Vương Thanh Hòa càng mất kiên nhẫn với cậu ta hơn: “Đừng có đứng đờ ra đó, đi ăn cơm, ăn cơm xong lại đi về.”
Nói xong, Vương Thanh Hòa nắm tay vợ mình nói: “Tú Tú, hôm nay em đi về, mấy người luôn thích gây sự với em có làm khó dễ gì em không?”
Bạch Tú Tú lắc đầu, bởi vì anh bảo vệ cô vô điều kiện như thế làm cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên, cho dù là lúc nào, cho dù đối mặt với ai, chồng của cô đều sẽ đứng về phía cô.
Hạ Minh còn có chút ngơ ngác, chuyện này rất là không đúng!
Hoàn toàn khác với những gì cậu ta tưởng tượng, cậu ta còn tưởng rằng anh cả được tìm từ trong huyện về sẽ là một tên quê mùa, chắc là sẽ nịnh bợ bọn họ, cố gắng hòa mình vào gia đình bọn họ mới đúng.
Kết quả tại sao lại…
Cậu ta đương nhiên biết chú ba làm cái gì, anh cả sống cuộc sống như thế nào, cậu ta cũng biết.
Lúc trước cha mẹ ở trong nhà thảo luận chuyện này cũng có gọi bọn họ đến để nói chuyện.
Nhưng mà…
Nhưng mà cậu ta vẫn cứ cảm thấy Vương Thanh Hòa nên nịnh bợ bọn họ.
Mấy người bọn họ ăn cơm xong, Tiểu Trương lập tức đưa bọn họ đến nhà ga.
Đến ga xe lửa rồi, Tiểu Trương vô cùng lưu luyến, ước gì có thể cùng bọn họ đi đến tỉnh thành.
Anh ấy đỏ mắt đưa mấy người Vương Thanh Hòa lên xe lửa, nếu không phải anh ấy không có vé, không được phép lên xe, anh ấy cũng đã leo lên xe đưa bọn họ một đoạn đường rồi.
“Cậu quay về đi, chờ đến khi có cơ hội, chúng tôi sẽ nghĩ cách.” Vương Thanh Hòa có chút bất đắc dĩ.
Tiểu Trương cũng hiểu ý của anh, đây là đang nhắc đến chuyện đưa anh ấy đến tỉnh thành.
Tiểu Trương lau nước mắt đi nói: “Anh Vương, chị dâu, hai người nhất định phải sống thật tốt đó. Còn chuyện nhà họ Vương mà em nói với hai người ngày hôm qua, ha người cứ em tâm, em và anh của em chắc chắn sẽ làm ổn thỏa. Đến lúc đó em sẽ viết thư cho anh, các anh…”
Xe lửa chậm rãi di chuyển.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy người nữa, Tiểu Trương mới có chút buồn bã rời đi.
Ra khỏi ga xe lửa, Tiểu Trương đi thẳng đến chỗ anh trai của mình.
Mấy ngày nay bởi vì anh Trương chuẩn bị buông bỏ chuyện làm ăn của mình, cho nên có vẻ vô cùng bận rộn.
Anh ấy đã dàn xếp ổn thỏa cho đại đa số các đàn em rồi, sau này bọn họ sẽ hoàn toàn rời khỏi chợ đen.
Nhìn thấy Tiểu Trương đến, anh Trương đau đầu liên tục xoa trán.
“Em trai à, chuyện anh bảo em đi hỏi, em đã hỏi thế nào rồi? Ân nhân nhà chúng ta nói thế nào?” Anh Trương vừa hỏi anh ấy vừa đi kiểm kê đồ đạc của mình.
Thuận tiện tìm kiếm số điện thoại mà anh ấy chuẩn bị gọi.
Chuyện làm ăn buôn bán của anh ấy muốn bán hết cho người khác thì vẫn là một chuyện cực kỳ phiền phức.
