Bà chủ nhiệm Uông chỉ về phía quyển sổ ghi chép mà Tiểu Đường vừa giao cho mình, thiếu chút bị cô ta làm cho tức chết.
Tiểu Đường cũng không lên tiếng, đương nhiên cô ta biết trong ghi chép không có mẹ Dương Đại.
Ai bảo nửa năm trước mẹ Dương Đại cãi nhau với mẹ cô ta? Dù sao cô ta cũng phải thiên vị mẹ ruột mình chứ?
"Tôi không quan tâm cháu nghĩ như thế nào, nhanh chóng sắp xếp chuyện của mẹ Dương Đại cho tôi. Con trai người ta còn đang tham gia quân ngũ, tôi không cho phép ở chỗ chúng ta xảy ra tai tiếng coi thường gia đình quân nhân nào cả." Bà chủ nhiệm Uông cảnh cáo Tiểu Đường một trận.
Tiểu Đường chỉ có thể đồng ý: "Cháu biết rồi..."
Thấy cô ta như này, bà chủ nhiệm Uông lần nữa có suy nghĩ thuyên chuyển Tiểu Đường đi.
Nhưng vừa nghĩ tới hôm qua nói chuyện với lão Đỗ, sau khi có người mới tới chỗ lão Đỗ, bà ấy lại lại cảm thấy Tiểu Đường mặc dù ngu dại, thế nhưng không phải là không thể chịu đựng được.
Người mới tới ở tổ dân phố bên cạnh tên là Chu Kiều Kiều, đi cửa sau để tới.
Vừa mới đến đã không giống như mọi người, còn nói cái gì mà sẽ dẫn dắt mọi người cùng nhau nỗ lực.
Đây là chuyện mà cô ta quản lý hay sao?
Hơn nữa, nghe lão Đỗ nói, cái gì cô ta cũng không biết.
Bảo cô ta làm gì đó, đều là một hỏi hai không biết.
Bây giờ thuyên chuyển Tiểu Đường đi chỗ khác, đến lúc đó chỗ bà ấy cũng có một người như này tới, bà ấy tức c.h.ế.t mất.
"Chủ nhiệm, xảy ra chuyện rồi. Bà cụ Lâm bị họ hàng đánh rồi, bây giờ không buông tha nhau." Bên ngoài, có người chạy vào.
Bạch Tú Tú nghe vậy, hay lắm, đây không phải là chuyện sáng hôm nay hay sao?
Bà cụ Lâm mắng chửi khiến người ta tức giận?
"Tiểu Bạch, cháu đi theo dì." Sự tín nhiệm của bà chủ nhiệm Uông đối với Bạch Tú Tú đã sớm đạt đến một mức độ nhất định.
Người trong cả văn phòng này, bà ấy chỉ tin tưởng mỗi năng lực làm việc của Bạch Tú Tú.
"Vâng." Bạch Tú Tú đi theo ra khỏi cửa.
Tiểu Đường thấy vậy trong lòng có cảm giác khó chịu: "Lại là cô ta? Chủ nhiệm cũng chỉ biết một mình Bạch Tú Tú thôi à? Dựa vào cái gì chứ?"
"Tiểu Đường, cô vẫn nên làm tốt chuyện mà chủ nhiệm giao phó đi, đừng để chủ nhiệm thật sự điều cô đi nơi khác." Tiểu Tống lo lắng nhìn Tiểu Đường, thúc giục cô ta đi làm việc.
Một bên khác, Bạch Tú Tú đi theo bà chủ nhiệm Uông, tới cửa nhà họ Lâm hàng xóm nhà mình.
Nhìn vào trong sân nhà mình, mẹ cô đang dẫn theo hai đứa nhỏ xem trò vui bên này.
Bà cụ Lâm bị một đứa tiểu bối trong họ hàng nhà mình đẩy ngã, vừa vặn đập vào trên cửa, lúc này đang vừa khóc vừa gào.
Bà chủ nhiệm Uông nhìn tình hình, lập tức tới hỏi tình huống cụ thể.
"Ai u, chỗ mấy người sao thế?" Bọn họ đang hỏi, chợt nghe thấy có một người tò mò hỏi thăm.
Bà chủ nhiệm Uông nhìn thoáng qua, phát hiện là lão Đỗ ở tổ dân phố bên cạnh, bên cạnh bà ấy còn có một người, nhìn tuổi tác không kém Bạch Tú Tú là bao, bà ấy chưa từng gặp, chắc là người mới tới.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy Bạch Tú Tú, lập tức ưỡn thẳng sống lưng, cảm xúc đắc ý và khoe khoang rất rõ ràng.
Bạch Tú Tú thản nhiên nhìn cô ta một cái không nói gì.
Ngược lại Chu Kiều Kiều đã mở miệng trước: "Chị dâu, thật là khéo. Chị đang làm việc ở tổ dân phố à? Giúp đỡ giải quyết khó khăn ở tổ dân phố? Chị có bản lĩnh này, không bằng giải quyết chuyện nhà chúng ta trước? Từ khi mẹ bị chị đưa vào trong cục cảnh sát, cha ngày ngày đều thương tâm. Vẫn xin chị thương xót, thả mẹ ra đi."
Chu Kiều Kiều vừa mới mở miệng, những người khác không biết Bạch Tú Tú, còn có không biết những chuyện xấu xa kia của nhà lão Vương, đều cùng nhau nhìn về phía Bạch Tú Tú.
