"Tôi muốn dời lại chờ thêm hai tháng nữa mới kết hôn. Nếu anh ấy đồng ý, vậy chứng minh anh ấy yêu tôi. Nếu anh ấy không đồng ý, vậy chứng minh anh ấy chỉ là hứng khởi nhất thời. Tôi vì anh ấy mà đã đắc tội anh hai chị hai và cả cha mẹ, sao bây giờ chỉ là chờ tôi một chút mà anh ấy cũng không muốn chứ. Với lại chờ tôi cũng là vì muốn tốt cho anh ấy."
Hạ Vi vô cùng kiên quyết.
Hạ Tuệ Tuệ sốt ruột muốn chết, đang yên đang lành sao lại phải chờ đợi rồi?
Không phải cô ta vẫn luôn rất sốt ruột sao? Với lại Kỷ Phong lúc nóng lúc lạnh cô ta cũng không thèm để ý đến, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên kiên cường rồi?
Kế hoạch bắt đầu càng sớm thì sẽ càng dễ thành công hơn.
Hạ Vi đột nhiên đổi ý như thế, chẳng phải là kiếm chuyện thêm sao?
"Tuệ Tuệ, trông cô giống như không được khỏe cho lắm thì phải?" Hạ Vi thấy trên mặt Hạ Tuệ Tuệ không còn ý cười, hơn nữa còn có chút tái nhợt, quan tâm dò hỏi cô ta.
Hạ Tuệ Tuệ giật mình hết hồn, trông có chút như đang cố gượng cười, miễn cưỡng kéo khóe môi nói: "Không, không có gì. Tôi chỉ là sốt ruột đi về quá nên có hơi chóng mặt thôi. Nhưng mà Vi Vi à, cô cần phải suy nghĩ cho kỹ đó. Chuyện kết hôn này nếu kéo dài, nói không chừng sẽ có vấn đề gì nữa. Lỡ như Kỷ Phong hiểu lầm tưởng cô không muốn gả cho anh ấy thì sao? Nếu anh ấy quá đau lòng, bị người phụ nữ khác tranh thủ thời cơ chen chân thì phải làm sao đây?"
Hạ Tuệ Tuệ nói như thế, lập tức đ.â.m trúng điểm yếu của Hạ Vi.
Cô ta đang định do dự.
Hạ Minh lập tức mở miệng nói: "Nếu chỉ có một khoảng thời gian ngắn như thế mà cũng chờ không được, vậy thì anh ta cũng không xứng làm Hạ Vi trở mặt với người nhà vì anh ta. Với lại, trong số mấy người mà anh ta quen biết, chỉ có em gái tôi là người có điều kiện tốt nhất, ai có thể sánh bằng em gái tôi chứ? Nếu như có thể bị người khác tranh thủ cơ hội chen chân một cách dễ dàng như thế, kết hôn rồi không phải cũng còn có thể ly hôn sao? Tuệ Tuệ, đây là Hạ Vi kết hôn, có phải cô kết hôn đâu, cô sốt ruột như thế làm gì?"
Hạ Minh không vui hỏi ngược lại Hạ Tuệ Tuệ.
Tại sao lúc này Hạ Tuệ Tuệ cũng khuyên nhủ Hạ Vi như thế chứ?
Chẳng trách cảm xúc của Hạ Vi lại kích động nhanh như thế, có Hạ Tuệ Tuệ khuyên nhủ kiểu như thế này, Hạ Vi còn có thể không sốt ruột gả cho Kỷ Phong sao?
Sao cô ta lại có thể xấu xa như thế chứ?
Cả gia đình bọn họ đều vô cùng xấu xa!
Lời Hạ Minh nói ra cũng làm Hạ Vi khó hiểu, cô ta khó hiểu nhìn về phía Hạ Tuệ Tuệ nói: "Đúng vậy, Tuệ Tuệ, cô sốt ruột cái gì chứ? Tôi là vì suy nghĩ cho tôi và Kỷ Phong cho nên mới muốn dời ngày kết hôn muộn một chút. Cô sốt ruột hối tôi kết hôn làm gì?"Hạ Tuệ Tuệ sốt ruột đổ mồ hôi đầy đầu, xấu hổ tìm cớ nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy khó khăn lắm cô mới thuyết phục được bác cả, sợ sau này sẽ xảy ra vấn đề gì. Cô và Kỷ Phong đến được với nhau cũng rất vất vả. Vi Vi, cô cũng nên suy nghĩ lại cho cẩn thận."
