"Như vậy sao được? Dựa theo quy củ, phải đến bệnh viện kiểm tra thương tổn trước, sau đó mới quyết định bồi thường tiền thuốc men, đây là quá trình." Thái độ làm việc của Bạch Tú Tú này sợ tới mức hai bên đều không vui.
"Tôi không đi!"
Bà cụ Lâm kêu to.
Triệu Tiểu Hồng cũng sốt ruột: "Không phải chỉ là bồi thường tiền thôi sao? Mười đồng, tôi bồi thường nhiều nhất mười đồng. Con trai tôi đẩy người là không đúng, chuyện này tôi đồng ý bồi thường mười đồng."
Bà cụ Lâm nghe thấy nói mười đồng, cũng động tâm. Mặc dù không phải là 20 đồng, nhưng nếu đến bệnh viện, có thể một xu bà ta cũng không lấy được.
Dù sao bà ta cũng không thật sự ngã bị thương.
"Mười đồng thì mười đồng, không cần mấy người nữa, mấy người bớt xen vào chuyện nhà của chúng tôi nữa. Tiểu Hồng à, cháu yên tâm, cô út cầm 30 đồng này của cháu, nhất định sẽ để ý thật kỹ chuyện nhà cho các cháu. Còn người mua nhà lần này, sau khi cô út biết, hoàn toàn không cho người đó sắc mặt tốt."
Có tiền rồi, thái độ của bà cụ Lâm cũng tốt hơn.
Bà chủ nhiệm Uông ghi chép lại toàn bộ quá trình của sự việc, đối với cách làm vừa rồi của Bạch Tú Tú cũng coi như là hiểu rõ.
Cô nhìn thấu hai bên đều không muốn đến bệnh viện.
Trên đường hai người trở về, trong đầu bà chủ nhiệm Uông đã ra một quyết định.
"Tiểu Bạch, cháu có tự tin khi làm phó chủ nhiệm ở chỗ chúng ta hay không? Cháu đừng thấy chúng ta ít người, nhưng chức vị này vẫn còn trống, những người khác đều muốn cướp."
Bà chủ nhiệm Uông nhìn Bạch Tú Tú, lo lắng cô không coi trọng.
Trong lòng Bạch Tú Tú cực kỳ vui vẻ: "Có tự tin, chỉ cần chủ nhiệm đồng ý cho cháu cơ hội này, giúp đỡ cháu một tay. Về sau cháu nhất định sẽ cùng với chủ nhiệm quản lý thật tốt chuyện ở tổ dân phố chúng ta."
"Chuyện này tôi phải viết tư liệu, rồi báo cáo lên trên. Nhưng cháu yên tâm, những chuyện cháu đã làm ở chỗ tôi, tôi đều đã viết xong từng việc một. Tôi đã ở trong tổ dân phố này lâu rồi, cũng có chút tiếng nói.
Dù sao tổ dân phố Ngô Đồng của chúng ta có tiếng tăm.
Chuyện này, không có sai lầm thì không có vấn đề gì cả.
Nhưng trước khi chuyện thành, cháu cũng đừng nói ra ngoài.
Người của cả văn phòng này, tôi không nói chắc cháu cũng rõ."
Bà chủ nhiệm Uông dặn dò Bạch Tú Tú một chút, Tiểu Bạch suy cho cùng vẫn còn trẻ, đừng để vì vui vẻ mà nói hết ra ngoài.
Chuyện này còn chưa thành, quay đầu lại hỏng mất.
"Chủ nhiệm yên tâm, ý của chủ nhiệm cháu hiểu." Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy tràn đầy hăng hái.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta về trước đi, cháu viết lại nguyên nhân chuyện cần xử lý hôm nay cho tôi." Bà chủ nhiệm Uông mặc dù đã hiểu, nhưng bà ấy vẫn muốn xem góc độ suy nghĩ của Tiểu Bạch một chút.
"Được."
Hai người đi về văn phòng tổ dân phố.
Trên đường trở về, lần nữa gặp Chu Kiều Kiều, nhưng lần này cũng không chỉ có một mình Chu Kiều Kiều, còn có Vương Thanh Kỳ đi cùng.
Đi theo bọn họ, là một cặp vợ chồng già nhìn khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi.
Lúc Chu Kiều Kiều nhìn thấy Bạch Tú Tú, vẻ mặt đắc ý, lúc đi ngang qua Bạch Tú Tú, lẩm bẩm một câu: "Đừng tưởng rằng cô ghê gớm cỡ nào, nhà trong huyện, công việc ở huyện, chỉ cần tôi muốn, lập tức có thể có.
Cô vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ hơn được tôi."
Bạch Tú Tú ngạc nhiên nhìn cô ta một cái, rất nghiêm túc hỏi cô ta: "Lão Vương nhà các cô đã chuẩn bị xong tiền của chúng tôi rồi à? Đến tháng tôi cũng sẽ không thư thả cho đâu."
"Cô! Cô đừng có mà mạnh miệng, rất nhanh thôi công việc của tôi còn tốt hơn so với của cô bây giờ." Chu Kiều Kiều hận không thể xé gương mặt này của Bạch Tú Tú.
"Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi." Bà chủ nhiệm Uông nhìn thấy Chu Kiều Kiều này cũng chướng mắt, hơn nữa khiến cho bà ấy bất ngờ nhất chính là, hai vợ chồng già nhà họ Diêu thế mà đi cùng Chu Kiều Kiều.
