho tôi, tôi còn không biết ông sốt ruột sao?”
Đại đội trưởng rời đi vô cùng vội vàng, nhìn về phía Trần Kim Hoa cười cười, sau đó không nói câu nào nữa lập tức đi ra ngoài.
Trần Kim Hoa dở khóc dở cười: “Mấy người nhìn mà xem? Đã bận rộn không biết bao nhiêu ngày rồi, đúng là không thể rảnh rỗi giây nào mà.”
Bà ấy vừa nói vừa lắc đầu.
Không bao lâu sau, loa phát thanh trong đại đội đã vang lên âm thanh.
“Mọi người dân trong thôn chú ý, dạo gần đây tôi phát hiện mọi người đều thích đi vào núi, nhưng lại rất dễ xảy ra đủ loại chuyện ngoài ý muốn. Cho nên đại đội quyết định sẽ tổ chức cả ba thôn cùng nhau vào núi. Đại đội đã mời chú Trương của phòng y tế lựa chọn những loại dược liệu dễ nhận biết vẽ thành tranh cho chúng ta. Lần này đi vào núi, mỗi nhà cử một người đàn ông đi vào núi, lại cử thêm một người phụ nữ ở trong đội phụ trách xử lý dược liệu. Mọi người cũng coi như giúp đỡ cho những ông bà cụ lớn tuổi sống một mình. Lần này vào núi đổi được bao nhiêu tiền, đại đội sẽ thống nhất chia cho mọi người. Người dân nghe được thông báo, mỗi gia đình nhanh chóng cử một người đến đại đội.”
Loa phát thanh thông báo hai lần.
Tin tức nhanh chóng được lan truyền khắp thôn.
Trong sân nhà họ Vương, Vương Thủ Thành vốn dĩ đang thương lượng với mấy đứa con trai xem nên đi đến nơi nào thu mua lương thực.
Dạo gần đây sau khi sự nghiệp ở chợ đe của Chu Kiều Kiều dần phát triển mạnh, lương thực trong nhà đã sắp không cung ứng được nữa rồi.
Cho nên chuyện thu mua lương thực là việc cấp thiết nhất.
Kết quả bọn họ còn chưa kịp thương lượng xem nên thu mua lương thực với giá bao nhiêu thì loa phát thanh đã vang lên.
Vương Thủ Thành lập tức muốn nổi điên.
Suýt chút nữa đã đứng không vững: “Thằng ba, con nghe cái thông báo lúc nãy…”
“Cha, cha không nghe lầm, trong thôn muốn tổ chức mọi người cùng nhau vào núi. Nhà mình ai đi đây?” Vương lão tam ghét đi vào núi nhất.
Có thể ở trong nhà nằm không chờ chia tiền, anh ta lên núi làm gì chứ?
“Ai đi hả?” Mặt Vương Thủ Thành đen kit, cái thứ xui xẻo này, cái gì mà ai đi chứ? Anh ta không biết rằng cái chuyện khốn nạn này sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho nhà bọn họ sao?
Vợ thằng năm có thể tìm được dược liệu ở trong núi là bởi vì mọi người vào núi đều là tản mạn tùy ý đi lung tung, không có ai tổ chức mọi người.
Hiện tại đại đội tổ chức nhiều người đi tìm dược liệu như thế, vậy thì còn có thể còn sót lại cái gì chứ?
Sau này vợ thằng năm lại vào núi, cho dù là còn có thể kiếm được cái gì thì cũng không thể nào nhiều được như bây giờ.
Là ai phiền như thế chứ? Đây là muốn chặt đứt con đường tiền tài của nhà họ Vương bọn họ!
Chỉ cần nghĩ thôi Vương Thủ Thành cũng đã cảm thấy khó chịu rồi.
Đó đều là tiền của nhà họ Vương đó!
Đại đội là vì muốn tốt cho mọi người trong thôn sao? Đây rõ ràng là lấy tiền của nhà họ Vương bọn họ chia cho những người khác thì có.
Nhìn thoáng qua con trai thứ ba đang nóng lòng muốn thử, lập tức lại càng giận hơn nữa: “Đi cái gì mà đi?”
“Hả? Chúng ta không đi sao? Cha, đại đội trưởng khó nói chuyện lắm đó, nếu chúng ta không đi thì sau này chờ đến lúc chia đồ đạc sẽ không có phần của chúng ta nữa à?”
Vương lão tứ nói một câu đ.â.m thẳng vào nỗi đau.
Lập tức làm Vương Thủ Thành càng im lặng hơn.
Không được, nếu không đi thì không vớt vát được chút ích lợi nào nữa.
Nhưng nếu đi thì?
Chương 341 -
Vương Thủ Thành rối rắm gần nửa ngày trời, mới chỉ vào Vương lão tam nói: “Vậy con đi đi, chuyện phơi dược liệu trong thôn, con gọi vợ con đi. Nhà chúng ta chỉ có hai đứa và hai vợ chồng thằng tư không có chuyện gì làm. Chân cẳng của vợ thằng tư còn chưa lành hẳn, con và vợ con đi sẽ thích hợp hơn.”
Vương lão tam lập tức xụ mặt rầu rĩ nói: “Cha, hay là cha bảo thằng tư lên núi đi được không? Vợ con ở trong đại đội xử lý dược liệu, con không có ý kiến gì hết, nhưng mà con không lên núi được.”
Triệu Thúy Hoa mới từ trong phòng đi ra ngoài, trực tiếp nghe được câu nói không có tiền đồ của chồng mình.
