Nhắc đến chuyện này, bà chủ nhiệm Uông lại cảm thấy buồn bực: “Cũng không hẳn như thế, tôi là vì chuyện khác. Khu dân phố của bọn họ vì thay đổi người mới mà đã đuổi việc một người thành thật chăm chỉ. Nói là điều sang cương vị khác, trên thực tế lại là bắt người ta đi quét dọn đường phố Nghe nói người mới tới kia có quan hệ gì đó với bên tỉnh thành. Thôi bỏ đi, chuyện này mọi người đừng tò mò, nó cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả. Chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi. Tiểu Đường, dạo gần đây cô nhớ rõ thống kê số liệu những người già neo đơn trong khu phố chúng ta. Triệu Minh, đồng chí nam các cậu phụ trách sửa chữa nhà cửa cho các gia đình. Còn phải làm hết toàn bộ những chuyện mà tổ dân phố chúng ta cần phải giải quyết. Tú Tú, cháu rất giỏi trong khoảng điều giải các tranh cãi của người dân xung quanh, cháu cứ đi theo dì giải quyết mấy vấn đề này. Đoạn thời gian tiếp theo chúng ta cần phải đoàn kết với nhau, phải làm cho tốt trong giai đoạn cuối năm này. Nếu khu phố Ngô Đồng của chúng ta có thể giành được giải thưởng, phòng làm việc của chúng ta sẽ có khen thưởng.”
Bà chủ nhiệm Uông cổ vũ cho bọn họ.
Về chuyện này thì không có ai không tích cực. Dù sao thì mỗi năm được bình chọn đều sẽ có được không ít lợi ích.
Mấy thứ tốt kia đều gần bằng một tháng tiền lương của bọn họ.
Ai mà không muốn mấy lợi ích kia chứ?
“Được rồi, mọi người đi về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai nhớ đến sớm.” Bà chủ nhiệm Uông còn đang tò mò không biết nhân viên mới của tổ dân phố kế bên là ai.
Bà ấy dự định tối nay sẽ hẹn vợ của chủ nhiệm tổ dân phố kế bên đi cùng, hỏi thăm tình hình kỹ càng hơn.
Bạch Tú Tú nghe xong lời bà chủ nhiệm Uông nói, trong lòng có chút suy đoán.
Ở thời khắc quan trọng này, lại đột ngột như thế, rất có khả năng chính là Chu Kiều Kiều.
Kiếp trước khi Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ đến tỉnh thành đã có điều kiện khá tốt, không giống như kiếp này.
Cho nên có lẽ kiếp trước bọn họ sẽ có được càng nhiều lợi ích hơn.
Đời này bọn họ lại cứ như thế đi qua, có lẽ là vì muốn có một công việc tốt.
“Tú Tú, cháu có muốn đi qua đó xem thử với dì không?” Bà chủ nhiệm Uông nói cho Bạch Tú Tú biết tính toán của bà ấy.
Tuy rằng Bạch Tú Tú rất muốn đi, nhưng mà cô còn phải đi đón mẹ của mình.
Cô đành phải từ chối.
“Dì Uông, cháu và chồng cháu phải đi đón mẹ cháu, mẹ cháu từ nhà chị cháu đến. Tối nay không thể đi theo chủ nhiệm đi tìm hiểu tìm tức được rồi, ngày mai chủ nhiệm kể lại cho cháu nghe nha?”
Bạch Tú Tú muốn xác nhận thử xem người đó có phải là Chu Kiều Kiều không.
Bà chủ nhiệm Uông nghe nói một ít tình huống về gia đình của Bạch Tú Tú, nghe nói mẹ của cô về cùng rất vui vẻ: “Được, vậy dì đi trước.”
Chờ bà chủ nhiệm Uông đi rồi, Bạch Tú Tú dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi lên xe đạp của chồng mình.
“Thanh Hòa, chúng ta đi thôi?”
Bạch Tú Tú nhỏ giọng thúc giục anh.
Vương Thanh Hòa đã ở bên này chờ một lúc lâu, nghe vợ nói có thể đi rồi, anh lập tức xuất phát đến nhà ga.
Chờ đến khi bọn họ đến nhà ga, chờ chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã đón được bà cụ.
Mẹ của Bạch Tú Tú là Ngụy Thu Sương, trông có chút lùn, nhưng lại có vẻ rất khỏe khoắn, không phải loại người gầy yếu.
Bà còn rất trắng.
Tuy rằng cũng có tóc bạc, nhưng lại không có quá nhiều. Không biết đã cắt tóc từ bao giờ, gương mặt không giống Bạch Tú Tú cho lắm.
Nhưng mà cũng không phải là không giống chút nào, mắt của bà rất giống Bạch Tú Tú.
Bà cụ trông có vẻ tràn đầy sức sống.
Lúc này bà đang xách theo một túi to, nhìn ngó khắp nơi tìm kiếm con gái và con rể mình.
Chờ đến khi nhìn thấy Bạch Tú Tú, bà cụ chạy chậm đến.
Vương Thanh Hòa cầm lấy túi của bà nói: “Mẹ, con cầm giúp mẹ.”
Bà cụ Ngụy nhìn thoáng qua cậu con rể cao to, cũng nghe con gái nói rất nhiều chuyện về con rể.
Ánh mắt lộ ra vẻ hiền hòa.
Mẹ vợ nhìn con rể vốn dĩ đã là càng nhìn càng thích, lại cộng thêm thân thế đáng thương của Vương Thanh Hòa.
Còn có thái độ của anh đối với con gái, tất cả đều làm bà cụ Ngụy cảm thấy thân thiết với anh hơn.
