Trong lòng Hạ Minh ấm ức muốn chết, từ sau khi anh hai kết hôn đến chuyện hôn nhân của Hạ Vi hiện tại, đã bao lâu rồi cậu ta không được sống sung sướng chứ?
Chuyện của anh hai làm hại cậu ta phải nhường lại chỗ mà cậu ta đã sống lâu như thế cho anh ta. Chuyện hôn sự của Hạ Vi lại làm cậu ta không có cơm mà ăn.
Đãi ngộ của cậu ta còn thua cả anh cả nữa, ít nhất thì cha mẹ vì áy náy nên còn mua cho anh cả một căn nhà rộng lớn như thế.
Đến lượt cậu ta thì chỉ có thể sinh tồn trong kẽ hở.
Bà Ngụy nghe Hạ Minh nói những lời này, cũng cảm thấy người nhà họ Hạ thật sự rất quá đáng.
Cho dù có chuyện gì, ít nhất cũng không phải làm cơm cho con ăn chứ đúng không?
Một thằng nhóc lớn thế này, lại vì miếng cơm mà bị bắt phải chạy đến nhà anh trai mình chưa gặp mặt được mấy lần.
Nhà bọn họ coi con cái là cỏ là rác sao?
"Cậu ở lại ăn cơm đi." Vương Thanh Hòa cũng không từ chối cậu ta.
Hạ Minh lập tức mỉm cười thật tươi, vui vẻ muốn giúp đỡ: "Cảm ơn anh cả, tôi sẽ nhớ ơn anh cả đời."
"Nhớ ơn tôi? Vậy thì không cần, tôi có chuyện khác cần cậu giúp đỡ." Vương Thanh Hòa nhìn Hạ Minh, đã có kế hoạch mới.
Hiện tại anh cảm thấy chuyện hôn nhân của Hạ Vi chính là cơ hội tốt để làm Hạ Chí Phi hoàn toàn hết hi vọng với gia đình Hạ Hữu Đức.
Hạ Minh lập tức cứng đờ, có chút sợ hãi: "Anh, anh đừng có bắt tôi làm việc nữa đó nha? Tôi thật sự không muốn làm việc, với lại không phải nhà anh đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ rồi sao?"
"Sau khi gia đình bàn bạc xong chuyện hôn sự của Hạ Vi thì quyết định thời gian kết hôn cụ thể là lúc nào?" Vương Thanh Hòa cầm một cái bánh rán cho cậu ta.
Bạch Tú Tú thì lại giúp đỡ múc canh.
Bà Ngụy bưng thịt xào cải trắng lên.
Sáng hôm nay tổng cộng hai món mặn và một món canh, còn có bánh vừa mới nướng xong.
Bánh bột ngô được lên men từ bột mì cũ, ngoại trừ thịt xào cải trắng ra, còn có một đĩa thịt khô xào rau dại.
Rau dại hòa lẫn với mùi thơm của thịt khô, cũng làm giảm đi cảm giác ngấy của thịt khô.
Thơm nức mũi.
Canh tôm đậu hũ là do ngày hôm qua Bạch Tú Tú cố ý nhắc đến, hôm nay bà mới nấu.
Hôm qua Bạch Tú Tú nói ăn chưa đã thèm.
Hạ Minh nhìn thấy mấy món ăn này cũng chẳng thua kém gì đồ ăn trong nhà.
Thậm chí trong nhà muốn ăn thịt khô cũng rất khó.
Trong nhà chỉ có thể ăn thịt tươi, muốn làm thịt khô thì không biết làm, cũng chẳng có thời gian làm, càng không thể nào mua được nhiều thịt như thế cùng một lúc.
Thịt khô và thịt tươi là hai loại vị ngon hoàn toàn khác nhau.
"Sao cậu không nói tiếng nào thế?" Bạch Tú Tú thấy Hạ Minh nhìn chằm chằm vào đồ ăn, hoàn toàn không thèm trả lời chồng mình, cho nên khó hiểu hỏi cậu ta.
