Vương Thanh Hòa lạnh nhạt nhìn về phía Tề Nghênh Nghênh. Anh muốn mở miệng nói gì đó. Bạch Tú Tú lại giành mở miệng trước chồng, lúc trước hai người cũng đã thương lượng xong rồi.
Sau này có chuyện gì cứ để cô nói. Dù sao thì nếu mỗi lần có chuyện gì đều là do Vương Thanh Hòa và cô mở miệng đưa ra yêu cầu, chỉ e là không bao lâu sau cả gia đình này sẽ mất sạch kiên nhẫn với bọn họ.
Bọn họ còn cần cả gia đình này lại hết mọi ích lợi ra nữa, không thể để chuyện đó diễn ra được.
Trong giọng nói của Bạch Tú Tú mang theo một chút quan tâm: “Dì Tề, dì khó chịu ở đâu sao? Hay là để cháu đi mua vé cho? Tuy rằng đây là lần đầu tiên cháu và Thanh Hòa đến tỉnh thành, tấm vé này có ý nghĩa rất quan trọng. Nhưng nếu như dì khó chịu thì chúng cháu vẫn có thể tự bỏ tiền ra mua được. Dì cũng đừng nhìn chằm chằm vào chỗ bán vé với vẻ mặt khó coi như thế nữa.”
Bạch Tú Tú nói như thế, không chừa cho Tề Nghênh Nghênh chút mặt mũi nào.
Tề Nghênh Nghênh là người rất sĩ diện, nghe xong lập tức nổi nóng: “Con đứng đây đoán mò đoán non cái gì thế hả? Mẹ chỉ là đang suy nghĩ xem ngồi chuyến xe đầu tiên nào là phù hợp nhất. Con không hiểu cái gì thì cứ ngoan ngoãn đứng đó đi. Đừng có nói mấy lời buồn nôn kia, Hạ Thành, con đi mua vé với mẹ.”
Lúc này Tề Nghênh Nghênh cũng nuốt xuống mấy lời kêu bọn họ tự đi mua vé vào trong bụng.
Cho dù thế nào thì cũng không thể để bọn họ coi thường mình được.
Không bao lâu sau, bà ta đã đi mua vé về.
Hơn nửa tiếng sau, mấy người bọn họ mới lên xe lửa.
Bởi vì quá đông người, cho nên bọn họ không ngồi cùng một toa xe.
Tề Nghênh Nghênh và hai đứa con trai ngồi ở toa xe đằng trước.
Vừa mới ngồi xuống, Hạ Thành đã bắt đầu nói xấu anh cả: “Mẹ, con nhìn kiểu gì cũng cảm thấy bọn họ không phải là người dễ sống chung, mẹ nhìn cái cô chị cả kia của con đi, lúc nói chuyện cứ thích châm chọc mỉa mai. Còn có anh cả kia của con nữa, anh ấy cũng chẳng đồng lòng với con. Con thấy trong mắt anh ta chỉ có một mình cô vợ kia thôi. Trên đường chúng ta ngồi xe đi đến nơi này, anh ta vẫn luôn quan tâm vợ, thậm chí đến cả hai đứa con của mình cũng không quan tâm bao nhiêu.”
Hạ Minh nghe vậy đột nhiên nhớ bật thốt lên một câu: “Hả? Vậy chẳng phải là giống anh sao? Không phải trong mắt anh cũng chỉ có cô chị dâu mới tới kia thôi à? Đúng rồi mẹ, sau này trong nhà có thêm một anh cả, bình thường con đều gọi anh Thành là anh cả, hiện tại anh Thành không phải lớn nhất nữa rồi, có phải con phải sửa miệng gọi anh ấy thành anh hai không?”
Hạ Thành chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này anh ta đã không còn là con trai trưởng trong nhà nữa, trong lòng lại càng bất mãn về Vương Thanh Hòa hơn.
Cả gia đình kia thật sự đã cướp đi hết tất cả mọi thứ của anh ta!