Hạ Tuệ Tuệ nắm lấy tay Hạ Vi, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Tôi biết tôi đang làm cái gì, tôi sẽ tự đi nói với Kỷ Phong." Trong lòng Hạ Vi cũng càng lo lắng hơn, cô ta nhíu mày không nói thêm gì nữa.
Hạ Tuệ Tuệ thấy cô ta như thế, biết cô ta đã để ý bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, lúc này mới yên tâm.
Sau này cô phải đi tìm Kỷ Phong nói cho anh ta biết chuyện này mới được, bảo Kỷ Phong phải lộ ra thái độ kiên quyết một chút, Hạ Vi còn dám nói dời ngày kết hôn lại sao?
"Vi Vi, em cứ yên tâm đi, Kỷ Phong nhất định sẽ thông cảm cho em. Dù sao thì em cũng chỉ là vì muốn mang thêm một ít của hồi môn qua bên đó mà thôi, hơn nữa cùng là suy xét cho tình cảm sau này của hai đứa em. Nếu như anh ta không đồng ý thì rõ ràng là anh ta đang có ý đồ xấu xa gì khác. Em cũng đã quyết định sẽ kết hôn với anh ta rồi, nếu anh ta vẫn còn sốt ruột thì không thể nào nói nổi nữa."
Hạ Minh thấy cô ta do dự, nhanh chóng lại khuyên nhủ vài câu.
"Hạ Minh, sao cậu cứ khuyên Vi Vi như thế mãi vậy?" Hạ Tuệ Tuệ nhìn thoáng qua Hạ Minh đang lộ ra sắc mặt khó coi, trong lòng cũng nhanh chóng nghĩ ra một cách khác.
Cô ta nhíu mày, đề phòng hỏi cậu ta: "Đừng có nói với tôi là ngày hôm qua nhà cậu giả vờ đồng ý lừa gạt Vi Vi, hôm nay cũng lại là vì lừa gạt cho nên mới dẫn Vi Vi đến nhà Kỷ Phong đó nha? Có phải nhà cậu đang nghĩ tạm thời ổn định Vi Vi trước, sau đó lại nghĩ cách chia rẽ Vi Vi và Kỷ Phong không? Cậu cũng không thể đối xử với Vi Vi như thế! Các cậu hoàn toàn không biết Vi Vi yêu Kỷ Phong đến mức nào, cũng không biết Kỷ Phong yêu cô ấy thế nào. Nếu như nhà cậu lại làm bậy, nói không chừng hai người bọn họ sẽ cùng nhau tự tử vì tình, bọn họ c.h.ế.t đi thì nhà cậu mới hài lòng đúng không?"
Hạ Tuệ Tuệ đột nhiên trở nên kích động.
Hạ Vi nghe xong sửng sốt, Kỷ Phong... yêu cô ta như thế sao?
Không đúng, nhà cô ta định làm như thế à?
Trong nháy mắt, Hạ Vi lại có chút đề phòng cảnh giác nhìn Hạ Minh: "Anh..."
"Em đừng có nghe Hạ Tuệ Tuệ nói bậy, rõ ràng nhà mình đã chuẩn bị gả em đi rồi. Cha mẹ là một người sĩ diện như thế, nếu như muốn lừa gạt em thì chỉ cần hứa miệng với em không phải là được rồi sao? Còn cần gì phải đến nhà họ Kỷ chứ? Không lẽ em không biết tính cách của bà cụ nhà bọn họ sao? Nếu như chỉ là lừa gạt nhà bọn họ thì nhà mình sẽ bị bà ta mắng c.h.ế.t luôn đúng không? Sau này cha mẹ cũng không còn mặt mũi ở lại chỗ này nữa."