Dù sao thì những người làm ăn buôn bán trong chợ đen phát triển được như anh ấy thì đều là dựa vào mối quan hệ, nếu bán cho những người khác thì anh ấy còn phải giới thiệu các mối quan hệ cho người mua luôn.
Tiểu Trương đến đây cũng là vì chuyện này, anh ấy ngồi xuống ghế nói: “Anh Vương nói hi vọng anh có thể bán cho Chu Kiều Kiều.”
Anh Trương thông minh hơn Tiểu Trương, nghe anh ấy nói như thế, trực tiếp đoán được đối phương đang nghĩ gì.
“Được rồi, vậy chúng ta nghe lời ân nhân, anh ấy cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi.” Anh Trương nhìn một đống đồ chất đầy trong nhà, lại bắt đầu tiếc.
“Nếu không phải hôm đó có nhiều người bị bắt như thế, anh thật sự là không nỡ bỏ đi. Vào chợ đen bán ít đồ ăn, bán thêm ít vải bị lỗi này nọ, kiếm được biết bao nhiêu tiền chứ?” Lúc trước anh Trương toàn là thu đồ đạc ở bên dưới rồi bán lại.
So với việc chơi lớn trích phần trăm của người khác như Hồ Thiên, anh ta chỉ có một ít con đường thu mua hàng hóa mà thôi.
Hồ Thiên mới là to gan nhất.
“Anh cả, không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Sau này chúng ta vào nhà máy làm việc, nhà máy bên này không được, chờ anh xử lý xong hết rồi, chúng ta lại đến huyện khác, hoặc là đến tỉnh thành. Chờ thêm một vài năm nữa, còn có ai biết chúng ta là ai nữa chứ? Hiện tại chợ đen chẳng yên ổn chút nào, chúng ta không thể mạo hiểm tiếp được.”
Tiểu Trương thấy anh cả mình còn không nỡ bỏ đi, nhanh chóng khuyên nhủ.
“Được rồi, anh biết rồi. Chờ anh bàn giao hết toàn bộ con đường thu mua hàng hóa cho con nhỏ Chu Kiều Kiều xong, tất cả mọi thứ nơi này sẽ không còn liên quan gì đến chúng ta nữa. Một nghìn năm trăm đồng, cái giá này đúng là quá rẻ rồi.”
Anh Trương vừa nghĩ đến đây lập tức cảm thấy tiếc của.
“Anh cả, anh suy nghĩ như thế là được rồi.” Cuối cùng Tiểu Trương cũng yên tâm, mấy năm nay anh cả làm anh ấy vô cùng lo lắng đề phòng.
Lúc trước anh cả vì muốn nuôi sống cả gia đình cho nên mới đến chợ đen kiếm ăn, mấy năm nay anh ấy chưa bao giờ ngủ được một giấc yên ổn.
Cuối cùng sau này cũng không cần như thế nữa.
“Yên tâm đi, anh đã quyết định rồi thì sẽ không đổi ý. Em mau đi liên lạc với con nhỏ Chu Kiều Kiều kia giúp anh đi, bảo cô ta chuẩn bị xong tiền, anh phải nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện này.” Anh Trương thúc giục em trai đi làm việc.
Nhiều năm qua anh ấy buôn bán tìm kiếm được rất nhiều mắt quan sát và kinh nghiệm, cộng thêm mối quan hệ của anh ấy, tất cả đều làm anh ấy cảm thấy tình hình hiện tại rất không ổn.
Nếu cứ tiếp tục như thế mãi, anh ấy cũng phải vào nông trường cải tạo.
Anh ấy cũng không muốn cố gắng nhiều năm, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Vẫn là nên giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang sẽ tốt hơn.
“Anh Trương, Hồ Thiên đến.”
“Anh biết rồi, em mau đi đi, anh đi nói chuyện với Hồ Thiên.” Anh Trương giục em trai đi ra ngoài, lúc này Hồ Thiên cũng đi vào nhà.
