“Sao cô ta lại tới đây? Chị vào xem trước.” Bạch Tú Tú cũng bất ngờ vì chuyện Chu Kiều Kiều đến.
“Mau đi đi, em còn đang bận một chút, lát nữa sẽ vào sau.” Miêu Miêu bên này bận rộn muốn chết, mắt thấy số dược liệu chất cao như núi, cô ấy thật sự muốn khóc.
“Vậy chị đi trước nữa, đợi chị xong việc thì sẽ tới đây giúp em.” Bạch Tú Tú nói xong thì quay đầu đi vào văn phòng.
Nghe Bạch Tú Tú nói vậy, Miêu Miêu thấy bản thân như tìm được hy vọng.
Không được, nếu sau này chị Tú Tú phải đi thật thì cô ấy phải năn nỉ thím Kim Hoa tìm cho cô ấy một người phụ việc mới được.
Hiện tại người trong thôn lên núi tìm kiếm dược liệu nô nức như thế, có thế nào thì cũng phải hết tháng mới xong, cô ấy sẽ mệt đến c.h.ế.t mất!
Cô ấy cũng đâu phải là kế toán Uông, cũng đâu được trả lương như kế toán!
Miêu Miêu khóc không ra nước mắt nghĩ.
Bạch Tú Tú gõ cánh cửa khép hờ: “Thím Kim Hoa, cháu có thể vào không?”
Bên trong cánh cửa, Trần Kim Hoa bị Chu Kiều Kiều làm cho tức điên, cảm thấy vô cùng ghê tởm, vừa nghe được tiếng của Bạch Tú Tú thì mau chóng gọi cô vào: “Là Tiểu Bạch sao? Mau vào đi.”
Bạch Tú Tú vào nhà thì trông thấy Chu Kiều Kiều đang ngồi trên ghế, cũng không biết có gì bất mãn mà lại cúi đầu nhìn chằm chằm thím Kim Hoa.
“Chu Kiều Kiều, cô bớt ở đây uy h.i.ế.p người đi. Người trong thôn lên núi tìm dược liệu đã được công xã cho phép. Bên phía công xã muốn thôn chúng ta làm thí điểm, nếu được thì các thôn khác cũng sẽ làm theo. Cô từ đâu nhảy ra mà nói nếu không cho cô vào hội phụ nữ thì cô sẽ truyền chuyện này ra ngoài? Cô đến từ đâu thì mau cút về chỗ đó cho tôi, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi lại thấy phiền!”
Nếu không phải không thể đánh người, Trần Kim Hoa thật hận không thể đánh cho cô ta hai bạt tai, để cô ta tỉnh ra một chút.
Thể loại người gì vậy? Cứ phải một hai đến hội phụ nữ của bà ấy ăn vạ mới được sao?
Chu Kiều Kiều vô cùng nóng vội, cô ta vốn dĩ muốn dùng chuyện gây rối để uy h.i.ế.p đại đội trưởng cho cô ta vào hội phụ nữ, kết quả Trần Kim Hoa căn bản không bị cô ta xoay vòng vòng.
Anh Hồ đã nói rồi, chỉ cần cô ta có thể vào hội phụ nữ thì anh ta có thể nghĩ cách chuyển công tác lên công xã cho cô ta. Có một công việc ở ngoài làm yểm trợ, sau này cô ta muốn đến chợ đen cũng sẽ tiện hơn, kết quả chuyện lại hỏng ở chỗ Trần Kim Hoa.
Bà già này sao lại không c.h.ế.t đi chứ?
Ánh mắt của Chu Kiều Kiều thật chẳng khác gì lưỡi dao.
Cô ta lại nhìn Bạch Tú Tú bên cạnh, chỉ thấy càng thêm nhục nhã.
Cô ta đột nhiên đứng lên: “Mấy người đừng hối hận.”
Cô ta chân trước vừa bước ra ngoài thì sau lưng Trần Kim Hoa đã phun mấy ngụm nước miếng: “Sao thím lại gặp phải cái thứ khốn nạn đen đủi này vậy chứ? Còn một hai đòi tới hội phụ nữ của chúng ta, còn muốn dính vào ai nữa vậy? Chiêu gì cô ta cũng nghĩ ra được. May mà chuyện của thôn chúng ta đã được công xã phê duyệt, nếu thật là chưa báo lên trên thì một mình cô ta cũng có thể phá hư một thôn làng. Sao người này lại có thể xấu xa đến mức này chứ.”
“Thím à, cô ta không chỉ có một chút bản lĩnh này đâu, nếu không có chuyện gì thì thím đừng đối đầu chính diện với cô ta.” Bạch Tú Tú thấy thím Kim Hoa tức thành như vậy, lo lắng bà ấy lấy cứng đối cứng với Chu Kiều Kiều.
“Sao? Cô ta còn có thể tệ hơn thế này nữa hả? Vậy... vậy thím sẽ cẩn thận một chút.” Trần Kim Hoa cân nhắc sau này bà ấy sẽ không gặp cô ta nữa, cũng sẽ không nghe cô ta nói.
Nhìn sang Bạch Tú Tú, Trần Kim Hoa nghĩ tới chuyện quan trọng, kéo cô hỏi chuyện: “Tú Tú, sao giờ này cháu mới về, sáng nay thím gặp chủ nhiệm Uông, bà ấy đã nói với thím là cô của bà ấy rất hài lòng về cháu, còn bảo thím đừng lo lắng. Bây giờ cháu về đây, vậy chuyện này đã quyết chưa?”