Cô cũng có thể đoán được đại khái Vương Thanh Hòa đang nghĩ gì.
Anh chắc chắn muốn bảo Hạ Minh quấy rối trong hôn sự của Hạ Vi.
Cái tên Kỷ Phong kia chẳng đáng tin chút nào, Hạ Minh chắc là sẽ không từ chối chuyện này.
Hạ Minh nuốt nước miếng, biết nếu cậu ta không trả lời thành thật thì có lẽ sẽ không được đụng đến mấy món ngon này.
"Tối hôm qua tôi đi vệ sinh, nghe được cha mẹ lén thương lượng với nhau. Mẹ muốn trễ một chút, nhưng mà cha lại nói không muốn để Hạ Vi ở nhà quậy nữa. Nói là vài ba bữa nữa sẽ gả em ấy ra ngoài, lần này em ấy chọc cha mẹ tức điên rồi."
Hạ Minh nhắc đến chuyện này cũng nhịn không được thổn thức.
Ngay từ đầu khi cha nói sẽ gả Hạ Vi ra ngoài, cậu ta còn tưởng rằng cha tức giận, hôm nay sẽ nguôi giận.
Kết quả cả gia đình nghỉ ngơi, cậu ta đi ra ngoài đi vệ sinh, nghe được cha mẹ thật sự đang thương lượng với nhau, thật sự chuẩn bị gả Hạ Vi đi ra ngoài thật nhanh.
"Thật ra cha mẹ vốn dĩ không có ý định gả Hạ Vi đi nhanh như thế, là vì ngày hôm qua anh hai đi ra ngoài về, liên tục khen ngợi Kỷ Phong hết lời, cho nên cha mới đồng ý."
Hạ Minh cảm thấy cậu ta nên nói đỡ cho cha mẹ một chút.
Nếu không cha mẹ có vẻ quá lạnh nhạt.
"Nếu Hạ Vi và Kỷ Phong kết hôn, chắc là sẽ mang theo không ít của hồi môn đi qua đó đúng không? Dù sao thì bọn họ cũng rất thương yêu Hạ Vi." Vương Thanh Hòa hỏi ngược lại cậu ta.
Nhắc đến lễ hỏi, Hạ Minh càng ngơ ngẩn.
Anh cả có ý gì hả?
Đừng có nói là anh định chia tài sản trong nhà đó nha?
Nhưng mà cha còn chưa chết, với lại trong nhà cũng không thiếu tiền.
Nhưng mà cậu ta lại không dám nói lời này.
Hạ Minh vẫn cứ thành thật gật đầu nói: "Đại khái là sẽ chuẩn bị không ít, cha mẹ thương Hạ Vi nhất, sau đó đến lượt anh Thành, hiện tại anh cả đã về, vốn dĩ tôi là người xếp hạng ba, bây giờ bị tuột xuống hạng bốn. À không đúng, trước đám con ruột chúng ta thì còn có ông nội và Hạ Thiên nữa. Đó mới là người cha yêu thương nhất, đến cả mẹ cũng phải nhường."
"Vậy thì lại càng phải tìm đối tượng kết hôn kỹ hơn nữa. Nếu Kỷ Phong là một thằng cặn bã, đối xử không tốt với Hạ Vi. Vậy chẳng phải cô ta sẽ đòi ly hôn sao? Coi chừng sau này Kỷ Phong sẽ chiếm hết tiền của cô ta đó." Lời Bạch Tú Tú nói ra làm cho Hạ Minh có cảm giác giống như có người cầm gậy gõ vào đầu óc mình vậy.
Đúng vậy!
Tại sao cậu ta lại quên mất chuyện này chứ?
Lúc trước Kỷ Phong đã từ bỏ Hạ Vi rồi, hơn nữa trông cũng chẳng nhiệt tình với Hạ Vi chút nào.
Toàn là Hạ Vi lì lợm đeo bám.