Hạ Minh nhanh chóng giải thích, rất muốn nhào lên bịt miệng Hạ Tuệ Tuệ lại, sao cô ta lại có thể ăn nói như thế?
Rõ ràng là không hề có chuyện này!
Hạ Vi ngẫm lại, chuyện này cũng đúng.
"Cũng đúng, nếu như cha mẹ chỉ là vì muốn lừa gạt em thì cứ hứa miệng ở nhà là được rồi." Hạ Vi nói, sau đó lại giải thích với Hạ Tuệ Tuệ.
"Tuệ Tuệ, cô cứ yên tâm đi, cha mẹ sẽ không lừa gạt tôi. Chuyện này cô cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Tôi biết cô là vì muốn tốt cho tôi, nhưng mà tôi đã quyết định chuyện này rồi."
Hiện tại thái độ của Hạ Vi vô cùng kiên quyết.
Hạ Tuệ Tuệ còn muốn nói thêm gì đó làm Hạ Vi thay đổi ý kiến.
Nhưng mà hiện tại nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể chờ Kỷ Phong nói chuyện với cô ta.
Hạ Tuệ Tuệ nghĩ như thế, lập tức đứng dậy.
"Tuệ Tuệ, cô đi đâu đó? Không phải cô đã xin nghỉ rồi sao?" Hạ Vi khó hiểu.
"Tôi đi ra ngoài dạo, hiếm khi xin nghỉ được một lần, tôi muốn về nhà chăm sóc mẹ. Trưa nay mọi người không cần chờ tôi về ăn cơm, tôi đi về trước." Nói xong cô ta vội vàng chạy ra ngoài.
Ánh mắt Hạ Minh hơi lóe lên, cậu ta có một suy đoán khá táo bạo, nhưng mà cũng không dám xác định.
Nếu dẫn Hạ Vi đi theo, có lẽ sẽ rút dây động dừng.
Nhưng mà nếu vô tình gặp được thì...
"Vi Vi, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đi, anh thật sự rất đói bụng." Hạ Minh lại nhắc đến chuyện ăn cơm lần nữa.
Lúc này Hạ Vi cũng cảm thấy hơi đói rồi.
"Được rồi, vậy chúng ta đi ra ngoài ăn vậy.
Hai người thương lượng xong rồi lập tức đi ra ngoài.
Hạ Minh và Hạ Vi đi ra ngoài cổng chính, nhà của Kỷ Phong cũng ở khu vực đó.
Bọn họ và Hạ Tuệ Tuệ là chân trước chân sau ra khỏi nhà, cho nên mới đi ra ngoài không được bao lâu thì đã gặp được Hạ Tuệ Tuệ.
Hạ Vi vừa định lên tiếng gọi cô ta thì đã bị Hạ Minh cản lại: "Em bị ngu à? Nếu chúng ta gọi cô ta, vậy có phải lát nữa còn phải dẫn cô ta đi ăn chung luôn không? Lỡ như bắt chúng ta trả tiền thì phải làm sao? Bình thường nhà bọn họ đã chiếm đủ của hời của nhà chúng ta rồi. Anh nghe mẹ nói, lúc trước khi chúng ta chưa ra đời, chú ba còn lén trộm tiền của cha nữa đó."
Hạ Minh mở miệng nói những lời này, lập tức làm Hạ Vi bỏ lỡ cơ hội kêu gọi Hạ Tuệ Tuệ.
Hạ Vi không thèm để ý gì đến chuyện trong nhà.
Nhất là hiện tại Hạ Tuệ Tuệ còn giúp đỡ cô ta nhiều như thế, nghe Hạ Minh nói xấu Hạ Tuệ Tuệ như vậy, cô ta có chút không vui: "Tuệ Tuệ khác với những người khác trong nhà chú ba, em nói cho anh biết..."
Cô ta còn chưa nói xong, đã lập tức nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ rẽ sang một hướng khác, không đi ra khỏi cổng chính mà lại đi về phía nhà Kỷ Phong.
Hạ Vi nhìn thấy cảnh này, mắt lập tức đỏ lên.
Trong nháy mắt kia, trong lòng cô ta lập tức bùng lên lửa giận.