Bạch Tú Tú dựa vào anh: “Được, nghe anh.”
“Vậy để lát nữa anh cấp đông thịt.” Vương Thanh Hòa nhẹ nhàng ôm eo vợ, phiền muộn trong lòng đều trở thành hư không, chỉ cần có vợ ở bên cạnh thì những chuyện khác đối với anh đều chẳng có gì lớn lao.
Trong thôn, hai vợ chồng Trần Kim Hoa và Trần Tráng Thực cũng vừa về tới nơi, đang chuẩn bị cất xe đạp và mang đồ đạc vào nhà thì lại thấy có người đang đứng trước cửa nhà bọn họ, hai vợ chồng sửng sốt, lòng cảnh giác trỗi dậy.
“Đội trưởng, anh làm gì vậy? Thôn Hạ Hà lộn xộn hết cả rồi, tôi tìm anh lâu lắm rồi đấy.” Kế toán Uông vừa thấy hai người bọn họ về nhà thì đã gấp không nhịn được, muốn kéo người đi xử lý vấn đề.
“Không phải chứ, đã xảy ra chuyện gì? Tôi vào huyện thăm hai vợ chồng Thanh Hòa, hai vợ chồng nó còn gửi chút quà vặt, có chuyện gì thì cậu chờ tôi mang đồ vào nhà rồi nói.” Trần Tráng Thực thấy người đến là kế toán Uông thì cũng yên tâm hơn nhiều.
Kế toán Uông là người thành thật, cũng không bao giờ tò mò chuyện nhà người khác, đến hỏi còn không thèm hỏi.
“Vậy anh dọn mau đi, đội trưởng không biết sao, đám người gây họa nhà họ Vương kia từ trên huyện quay về rồi, vừa về đã chạy vào núi, náo loạn khiến cả thôn không được bình yên.” Kế toán Uông nhắc tới bọn họ là lại thấy vô cùng đen đủi.
Trần Tráng Thực cất hết mấy túi thịt dê, trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì hiện tại là mùa đông, dọc theo đường đi thịt cũng đã đông lại, không tỏa ra mùi hương gì, bằng không bị người ta phát hiện thì khó mà giải thích.
Trần Kim Hoa vội vàng khóa cửa, thuận miệng hỏi thăm chuyện nhà họ Vương: “Nhà bọn họ lại nháo chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại khiến cả thôn nháo nhào lên như thế?” Trần Kim Hoa vô cùng tò mò.
Kế toán Uông buồn bực thở dài: “Không biết làm thế nào mà nhà bọn họ bắt được một con dê ở trên núi mang về nhà, hành động này lóa mắt như vậy, chuyện con dê núi phút chốc truyền khắp cả thôn. Trong thôn thấy có chuyện tốt thì nói là nhà bọn họ đã dọn lên huyện rồi, không nên về thôn đi săn nữa. Hơn nữa con mồi lớn như vậy, dựa vào đâu mà không chia cho thôn dân? Bắt buộc phải chia một ít, mặc dù con dê núi có to nhưng nếu phải chia cho mọi người thì nhà bọn họ quả thật không còn lại bao nhiêu thịt, bọn họ đương nhiên là không vui, bình thường nhân duyên cũng chả ra làm sao, chuyện này cứ như vậy mà to ra.”
Trần Tráng Thực nghe xong thì cũng cạn lời..
Thôn dân đều biết vào núi săn bắt, nơi này của bọn họ là một mảnh đất tài nguyên phong phú, người trong thôn bình thường cũng muốn cải thiện bữa ăn nên sẽ lén lút đi săn, mấy năm nay chỉ cần mọi người không khui ra thì đều xem như không có chuyện như vậy, điều này đã trở thành quy củ.
Ông ấy quản lý ba thôn xóm, cả ba thôn đều là như vậy, thế nào mà chỉ có nhà họ Vương nảy sinh bất đồng với người khác?
Ăn một con dê thôi mà còn muốn cả thôn phải vây xem sao? Vậy chẳng khác gì tự chuốc thêm phiền?
Trần Tráng Thực nghĩ đến chuyện nhà bọn họ bắt cóc con người ta, còn khắc nghiệt với đứa bé đó thì cũng nổi cơn thịnh nộ: “Đưa tôi qua đó đi, cả nhà này đúng thật là rảnh rỗi mà, đang yên đang lành thì lại chạy về thôn ta gây rối, năm nay đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi?”
Trần Kim Hoa hiểu chồng mình nhất, vừa nghe ông ấy nói như vậy thì biết ông ấy đang rất tức giận, vì thế mà bà ấy vội vàng hùa theo: “Ai nói không phải đâu?”
“Đám người nhà họ Vương đó thật đúng là thứ chướng mắt nhất thôn chúng ta, chỉ vì bọn họ mà thôn này đã phải báo án biết bao nhiêu lần. Hiện tại án của bà Vương còn chưa xử đâu, đợi tới lúc đưa ra xét xử thì thôn ta thật sự mất mặt.”
Trần Kim Hoa nhắc tới hai vợ chồng già nhà họ Vương thì chẳng nói được một chút lời hay ý đẹp nào.