“Đương nhiên rồi, sau này Vương Thanh Hòa chính là anh cả của hai đứa, hai đứa phải thân thiện với nó một chút, hiện tại cha của con thương nó lắm đó. Có nó ở đây, mấy thứ tốt trong nhà chúng ta sẽ không rơi vào trong tay của Hạ Hữu Đức.”
Tề Nghênh Nghênh dặn dò hai đứa con trai, chỉ sợ hai đứa nhỏ này cứ thích kiếm chuyện với con trai cả.
Vậy thì trong nhà sẽ rất ồn ào.
Trong toa xe khác, Vương Thanh Hòa dỗ con cùng với vợ.
Bạch Tú Tú có chút chờ mong, cũng có chút lo lắng đối với cuộc sống sau khi đến tỉnh thành: “Anh nói coi, chờ chúng ta đến tỉnh thành rồi, mọi chuyện có thể thuận lợi không?”
“Đương nhiên là được rồi, cho dù ở đâu thì anh cũng đều sẽ làm em sống cuộc sống bình an thuận lợi. Tú Tú, em cứ yên tâm đi, mọi chuyện đều có anh.” Vương Thanh Hòa ôm vợ, dùng một tay còn lại ôm hai đứa nhỏ.
Không cho hai đứa nhỏ chạy thoát khỏi lòng n.g.ự.c anh.
Đối diện, bà Ngụy cúi đầu vờ như không nhìn thấy con rể và con gái thân thiết với nhau.
Trong lòng bà lại cảm thấy yên tâm, mừng thay cho con gái nhà mình.
Đối với một người làm mẹ mà nói, không có chuyện gì có thể làm bà vui vẻ bằng chuyện con cái sống tốt.
Ngồi xe suốt một đêm, mãi đến ngày hôm sau trời sáng lên, cuối cùng mới đến tỉnh thành.
Đến tỉnh thành, ra khỏi ga xe lửa.
Bạch Tú Tú ngồi xe mệt muốn chết, Vương Thanh Hòa đỡ vợ nói: “Em cẩn thận một chút, dựa vào người anh đi.”
Tề Nghênh Nghênh cùng Hạ Thành, Hạ Minh đi ra ngoài, vừa về đến tỉnh thành, trạng thái của Tề Nghênh Nghênh lập tức thay đổi ngay.
Trong giọng nói của bà ta mang theo vẻ vui sướng rõ ràng: “Bây giờ chúng ta về nhà đi, chắc là trong nhà đã chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi.”
Lời Tề Nghênh Nghênh nói ra làm cho hai anh em đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc
Nhất là Hạ Minh, cậu ta trực tiếp lên tiếng hỏi ngay thắc mắc của mình: “Mẹ, vậy ai nấu cơm? Chị dâu mới hả?”
Tề Nghênh Nghênh cười không nổi nữa: “Chuyện này, chắc là nó biết nấu mà nhỉ?”
Lúc bà ta đi làm cũng không dặn dò ai là người nấu cơm, dù sao lúc đi ra ngoài bà ta khá vội vàng, chỉ nói sáng hôm nay có khả năng sẽ quay về, bữa sáng trong nhà… Trong nhà có con gái, có con dâu, chắc cũng không đến mức làm lão Hạ bị đói đâu ha?
Nấu cơm cho cả gia đình, bọn họ đi về cũng có cơm để ăn.
Nhưng mà trong lòng Tề Nghênh Nghênh vẫn không quá tự tin.
Bà ta dứt khoát không thèm nhắc đến chuyện này nữa: “Được rồi, chúng ta cứ đi về trước lại tính.”
Nói xong, bà ta lại nhìn về phía cả gia đình Vương Thanh Hòa, ra vẻ như đã đến sân nhà của mình nói: “Thanh Hòa, bọn con nhớ theo sát đó, đừng có chạy lung tung trong tỉnh thành. Tỉnh thành rộng lắm, mấy đứa mà đi lạc sẽ rất phiền phức.”