Trong ánh mắt là sự ghét bỏ, thật giống như cô đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó vậy.
Bà Uông chủ nhiệm biết chuyện trong nhà Bạch Tú Tú, nghe cô ta nói như vậy, lúc này không vui: "Lão Đỗ, bà dẫn theo ai vậy? Làm sao lại nói lung tung thế?"
Đỗ Quyên đối với Chu Kiều Kiều có người chống lưng cứng rắn nhét vào chỗ mình, vốn dĩ không hài lòng lắm, nhưng Chu Kiều Kiều có bối cảnh, lại thêm sáng sớm hôm nay cô ta nói những lời kia, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Hơn nữa, tay còn khéo, mang theo một rổ điểm tâm cho bà ta.
Cho nên bà ta mới dẫn theo Chu Kiều Kiều tới.
Nghe những lời vừa rồi của Chu Kiều Kiều, xem ra cô ta và người mà lão Uông dẫn theo này, là chị em dâu?
Đây chính là chuyện nhà của bọn họ rồi.
Chủ nhiệm Đỗ chỉ cân nhắc một chút xíu trong lòng, lập tức cười giải thích với bà chủ nhiệm Uông một chút: "Ai u, đây là việc nhà của người ta, lão Uông bà quan tâm làm gì chuyện này chứ?"
"Chuyện nhà thì không cần chủ nhiệm quan tâm, nhưng ở đây có người đổi trắng thay đen, cố ý châm ngòi, vậy chính là nhân phẩm không tốt. Chủ nhiệm bà cũng mặc kệ không quản sao?" Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều cũng không sợ: "Chị dâu, chị đang nói em à?"
"Không phải thế sao? Cái gì mà là tôi đưa mẹ chồng vào cục cảnh sát? Làm sao cục cảnh sát lại do tôi quyết định được? Sao cô không nói, bà ta thấy hai vợ chồng tôi không vừa mắt, lén lút liên hệ với mẹ mìn, muốn bán hai đứa con tôi chứ?"
Bạch Tú Tú hỏi lại Chu Kiều Kiều.
Cô vừa mở miệng, cũng khiến người khác hiểu rõ chuyện ra sao rồi.
Chu Kiều Kiều nghe vậy thở dài: "Chị dâu, cho dù mẹ có sai, nhưng không phải hai đứa con chị cũng không bị lạc mất hay sao? Bà ấy cũng biết sai rồi, chị giơ cao đánh khẽ, để cho bà ấy trở về đi. Tốt xấu gì bà ấy cũng là mẹ chồng chúng ta, làm con dâu, không thể rộng lượng một chút sao?"
Lời này của cô ta, khiến cho những người xung quanh tới đây xem trò vui của nhà lão Lâm cũng gật đầu theo.
Ừm, đồng chí này thật đúng là hiểu chuyện.
Bà chủ nhiệm Uông bị thái độ này của Chu Kiều Kiều làm cho chán ghét, những năm này có người nào mà bà ấy chưa gặp? Chu Kiều Kiều này, rõ ràng là muốn đối đầu với Tú Tú, để thể hiện ra là cô ta hiểu chuyện biết bao nhiêu, như này là muốn hại Tú Tú!
Bạch Tú Tú đã sớm quen với cách thức này của Chu Kiều Kiều, đời trước sau khi cô chết, Chu Kiều Kiều và người nhà lão Vương, cũng từng chút một khiến cho ấn tượng của tất cả mọi người về Thanh Hoà đều trở nên kém hơn.
Nhìn thấy Chu Kiều Kiều dương dương đắc ý, Bạch Tú Tú cười lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: "Chu Kiều Kiều, suy nghĩ này của thím rất nguy hiểm! Triệu Quế Phân đã phạm phải sai lầm, chứ không phải giận dỗi với tôi! Bà ta và mẹ mìn có liên hệ với nhau, hôm nay không ưa tôi, muốn con tôi bị bắt mất. Về sau nhìn người khác không thuận mắt, có phải sẽ bán con của nhà khác hay không? Cũng không phải bà ta đắc tội với tôi, bà ta là phạm pháp.
Thím như này không phải chính là muốn tôi không tố cáo bà ta, thả bà ta ra chứ. Thím như này là muốn dung túng cho kẻ ác làm điều ác, sao thím có thể có loại tư tưởng này chứ?"
Bạch Tú Tú có thái độ oai phong lẫm liệt, khiến người xung quanh bị doạ.
Vừa nghĩ tới con nhà mình có khả năng bị bán, tất cả mọi người lập tức thay đổi thái độ.
Bà chủ nhiệm Uông nghe vậy đơn giản chỉ muốn vỗ tay, bà ấy nhìn thoáng qua chủ nhiệm Đỗ: "Lão Đỗ, Tiểu Bạch nói không sai, Chu Kiều Kiều này, là người của tổ dân phố bên đó à? Cô ta như này rất nguy hiểm, bà phải quản lý cho tốt. Nếu không sau này xảy ra lỗi lầm gì, vẫn là do bà chịu trách nhiệm."
Sắc mặt chủ nhiệm Đỗ không tốt, trừng mắt nhìn Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều cắn môi, trong lòng nguyền rủa Bạch Tú Tú.
Trên mặt rất oan ức: "Chủ nhiệm, cháu không phải là kiểu người như cô ta nói, cháu chỉ thương mẹ chồng cháu."