Bà ấy nói vậy cũng khiến cho kế toán Uông nhớ tới chuyện người nhà họ Vương tính kế con dâu và hai đứa cháu, cũng cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Chị Kim Hoa nói rất đúng, đội trưởng, anh thật sự phải quản nhà họ Vương đó đi. Anh nói xem, nhà họ đã dọn đi rồi mà bây giờ vẫn tới đây gây sự.”
“Bọn họ còn đang quậy hả?” Đại đội trưởng hỏi lại.
“Sao lại không? Đang tụ tập trước cửa nhà họ Vương đấy.”
Kế toán Uông nhớ tới lúc nãy bản thân bị mắc kẹt ngay đó, hai bên đều nói bản thân có lý, đại đội trưởng lại không có ở trong thôn, không có ai có thể giải quyết vấn đề này, kế toán Uông bị dọa cho c.h.ế.t ngất.
Những người đó cứ như hận không thể ăn thịt kế toán Uông.
Trần Tráng Thực cùng vợ và kế toán Uông chạy tới nhà họ Vương.
Lúc ông ấy tới nơi thì đã có chừng năm sáu chục người bao vây ở đó, một đám đông đen nghịt.
Trong nhà, người nhà họ Vương cách một cánh cửa hùng hùng hổ hổ chửi mắng: “Mấy người có biết xấu hổ không vậy? Đây là của nhà chúng tôi, mấy người muốn ăn thì tự vào núi mà tìm! Bản thân không có bản lĩnh nên đi nhớ thương của cải nhà người khác sao? Tôi khinh! Nhà tôi vẫn còn nhà trong thôn đây này, dựa vào đâu mà nói nhà tôi không còn người trong thôn?”
Người đứng bên trong mắng người chính là Trần Phương, người mà trước đây luôn trốn tránh những chuyện như thế này, hành động này của cô ta thật đúng là khiến cho Triệu Thúy Hoa mở mang tầm mắt.
Thím tư nổi giận cũng thật là lợi hại, chỉ là cơn giận này vẫn nên đổ lên đầu Chu Kiều Kiều thì hơn! Nếu không phải Chu Kiều Kiều nói cái gì mà muốn để tất cả mọi người trong thôn đều biết nhà họ Vương bọn họ đang sống rất tốt thì đã không xảy ra nhiều chuyện um sùm như vậy. Nhặt được một con dê núi, không thể âm thầm bỏ vào nồi rồi ăn một cách kín đáo sao? Một hai phải bắt nồi ngoài sân, còn mở cả cổng nhà, cô ta đúng là điên thật rồi, bây giờ chuyện trở nên ồn ào, cô ta lại chẳng nói gì, chỉ biết khóc lóc không ngừng.
Người bên ngoài bị Trần Phương mắng thì càng thêm tức giận.
“Đại đội trưởng tới!” Không biết là ai lanh mắt thấy Trần Tráng Thực đi tới, lập tức hô to.
Lúc này tất cả mọi người đều chạy tới vây xung quanh ông ấy.
“Đội trưởng, ngài phải xử vụ này đấy, nhà họ Vương này thật không phải người mà? Đây là thôn của chúng ta, nếu bọn họ âm thầm ăn thì chúng tôi cũng không nói gì, thế mà bọn họ lại rêu rao, bảo là nhà họ bây giờ sống rất thoải mái, vận khí rất tốt, còn nói chúng tôi xui xẻo. Nhà này không phải là có bệnh đó chứ. Bây giờ chúng tôi không giành miếng ăn thì cũng phải giành danh dự, thứ này bắt buộc phải chia cho cả thôn.”
Người đi tiên phong chính là hai anh em Dương Truyền Văn và Dương Truyền Võ.
Lúc trước hai người bọn họ đã bị nhà họ Vương làm phiền không ít cho nên bây giờ mới tức giận như vậy.
Người bên trong nghe thấy đại đội trưởng tới, Vương Thủ Thành giả câm giả điếc nãy giờ lập tức chạy ra, ông ta nước mắt lưng tròng nói: “Đội trưởng, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Nhà tôi chỉ là lâu rồi chưa về thôn nên mới trở lại thăm nom một chút, nhặt được dê núi cũng là chuyện ngoài ý muốn, nguyên nhân mở cửa nhà cũng không phải như mọi người nghĩ, chúng tôi sợ đóng cửa thì mọi người lại nói nhà tôi lén lút làm chuyện xấu, dù sao thì cuộc sống của chúng tôi cũng đã đủ chua xót rồi, mọi người đều cảm thấy người nhà chúng tôi là người xấu.” Vương Thủ Thành giả vờ đáng thương nhưng thôn dân vẫn còn chưa quên thái độ mắng người của Trần Phương vừa nãy, Trần Tráng Thực lại càng không tin Vương Thủ Thành, ông ấy lạnh lùng nhìn Vương Thủ Thành: “Vương Thủ Thành, tôi hỏi mấy người, con trai cả Vương Thanh Hòa nhà mấy người là con ruột của ông và vợ ông sao?”
Vương Thủ Thành lập tức cứng người.