Những lời này trông có vẻ như bà ta đang nói với Vương Thanh Hòa, nhưng khi nói chuyện lại cứ nhìn chằm chằm vào bà Ngụy.
Tề Nghênh Nghênh chẳng có chút kiên nhẫn gì với bà già mặt dày đi theo bọn họ đến nơi này.
Vương Thanh Hòa nhíu mày nói: “Nếu lại thất lạc lần nữa, vậy có lẽ chúng ta không có duyên phận gì rồi.”
Anh trông có vẻ khá tùy ý nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Trực tiếp làm mặt Tề Nghênh Nghênh cứng đờ nói: “Mẹ không nghĩ… Mẹ…”
“Dì Tề, chắc là dì thật lòng muốn Thanh Hòa quay về nhà dì đúng không? Không phải là chúng tôi vội vàng muốn dọn đến nhỉ? Chắc là trí nhớ của cháu không có vấn đề gì đúng không?” Bạch Tú Tú cũng lên tiếng hỏi bà ta.
Mẹ ruột của Thanh Hòa có thái độ như thế, nếu cô và Thanh Hòa còn tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng, vậy sau này bọn họ sẽ còn có rất nhiều chuyện phải chịu.
Thanh Hòa mở miệng đại khái là vì muốn giành quyền chủ đạo, nếu như thế thì cô cũng phải giúp đỡ Thanh Hòa nói vài câu.
Tề Nghênh Nghênh vốn dĩ muốn phát tiết một chút cảm xúc bực bội trong lòng mình, dù sao thì từ sau khi tìm được đứa con trai này rồi, bà ta chưa bao giờ cảm thấy có cảm giác thành tựu gì cả.
Càng miễn bàn đến tình thân.
Đứa con trai này rõ ràng là không muốn thân cận với bà ta.
Không gọi bà ta là mẹ, cũng không chủ động muốn tiếp xúc với bà ta.
Thậm chí anh quay về cũng đều là vì lão Hạ và bà ta dùng ích lợi để đổi về.
Lúc bà ta đi đón anh, anh cũng không có vẻ quá kích động.
Cũng không hề nghĩ đến chuyện bà ta và lão Hạ khó khăn như thế nào, có nhiều khó khăn như thế nhưng bọn họ vẫn cứ sẵn sàng đi tìm anh.
Ngay từ đầu bà ta còn cho rằng chờ về đến tỉnh thành rồi, bà ta muốn làm cho bọn họ phải ngoan ngoãn trước mặt bà ta, ít nhất cũng phải biết cái gì là chủ yếu cái gì là thứ yếu, biết cách nghe lời.
Kết quả còn chưa kịp làm cái gì đã trực tiếp bị chất vấn một tràng như thế.
Trong lòng bà ta lại càng nghẹn khuất hơn nữa, nhưng lại không muốn đuổi anh đi thật.
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng lão Hạ mà thôi.
Lão Hạ vẫn luôn có chờ mong rất lớn vào đứa con trai cả này, nếu biết bà ta đón anh về lại chọc cho anh tức giận rời đi.
Vậy trong nhà sẽ không còn ngày tháng yên bình nữa.
Nói không chừng cả gia đình Hạ Hữu Đức lại bị gọi trở về lần nữa.
Hiện tại cả gia đình Hạ Hữu Đức không đến đây, ngoại trừ việc suy nghĩ cho tâm trạng của bà ta ra cũng là vì sợ con trai cả quay về thỉnh thoảng nhìn thấy Hạ Hữu Đức, trong lòng có sẽ xa cách.
Nếu thật sự không nhận lại đứa con trai cả, dựa theo tính cách của lão Hạ đúng là có thể gọi bọn họ quay về ngay lập tức.
Nếu bà ta lại gây sự, ông ta còn sẽ hỏi bà ta một câu: Không phải bà không thèm để ý con trai cả nhà chúng ta sao? Nó bị bà đuổi đi rồi mà.
Hình ảnh kia quá xuất sắc, bà ta không muốn trải nghiệm!