Bà cụ Ngụy kéo tay hai đứa con đặt ở cùng nhau, nhìn con gái, lại nhìn con rể: “Đều là bé ngoan, đã lâu lắm rồi mẹ không về, thấy hai đứa đều sống tốt như thế, trong lòng cũng yên tâm hơn. Đây là Minh Minh và Nguyệt Nguyệt đúng không? Đã lớn thế này rồi à? Xem trong ảnh cũng không thể nhận ra được.”
Bà cụ Ngụy nhìn cháu trai và cháu gái, vui vẻ không biết phải làm thế nào mới được nữa.
“Ui cha, hai đứa trông ngoan quá, gương mặt của Minh Minh cũng giống Tú Tú ghê. Lúc nhỏ Tú Tú cũng là thế này, không thích nói chuyện. Mỗi ngày đều ôm con búp bê mà mẹ làm, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Nguyệt Nguyệt thì giống con rể hơn, gương mặt này, mấy năm qua mẹ chưa bao giờ nhìn thấy đứa bé nào xinh đẹp như Nguyệt Nguyệt.”
Bà cụ Ngụy vừa nói vừa ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng n.g.ự.c của mình.
Minh Minh và Nguyệt Nguyệt còn có chút căng thẳng.
“Không quen bà ngoại à?” Bà cụ nhìn dáng vẻ của hai đứa nhỏ, cười trêu ghẹo.
Nguyệt Nguyệt nhìn gương mặt bà ngoại, giống như đang phân biệt, một lúc lâu sau cô bé mới vui vẻ nói: “Mẹ, ảnh chụp sống lại! Bà ngoại trong ảnh sống lại rồi!”
“Nguyệt Nguyệt, đây không phải ảnh chụp, đây là bà ngoại thât. Lúc trước mẹ đã nói rồi đó, hôm nay bà ngoại sẽ đến.” Minh Minh phá lệ mở miệng nói chuyện.
Nguyệt Nguyệt nhìn cậu bé làm mặt xấu nói: “Anh ngốc thật, em đương nhiên biết đây là bà ngoại rồi, em đang đùa với bà ngoại!”
Nói xong, cô bé hôn lên mặt bà cụ Ngụy, thân mật ở trong lòng n.g.ự.c bà làm nũng: “Bà ngoại, Nguyệt Nguyệt biết bà.”
“Ui cha, mau xem cái con bé này mà xem?” Bà cụ Ngụy bị cô bé chọc cười.
“Mẹ, chúng ta về nhà rồi lại nói chuyện tiếp, bên ngoài lạnh quá.” Bạch Tú Tú nhìn về phía mẹ ruột đã lâu không gặp, trong lòng kích động cũng không biết nên nói cái gì, chỉ muốn trò chuyện với bà.
Cho dù không nói tiếng nào, chỉ cần nhìn như thế thôi, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Bà cụ nhìn con gái dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng rất đau lòng.
Mấy năm nay, hai ông bà già mất nết nhà họ Vương kia đúng là chẳng biết làm người gì cả.
Có con rể bảo vệ, Tú Tú cũng đã như thế này, nếu con rể không bảo vệ thì Tú Tú còn sẽ như thế nào nữa chứ?
“Mẹ?” Bạch Tú Tú thấy bà cụ cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình, còn có chút khó hiểu.
“Được rồi, chúng ta đi về nhà trước đi. Trời lạnh lắm, đúng làm Minh Minh và Nguyệt Nguyệt của mẹ bị lạnh.”
“Anh Vương.” Cách đó không xa, Tiểu Trương đẩy một chiếc xe đạp đến.
“Anh Vương, em mang xe đạp đến cho anh rồi nè.” Nói xong, Tiểu Trương vội chào hỏi bà cụ Ngụy.
“Thím Ngụy, cháu là bạn của anh Vương và chị dâu, thím cứ gọi cháu là Tiểu Trương. Chúng ta có đông người quá, anh Vương nhờ con chở thím, anh ấy chở chị dâu và hai đứa nhỏ, chúng ta đi về trước đi.” Tiểu Trương đẩy xe đạp đến, thái độ cũng rất tốt, làm bà cụ Ngụy cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cái cậu trai Tiểu Trương này, lúc trước bà cũng nghe con gái và con rể nói qua rồi.
Thật là một chàng trai trẻ khá tốt.
Bà cụ Ngụy cũng có ấn tượng đầu tiên khá tốt đối với Tiểu Trương, thái độ cũng rất hiền hòa: “Được rồi, vậy thím cảm ơn cháu.”
Mọi người cùng nhau về nhà Bạch Tú Tú, Tiểu Trương mang mấy cái túi lớn vào nhà giúp bọn họ.
“Anh Vương, chị dâu, em đi về trước đây. Ngày mai em lại đến thăm thím Ngụy, đến lúc đó cháu lại dẫn thím đi làm quen với mấy thím ở xung quanh, sau này thím lại đi chơi với bọn họ.” Tiểu Trương chào hỏi xong chuẩn bị rời đi.
Bạch Tú Tú cầm một con thỏ hoang lúc trước Vương Thanh Hòa vào núi bắt được ra, con thỏ hoang này đã được xử lý tốt, đưa cho chồng mình.
Vương Thanh Hòa hiểu ý cô, đưa con thỏ này cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương hoảng sợ: “Anh Vương, anh làm cái gì thế? Em chỉ làm chút chuyện cho anh, sao có thể cầm lấy đồ của anh được? Em là loại người này sao?”
“Đây là tấm lòng của tôi và chị dâu, cậu nhận lấy đi.” Vương Thanh Hòa đặt thỏ hoang vào trong rổ xe của Tiểu Trương.
“Nhưng mà…”
Tiểu Trương còn muốn tiếp tục khách sáo.