Cô ta tức giận cười lạnh: “Cái gì mà em đi đến đại đội làm việc anh không có ý kiến hả? Tại sao cả hai chúng ta đều phải đi chứ?”
Triệu Thúy Hoa bực bội la lối ồn ào, nhìn về phía cha chồng Vương Thủ Thành, cũng không có thái độ hiền hòa gì: “Cha, cha làm thế này hơi bị bất công quá rồi đó? Cái gì mà chân cẳng của thím tư chưa lành hẳn chứ? Con thấy lẽ ra nên để chồng con lên núi, để thím tư đi xử lý dược liệu. Chân cẳng của thím ấy chưa lành, vừa lúc có thể làm được chút chuyện nhẹ. Con là người kiếm được công điểm nhiều nhất trong cái nhà này, thím năm kiếm được nhiều tiền con không nói gì được, nhưng mà trừ thím năm ra, ít nhất con phải là người được ưu tiên nghỉ ngơi nhiều nhất trong cái nhà này!”
“Cô muốn tạo phản đúng không? Triệu Thúy Hoa, có ai nói chuyện với cha chồng như cô không hả? Thằng ba, mày không biết quản vợ mày à? Mày còn bỏ mặc nó nữa, không lẽ định để nó học theo chị cả của mày sao?”
Vương Thủ Thành quay to với anh ta.
Vương lão tam cũng lộ ra vẻ mặt bực bội, nhưng mà anh ta cũng không dám đứng ra quyết định thay cho vợ mình, dựa theo tính cách của Thúy Hoa, nếu hiện tại anh ta dám nhúng tay vào quả cô ta. Nói không chừng tối nay cô ta sẽ ôm con về nhà mẹ đẻ ngay.
Thấy anh ta không nói tiếng nào, Vương Thủ Thành tức muốn ngất đi, ngày hôm qua ông ta vừa mới tìm lại một chút tin tưởng và cảm giác thành tựu trên người mấy đứa con trai và con dâu, lúc này đã lại biến mất sạch sẽ.
“Được rồi được rồi được rồi, tao thấy hai đứa mày cũng chẳng coi tao ra thứ gì, nếu vậy thì hai đứa mày mau biến đi đi. Cái nhà này không cần bọn mày, hai đứa mày tay trắng biến khỏi cái nhà này! Còn nữa, lúc trước anh cả của bọn mày cống hiến lợi ích cho gia đình, bọn mày cũng được hưởng ké. Đống nợ kia hai đứa mày cũng phải gánh vác một phần cho tao. Nếu không biết nghe lời thì hai đứa mày biến đi ra ngoài cho tao ngay lập tức!”
Đối mặt với hai vợ chồng thằng ba, thái độ của Vương Thủ Thành khá kiên cường.
Hai vợ chồng thằng hai và thằng năm đều là người thích những đồ đạc thực tế, mà hai vợ chồng thằng ba lại muốn có ích lợi thực tế.
Còn hai vợ chồng nhà thằng tư thì lại là người khác thế nào bọn họ thế đấy.
Vương Thủ Thành đã nhìn thấu mấy đứa con trai và con dâu từ lâu rồi.
Nếu không phải bởi vì cả gia đình nhà thằng cả kiếm chuyện, hiện tại nhà họ Vương cũng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, không xảy ra bất cứ chuyện gì!
Triệu Thúy Hoa vừa nghe nói muốn bắt cô ta và chồng cô ta tay trắng rời đi, lập tức không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng cô ta muốn dọn ra ở riêng, nhưng cô ta lại không muốn dọn kiểu này.
Nghĩ đến đây, Triệu Thúy Hoa nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cha, con và chồng con tuyệt đối sẽ không dọn ra ở riêng, bọn con không phải là đứa bất hiếu. Nhưng mà con cảm thấy cha cũng không thể bắt hai đứa con làm hết tất cả mọi chuyện được.”
Vương Thủ Thành thấy Triệu Thúy Hoa lập tức thành thật hơn không ít, hừ lạnh nói: “Vậy để vợ thằng tư đi đi, còn có thằng ba nữa, con đi vào núi.”
Tuy rằng nói đã hù dọa được vợ thằng ba rồi, nhưng mà tốt nhất là đừng bảo cô ta đi làm việc này thì tốt hơn.
“Thằng ba, vào núi rồi, nhìn thấy dược liệu gì đó cũng cứ vờ như không thấy là được. Chúng ta chỉ đi theo cho có tụ, đừng quá nghiêm túc.”
Vương Thủ Thành dặn dò con trai của mình.
Mấy thứ trong núi đều là của nhà họ Vương bọn họ!
Trong vòng một buổi chiều, tin tức người trong thôn muốn vào núi đã truyền khắp toàn bộ đại đội, ba đại đội đều có thôn trưởng phụ trách.
Người phụ trách thôn Hạ Hà chính là đại đội trưởng Trần Tráng Thực.
Trần Tráng Thực tuyển chọn mọi người trong thôn xong, chuyện này coi như là ván đã đóng thành thuyền.
Đại đội.
Bạch Tú Tú sửa soạn đồ đạc của mình xong, thấy đại đội trưởng đều lại đây chờ thím Kim Hoa, lại nhìn bầu trời, chắc là Vương Thanh Hòa cũng sắp đến đón cô rồi.
Cho nên cũng dọn dẹp đồ chơi của hai đứa nhỏ luôn.
Không bao lâu sau, bên ngoài đã vang lên tiếng xe đạp, Vương Thanh Hòa cũng từ bên ngoài đi vào đại đội.