“Vâng, đã quyết định rồi ạ, những chuyện liên quan tới lương thực, bà chủ nhiệm Uông nói sẽ giải quyết giúp cháu, bà ấy bảo cháu chiều nay quay về bàn giao công việc của hội phụ nữ.” Bạch Tú Tú nghĩ đến sau này có thể làm việc trên huyện, mọi thứ đều thuận tiện hơn nhiều, trên mặt không ngăn nổi ý cười.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Sau này cháu chính là người thành phố, nếu có thiếu gì thì cứ nói với thím. Lúc rảnh rỗi thì nhớ về thôn chơi. Chờ đến mùa thu thím đưa cháu vào núi tìm sơn trân, miễn cho người khác bàn tán về cháu.”
Trần Kim Hoa nhìn Bạch Tú Tú, càng nhìn càng thấy cô giống con gái mình, cũng không biết vì sao mà lại cảm thấy vô cùng thân cận.
Bạch Tú Tú nghe Trần Kim Hoa nói thì vừa cảm động vừa ấm lòng: “Thím à, cháu thật không biết phải cảm ơn thím như thế nào.”
“Nếu muốn cảm ơn thím thì mau đi giúp Miêu Miêu đi, hôm nay con bé mệt c.h.ế.t rồi. Việc của cháu cũng đã gần xong hết rồi, phần còn lại thím giao cho Miêu Miêu là được. Hôm nay Tiểu Tuệ xin nghỉ, cô ấy hay nghĩ nhiều, việc của cháu thím sẽ giao cho Miêu Miêu làm, cháu không cần phải xen vào.”
Trần Kim Hoa nhìn thoáng qua chỗ trống của Lưu Tiểu Tuệ, sáng sớm vẫn còn đi làm nhưng vừa nghe chủ nhiệm Uông nói chuyện của Tú Tú thì lập tức nói không thoải mái, muốn xin nghỉ.
Vốn dĩ hôm nay Miêu Miêu cũng có việc muốn xin nghỉ, vì Lưu Tiểu Tuệ nghỉ đột ngột mà làm hại bà ấy không thể không gọi Miêu Miêu về.
“Vậy để cháu đi giúp cô ấy.” Bạch Tú Tú để hai đứa nhỏ ở văn phòng, nhờ thím Kim Hoa trông giúp rồi chạy ra ngoài giúp Miêu Miêu.
Cô vừa bước ra ngoài thì đã trông thấy Chu Kiều Kiều đứng trước cửa đại đội.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía đại đội tràn ngập vẻ độc địa khiến người ta run sợ.
Chu Kiều Kiều sắp tức điên rồi, trong lòng đã mắng không biết bao nhiêu câu dơ bẩn, nhìn thấy Bạch Tú Tú bước ra, cô ta lại càng thêm khó chịu.
Cô ta vừa nghe cô gái quen thân với Bạch Tú Tú nói là Bạch Tú Tú có thể lên huyện làm việc. Dựa vào cái gì chứ, loại người như Bạch Tú Tú xứng sao?
Hơn nữa... hôm qua cô ta lại nằm mơ, mơ thấy hai năm sau Bạch Tú Tú chết, cô ta còn có được một món bảo bối của Bạch Tú Tú, nhưng trong khoảng thời gian này cô ta chưa từng thấy Bạch Tú Tú có bảo bối gì, thứ bảo bối kia trông rất mơ hồ, cô ta căn bản không nhìn rõ, cũng không biết thứ đó cụ thể là gì.
Giấc mơ sứt sẹo không đầy đủ này thật là khiến cô ta tức chết.
Nhưng điều cô ta có thể chắc chắn là sau này Bạch Tú Tú c.h.ế.t rồi, cô ta sẽ có thể sống rất tốt.
Bạch Tú Tú quả nhiên là khắc tinh của cô ta!
“Chị Tú Tú, chị ra rồi sao? Mau tới giúp em tính một chút đi.” Miêu Miêu thấy Bạch Tú Tú thì vội vã gọi cô.
Bạch Tú Tú cũng chần chừ, lập tức bước qua giúp đỡ.
Chu Kiều Kiều cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn bước qua: “Chị dâu cả... em nghe nói chị sẽ lên huyện công tác, có thật như vậy chăng?”
“Sao lỗ tai cô lại vươn dài như vậy? Tôi nói chuyện phiếm với người khác mà cô cũng nghe?” Miêu Miêu tức không chịu được, vừa nãy cô ấy đã nói chuyện của chị Tú Tú với một bà thím.
Chu Kiều Kiều cũng mặc kệ Miêu Miêu xỉa xói, cô ta nhìn Bạch Tú Tú đầy mong đợi: “Chị dâu cả, vậy bây giờ chị sẽ không làm việc ở hội phụ nữ đúng không? Vậy hội phụ nữ thôn chúng ta sẽ có vị trí trống, chị có thể nói với thím Kim Hoa giúp em không? Chị cũng biết em học hành không ít. Chuyện chị biết làm, em cũng biết làm. Em nhất định sẽ vì thôn chúng ta mà cống hiến. Nếu em có công việc thì cũng có thể săn sóc nhà cửa. Mẹ bị chị hại vào tù, dù sao bây giờ chúng ta cũng phải chăm sóc cha cho tốt...”