Chẳng lẽ người mua nhà bọn họ, là Chu Kiều Kiều?
“Tiểu Bạch, tôi nhớ hình như bà cụ Lâm và bà con nhà bà ấy cãi nhau là bởi vì chuyện nhà họ Diêu ở đầu phố nam của chúng ta bán nhà nhưng bà cụ không biết, không để ý giúp đúng không?” Bà chủ nhiệm Uông đoán có khả năng Chu Kiều Kiều chính là người mua căn nhà kia.
Không phải bọn họ đã nói đó cũng là hai vợ chồng son từ nông thôn đên sao?
Lúc nãy Chu Kiều Kiều và một người đàn ông trẻ tuổi cùng nhau đi qua đó với hai vợ chồng già nhà họ Diêu.
Chắc là đang định đi làm chuyện gì đó.
Chu Kiều Kiều làm việc ở bên Lão Đỗ, không thể nhúng tay vào chuyện của phố Ngô Đồng.
Khả năng lớn nhất chính là cô ta đã mua nhà của người ta.
Bạch Tú Tú còn đang đắm chìm trong niềm vui vì kế hoạch của cô đã thành công được một nửa, nghe bà chủ nhiệm Uông hỏi cô về chuyện của Chu Kiều Kiều, cô cũng không ảo tưởng về tương lai nữa.
“Đúng là có chuyện như thế, chủ nhiệm cảm thấy chuyện này có vấn đề gì sao?” Bạch Tú Tú khó hiểu hỏi.
“À, cái này thì không có. Nhưng mà hai ông bà cụ mà Chu Kiều Kiều đi theo lúc nãy chính là hai vợ chồng già nhà họ Diêu ở phố Ngô Đồng chúng ta. Hôm nay người bán nhà chính là bọn họ. Tôi chỉ là nghĩ có lẽ chị em dâu của cháu đã mua nhà của nhà họ Diêu đó. Có khả năng cao là sau này cháu và cô ta sẽ phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn.”
Bà chủ nhiệm Uông nói, càng thêm lo lắng.
Tú Tú là một đứa bé ngoan, làm việc rất đáng tin cậy, lại còn rất tốt bụng và nhiệt tình.
Người như cô, nếu bị mấy người có ý đồ xấu xa kéo chân sau thì không được tốt cho lắm.
Bạch Tú Tú còn tưởng là có chuyện gì, thấy chủ nhiệm lo lắng như thế, trong lòng có chút ấm áp nói: “Chủ nhiệm đừng lo lắng, cô ta sẽ chẳng làm gì được cháu đâu. Với lại cô ta cũng còn rất nhiều chuyện phiền phức khác quấn lấy, cháu sẽ không làm cô ta ảnh hưởng công việc của mình. Bình thường cũng sẽ để ý nhiều hơn.”
“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, còn mẹ cháu nữa, cháu cũng phải nhớ dặn dò bà ấy, đừng để bà cụ bị mắc mưu. Tôi nghe cháu gái của tôi kể lại chuyện nhà chồng của cháu rồi, nghe thôi cũng đã thấy giận. Tôi chưa từng thấy người nào ác độc như bọn họ, người như thế phải cẩn thận hơn mới được.”
Bà chủ nhiệm Uông mặt ủ mày chau.
Nếu Lão Đỗ thân thiết với bà ấy, bà ấy đã đi tìm Lão Đỗ, nhờ Lão Đỗ điều cô gái Chu Kiều Kiều kia đi xa một chút giúp Tú Tú rồi.
Đáng tiếc… Mối quan hệ của bà ấy và Lão Đỗ vẫn luôn không được tốt cho lắm.
Bà ấy và Lão Đỗ là đối thủ cạnh tranh của nhau, mỗi năm bình chọn đường phố ưu tú cũng đều là phố Ngô Đồng của bà ấy cạnh tranh với phố Hoa Hòe của Lão Đỗ.
Lúc trước Lão Đỗ muốn nhét bà con họ hàng của mình vào chỗ của bà ấy, cũng đều bị bà ấy từ chối.
Hơn nữa lúc còn trẻ bà ấy và Lão Đỗ cũng đã không ưa nhau, hiện tại hai người gặp mặt chào hỏi nhau, nhưng trong lòng lại luôn giấu một bộ mặt khác.
Hiện tại cũng chỉ có thể bảo Tú Tú cẩn thận hơn thôi.”
“Cháu biết rồi, tối nay đi làm về cháu sẽ nói lại với mẹ.” Trong lòng Bạch Tú Tú cũng rất cảnh giác.
Chu Kiều Kiều có thể vào huyện thành, cô không kinh ngạc chút nào, thậm chí cô ta dùng đến tên Hạ Hữu Đức trong thành sớm như thế, đối với Chu Kiều Kiều mà nói, đây là một vụ làm ăn lỗ vốn.
Sau này người nhà họ Hạ sẽ càng có tác dụng hơn nữa.
Kiếp trước cô ta và Vương Thanh Kỳ đã làm như thế.
Ở thôn Hạ Hà, đã hai lần rồi cô vẫn chưa thể tống Chu Kiều Kiều vào tù, lần tiếp theo cô chắc chắn sẽ không thất bại nữa.