“Hôm nay em thật là làm phiền người khác.” Hạ Minh nhìn cô ta, nửa câu sau thật sự rất đáng ghét đã bị nuốt trở về.
Hạ Vi bị Hạ Minh nói như vậy thì càng tức giận, quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ xem Hạ Minh kìa!”
“Mau đi rửa chén đi, đừng có ăn h.i.ế.p Hạ Vi, cẩn thận da của con đó.” Tề Nghênh Nghênh đau lòng con gái, trắng mắt liếc Hạ Minh rồi lại đưa Hạ Vi về phòng, không nhịn được thở dài: “Con nhìn con xem, sao có thể không biết cố gắng như vậy? Mẹ và cha con đều muốn gả con cho nhà đàng hoàng mà con lại một hai nhìn chằm chằm một cái hố phân. Thế thì cũng thôi đi, con lại đánh cả chị dâu con. Con điêu ngoa tùy hứng thế nào thì cũng không được đánh người trong nhà. Trong bị chị dâu của con còn có cháu trai của con đó, con nói chuyện có đạo đức một chút... Con như thế này mẹ cũng không biết làm sao để che chở con, nếu làm vậy thì trong lòng anh hai con sẽ không vui, còn nếu không che chở con… con vẫn là con gái bảo bối của mẹ mà.”
Tề Nghênh Nghênh vừa khó xử vừa đau lòng. Hạ Vi cúi đầu, trong lòng cảm thấy chuyện này thật là nghẹn khuất. Cô ta thích Kỷ Phong là sự thật, nhất thời xúc động cũng là thật, phạm sai lầm cũng là thật nhưng cô ta cũng không cảm thấy mình làm sai ở đâu.
“Mẹ, nếu không ổn thì hỏi chị dâu cả đi? Không phải chị dâu cả làm việc ở tổ dân phố sao? Hẳn là chị ấy sẽ rất am hiểu mấy chuyện này? Nếu không được nữa thì chúng ta đến hội phụ nữ?” Hạ Minh bắt đầu nói lên ý kiến, cậu ta thật sự không chịu nổi những ngày tháng không có cơm ăn như thế này.
“Làm việc ở tổ dân phố có thể làm được gì? Đến cả hội phụ nữ cũng thế, thể nào cũng sẽ nói nhà chúng ta không ủng hộ ý kiến cá nhân của Hạ Vi? Con bớt ở đây nói nhăng nói cuội đi.” Tề Nghênh Nghênh nhét một củ khoai tây vào tay con trai, Hạ Minh nhanh tay lẹ mắt nhận lấy khoai rồi trả lại cái bọc cho bà ta. Bị mấy đứa con chọc giận như vậy, bà ta thật sự không nguôi được, còn muốn khuyên bảo Hạ Vi hai câu nhưng ai ngờ Hạ Vi đã mở miệng trước: “Mẹ, con phải gả cho Kỷ Phong. Nếu cả nhà không cho thì con sẽ đến hội phụ nữ.” Ánh sáng trong mắt cô ta khiến cho Tề Nghênh Nghênh hận không thể đập củ khoai tây lên đầu con gái, làm cho nó thanh tỉnh lại, sau đó lại muốn cho bản thân một cái tát, đang yên đang lành sao lại nhắc tới hội phụ nữ chứ?
“Mẹ, chuyện này mọi người phải đồng ý, mẹ nói rất đúng, hiện tại không tôn trọng ý kiến cá nhân là không được. Kết hôn mà cả nhà không cho hồi môn thì cũng... không sao cả, cùng lắm thì con cứ gả đi như vậy. Sau này tốt xấu gì con đều tự chịu, con đã nghĩ kỹ rồi, con đi tìm cha đây.”
Hạ Vi nói xong lập tức muốn chạy ra ngoài, Tề Nghênh Nghênh mau chóng túm lấy cô ta: “Con nói khùng nói điên cái gì vậy? Không muốn ăn cơm tối nữa đúng không? Con...”
“Mẹ buông con ra, con không thể tiếp tục như vậy nữa. Kỷ Phong thật lòng yêu con, con cũng thật lòng yêu anh ấy. Con cũng không mong sau này sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay, con và chị dâu hai trời sinh không đội trời chung, chi bằng để con gả đi, đến lúc đó mọi người cũng thanh tịnh.”
Hạ Vi giãy giụa muốn chạy ra ngoài, ánh mắt Tề Nghênh Nghênh như lưỡi d.a.o liếc nhìn con trai, Hạ Minh chỉ cảm thấy cậu ta lại phải chịu đói rồi!