Dạo gần đây anh ta lại đột nhiên động kinh, dụ dỗ làm Hạ Vi nổi điên, lại bắt đầu quậy.
Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề gì đó!
Nếu như chỉ là Hạ Vi kết hôn, cha mẹ tặng của hồi môn, vậy chẳng có tí vấn đề gì.
Nhưng mà nếu Hạ Vi gả cho Kỷ Phong, sau đó của hồi môn lại bị lừa gạt mất sạch, lại còn sống không tốt, vậy thì không được.
Hiện tại cậu ta nhìn cơm trên bàn cũng không thấy ngon miệng nữa.
"Anh cả chị cả, hai anh chị cũng đã nhận ra rồi hả? Cái thằng Kỷ Phong kia chẳng phải thứ tốt lành gì" Hạ Minh không phải là thằng ngu, anh cả chị cả đã nói đến mức này rồi, cậu ta còn có gì mà không hiểu nữa chứ?
"Cô ta và cậu là người một nhà, chắc là cậu cũng không muốn nhìn cô ta đi lên con đường sai lầm cả đời đúng không?" Vương Thanh Hòa hỏi ngược lại cậu ta.
Hạ Minh gật đầu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt buồn bực: "Tôi không muốn, nhưng mà hôm qua anh cả anh cũng thấy rồi đó, Hạ Vi như thế kia, ai dám đứng ra không cho em ấy gả cho Kỷ Phong, em ấy sẽ ăn tươi nuốt sống kẻ đó. Đến cả cha mẹ cũng bó tay với em ấy luôn rồi."
"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Cũng không thể trơ mắt nhìn thằng ranh Kỷ Phong kia đạt được mục đích đúng không?"
Hạ Minh rất ghét Kỷ Phong, cũng không thích Hạ Thiên, hai người này chính là loại người mà cậu ta ghét nhất!
Cậu ta cũng không dám tưởng tượng nếu sau này Kỷ Phong đối xử không tốt với Hạ Vi, cậu ta lại phải đối mặt với hai thằng đáng ghét là Hạ Thiên và Kỷ Phong, vậy làm sao mà sống nổi nữa đây.
"Nếu cậu không muốn, vậy không bằng cứ mời Kỷ Phong đến nhà chơi nhiều hơn đi? Sau đó cậu lại bảo bọn họ chờ thêm một khoảng thời gian nữa hẵng gả Hạ Vi đi, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt ngay thôi." Bạch Tú Tú sắp ăn cơm xong rồi, hai đứa nhỏ trong phòng hình như đã thức dậy, Bạch Tú Tú muốn đi xem thử.
Bà Ngụy nhanh chóng đứng lên nói: "Con cứ yên tâm mà ăn cơm đi, để mẹ đi xem."
Hạ Minh nghe Bạch Tú Tú nói mà không hiểu ra sao: "Vậy... Vậy chẳng phải sẽ càng làm cho Hạ Vi lún sâu hơn sao? Hạ Vi vốn dĩ đã thích thằng đó rồi, nếu lại mời nó đến nhà chơi nhiều hơn, vậy chẳng phải em ấy sẽ dọn hết của cải cho nó sao?"
"Hạ Vi thích anh ta, nhưng anh ta lại không thích Hạ Vi."
Bạch Tú Tú tiếp tục nói.
"Hả?" Hạ Minh càng ngơ ngác, có phải chị cả đã biết được gì hay không?
"Tôi thấy ánh mắt khi Kỷ Phong nhìn về phía Hạ Tuệ Tuệ cực kỳ không bình thường, chẳng trong sáng chút nào." Bạch Tú Tú cũng không vòng vo với cậu ta.
"Cái quái gì thế này?"
Hạ Minh khiếp sợ suýt chút nữa đã nuốt luôn chén canh rồi.
Hạ Tuệ Tuệ?
Kỷ Phong?
"Hạ Tuệ Tuệ có gì tốt hơn Hạ Vi chứ? Kỷ Phong bị mù rồi à? Không đúng, chị cả, sao chị lại biết được?"