Anh ta vừa mới đi vào đã nhìn thấy trong nhà vô cùng lộn xộn, biết anh ấy thật sự không muốn buôn bán nữa, cho nên mới rối loạn như vậy.
“Lão Trương, sao bên anh lại thành ra thế này? Con đường thu mua lương thực, cả vải và kẹo của anh, tôi đều thật lòng muốn mua, tôi cũng tràn đầy thành ý đến đây thương lượng với anh.” Hồ Thiên vừa đi vào đã nói thẳng mục tiêu của mình.
Đại đa số thịt heo, các loại lương thực và các vật dụng hằng ngày được bán trong chợ đen đều là do những người này lén lút tìm được con đường để thu mua được.
Nhưng mà huyện này cũng không lỡ, những người đáng tin cậy cũng chỉ có nhiêu đó.
Lương thực và các loại vải dệt trong tay lão Trương làm anh ta ghen tị từ rất lâu rồi.
Nếu không phải mấy món điểm tâm kia của Chu Kiều Kiều thì anh ta sẽ không kiếm tiền được bằng lão Trương.
Hiện tại lão Trương kiếm đủ tiền rồi, không mạo hiểm mua đi bán lại lương thực nữa.
Vậy việc này cũng nên đến lượt anh ta rồi đúng không?
Anh Trương khá thân thiện với Hồ Thiên, lúc này anh ấy cũng không muốn đắc tội ai.
“Lão Hồ, anh lại để tôi suy xét thêm một chút nữa đi, anh cũng biết hiện tại chỗ của tôi rất bận. Nhưng mà anh cứ yên tâm, nếu tôi có quyết định, cho dù có bán cho anh hay không thì tôi cũng đều sẽ báo cho anh biết một tiếng.” Anh Trương không đồng ý.
Hồ Thiên có chút sốt ruột: “Chợ đen trong huyện chúng ta cũng chỉ có bao lớn, ngoại trừ tôi ra, còn có ai có thành ý hơn nữa chứ? Anh còn suy xét cái gì nữa?”
“Tôi biết anh rất có thành ý, nhưng mà anh cũng phải để tôi từ từ suy nghĩ đã chứ.”
Anh Trương vẫn cứ đưa ra cái cớ này, cũng không nói anh ta chuẩn bị bán cho ai.
Bên kia, Tiểu Trương đã đi đến tổ dân phố mà Chu Kiều Kiều làm việc.
Chu Kiều Kiều đã từng gặp Tiểu Trương, vừa nhìn thấy Tiểu Trương xuất hiện ở nơi này, cô ta lập tức đoán được có lẽ kết quả mà cô ta đang chờ đợi đã có, cô ta trực tiếp tiến lên, thậm chí không kịp nói câu nào với chủ nhiệm Đỗ, chạy chậm ra bên ngoài.
“Anh Tiểu Trương, sao anh lại đến đây? Có phải anh Trương đã có quyết định rồi không? Anh ấy chuẩn bị bán chuyện làm ăn của anh ấy cho tôi sao?” Chu Kiều Kiều vội vàng hỏi anh ấy, thậm chí còn quên hạ thấp giọng mình lại.
Tiểu Trương hoảng sợ: “Cô đừng có nói lớn như thế, đi qua bên này lại nói.”
Tiểu Trương dẫn cô ta đi xa tổ dân phố một chút, sau đó mới nói với cô ta: “Anh tôi nói rồi, một nghìn năm trăm đồng, chúng tôi sẽ chuyển con đường thu mua lương thực, vải vóc và mấy thứ linh tinh khác cho cô, những quầy hàng kia cũng đều là của cô. Cái giá này cũng không cao, nếu cô đồng ý thì mau đi gom tiền đi. Hiện tại tôi và anh tôi muốn bán nó đi thật nhanh, cô cũng biết rồi, Hồ Thiên vẫn luôn thúc giục anh của tôi. Nếu bán với giá một nghìn năm trăm đồng, Hồ Thiên chắc chắn cũng sẽ đồng ý.”
Một nghìn năm trăm…