Cậu ta ngượng ngùng đi ra ngoài: “Mẹ, con đi xem nó. Cái này, mẹ mau nấu cơm đi, đừng để cả nhà ta đến một bữa cơm cũng không ăn được.” Cậu ta nói xong thì vội vàng chạy đi.
Trong phòng khách, Hạ Chí Phi đang tập trung nghe con trai lớn kể chuyện từ thời thơ bé cho đến lúc trưởng thành, đối mặt với cực khổ khó khăn, thái độ của đứa nhỏ này cũng thật thản nhiên. Những việc nhỏ nhặt mà trước đây ông ta chưa từng biết bây giờ đều được con trai ông ta kể lại, cũng giúp ông ta hiểu thêm về quá khứ của đứa nhỏ này, càng chắc chắn đây là một đứa con không tồi, rất có tiền đồ, đồng thời ông ta cũng càng thêm oán trách Hạ Hữu Đức, nếu không phải bọn họ lòng dạ hẹp hòi...
Lúc này Hạ Chí Phi lại càng yêu thích và cảm thấy hổ thẹn với đứa con trai này, ông ta vừa đau lòng vừa khâm phục dũng khí đối mặt với khó khăn của con trai, tâm tình phức tạp đang muốn nói gì đó thì Hạ Vi lại lao ra.
Cô ta vừa kích động vừa khẩn trương, trong mắt lại lóe lên một cảm xúc như được giải thoát, chạy tới chỗ bọn họ nói: “Cha, cha bắt buộc phải đồng ý để con gả cho Kỷ Phong, nếu không con sẽ tới hội phụ nữ tố cáo mấy người, mấy người không cho con tự do hôn nhân!”
Hạ Minh vừa mới chạy ra tới nơi suýt nữa thì vấp té. Nó không muốn sống nữa sao, dũng cảm như vậy à?
Vương Thanh Hòa cũng không ngờ vở tuồng này vẫn còn chưa kết thúc.
Hạ Chí Phi lúc này như bị một câu vừa rồi c.h.é.m thành hai nửa, một nửa là tai trái đang nghe con trai cả kể lại những chuyện khiến người ta vừa đau lòng vừa an ủi, nửa còn lại là mấy lời đại nghịch bất đạo mà con gái vừa nói.
Bạch Tú Tú cũng choáng váng, cái này thật là... kịp thời tô điểm bầu không khí. Một câu này của Hạ càng khiến chồng cô trở nên tốt đẹp, nhìn sắc mặt của người cha chồng từ trên trời rơi xuống là có thể đoán được.
Hạ Vi thấy không ai tiếp lời thì gom hết dũng khí nói: “Cha, hôn nhân là chuyện của con, nếu con gả cho người khác mà không hạnh phúc thì phải làm sao? Con chỉ thích Kỷ Phong, cha đồng ý đi, còn việc trong nhà có cho hồi môn hay không con cũng không quan tâm, có thì có, không có thì thôi, cùng lắm con cứ như vậy mà gả đi, sau này sống c.h.ế.t thế nào không cần mấy người quản.”
“Tiểu Vi, tốt hơn là em nên câm miệng lại đi.” Hạ Minh đứng phía sau nhỏ giọng nhắc nhở
Hạ Chí Phi cũng không trông mong đứa con gái ngu ngốc này có thể im miệng, ông ta tức tới nỗi lý trí cũng đã xách vali rời đi. Nhìn vẻ mặt vừa mới nghĩ ra cách hay của con gái, ông ta im lặng hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại: “Được, được lắm, mày đúng là con gái ngoan của tao, xem như mấy năm nay tao với mẹ mày nuôi một con chó. Mày muốn gả cho Kỷ Phong đúng không? Được, mày gả đi! Của hồi môn của mày tao cũng không thiếu mày một xu, sáng mai tao sẽ bảo mẹ mày đến nhà Kỷ Phong, mày muốn gả cứ gả, sau này sống không tốt thì đừng về khóc với tao.”
Hạ Chí Phi cũng không muốn quản nữa, đứa con gái ngu xuẩn này, ông ta và Nghênh Nghênh chỉ muốn tốt cho nó mà nó lại muốn tới hội phụ nữ quậy? Đầu óc ngu ngốc, không thể cứu được nữa.
Hạ Minh chấn kinh hãi, hình như cha tức giận thật rồi, nếu không thì sao lại đồng ý được?
Tề Nghênh Nghênh đang mất hồn nấu ăn trong bếp, nghe vậy cũng không nhịn được vội vã chạy ra.
“Vi Vi, đừng nghe cha con nói, ông ấy chỉ đang tức giận mà thôi. Ông Hạ, ông làm gì vậy?” Tề Nghênh Nghênh nóng nảy.