Bà cụ cũng không còn cách nào, lại không nỡ đi báo công an làm con trai khó xử. Cuối cùng đành tìm đến tổ dân phố, Bạch Tú Tú cảm thấy chuyện này rất phiền phức, phiền ở chỗ bà cụ không nỡ làm con trai út khó xử.
Chuyện cần điều giải này cũng là do nhân viên cũ để lại.
Chuyện này đã diễn ra một khoảng thời gian rồi, cũng không biết hiện tại ra sao.
Lúc Bạch Tú Tú và Vương Quỳnh đến, nhìn thấy tình cảnh trước cửa, sợ ngây người.
Khu vực quanh đây đều là nhà của các gia đình giàu có thời xưa, có không ít gia đình đều chỉ phân chia một hai căn phòng bên trong đó.
Là một cái đại tạp viện.
Bà cụ ở phòng phía đông của sân trước, trong căn phòng này lại được chia thành hai phòng nhỏ.
Bình thường thì đều là như thế này.
Nhưng mà hiện tại trước địa chỉ phòng mà cụ để lại có một cái lều che nắng giản dị, bên trong có một cái giường được làm từ mấy mảnh gỗ, đứng ở ngoài là nhìn thấy hết mọi thứ bên trong.
Bà cụ thì đang nằm ở bên trong lau nước mắt.
"Chuyện này..." Vương Quỳnh nhìn thoáng qua, cũng vô cùng kinh ngạc.
Bạch Tú Tú cách rèm vải đơn giản nói chuyện: "Bà Dương, chúng tôi là tổ dân phố, lần trước bà đến chỗ chúng tôi xin giúp đỡ, hiện tại chúng tôi đến đây để tìm hiểu sự việc."
Bà cụ ở trong rèn nghe được, run run rẩy rẩy xuống giường.
Đầu tiên là vén mành lên trước: "Hai cô đi vào lại nói chuyện."
Bà cụ trông có vẻ rất tiều tụy, mắt cũng khóc đến đỏ ngầu, gầy chỉ còn da bọc xương.
Quần áo mặc trên người còn có không ít mụn vá.
Hai người nhìn thấy mà nhíu chặt mày lại.
"Hai cô ngồi đi." Bà cụ lau nước mắt, mời hai người ngồi xuống rồi mới bắt đầu khóc lóc kể lể nói: "Sao bây giờ hai cô mới đến..."
"Bà Dương, nhân viên quản lý khu vực này của tổ dân phố bị điều động, tôi mới vừa được điều đến đây, cho nên mới chậm trễ chút thời gian. Hiện tại nhà của bà là..."
Bạch Tú Tú cũng không nắm rõ tình trạng hiện tại của gia đình bọn họ.
"Các cô mãi vẫn không đến, tôi tìm người có tiếng nói trong viện để đứng ra làm người điều giải, cháu nội tôi cứ nằng nặc đòi cưới cô vợ kia, con trai tôi lại thương cháu nội tôi, đã đồng ý với yêu cầu của cháu dâu, đón em trai của cô ta đến đây rồi. Những người đến khuyên nhủ con trai tôi đã khuyên rất nhiều lần, cuối cùng con trai tôi bị khuyên đến phiền, cho nên quăng tôi ra nơi này. Nói là mỗi ngày sẽ cho tôi một miếng cơm ăn, ngoài ra sẽ không để ý đến tôi nữa. Nơi này lọt gió, tôi mặc quần áo, đắp chăn lên vẫn cảm thấy lạnh. Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì thế này!"
Bà cụ vừa run rẩy vừa khóc.
Căn nhà này đừng nói là bà cụ ở, cho dù là bọn họ ngồi bên trong cũng cảm thấy rất lạnh.
"Bà Dương, tôi đã hiểu biết đại khái tình huống của bà rồi, trước khi đi nói chuyện với bọn họ, tôi phải giải thích rõ ràng cho bà trước." Bạch Tú Tú nhìn bà cụ, cảm thấy nếu muốn giải quyết chuyện này thì bà cụ nhất định phải hạ quyết tâm tàn nhẫn mới được.
Bà cụ gật đầu nói: "Cô nói đi, chuyện gì tôi cũng đồng ý."
"Người đứng tên căn nhà này là bà đúng không?"
Bạch Tú Tú hỏi bà ấy.
Bà cụ gật đầu nói: “Là tôi, là tôi. Sau khi ông bạn già nhà tôi đi rồi, đây là nhà của tôi.”
“Thật ra chuyện này cũng rất dễ xử lý, lát nữa khi nói chuyện chỉ cần bà Dương đừng mềm lòng là được rồi.” Bạch Tú Tú tiếp tục nói.
Nhắc đến đừng mềm lòng, bà cụ lập tức sợ hãi nói: “Mấy người định làm gì con trai tôi?”
“Đuổi ông ta đi thôi, bà Dương, bà có tổng cộng bốn đứa con, cho dù con trai cả của bà không muốn về chăm sóc cho bà, nhưng không phải bà còn có con gái út sao?”
Bạch Tú Tú không chút do dự nói.
“Không được, vậy sao mà được chứ? Vậy con trai tôi phải ở chỗ nào đây?”
Bà cụ sốt ruột nói.
“Bà Dương, mùa đông có lạnh không? Hiện tại bọn họ còn cho bà miếng cơm để ăn, nhưng chờ thêm một khoảng thời gian nữa chưa chắc sẽ cho bà tiếp. Ông ta không thèm quan tâm bà sống ở chỗ nào, bà cần gì phải lo ông ta sống ở đâu chứ? Cả gia đình bọn họ cũng sẽ không bị đói chết. Với lại bọn họ chưa chắc sẽ chịu nhường nhà ra. Bà Dương, phương pháp này của tôi sẽ có hai loại kết quả. Thứ nhất là con trai của bà thà là dọn ra ngoài cũng không muốn chăm sóc cho bà. Như vậy bà chỉ có thể sống chung với con gái và cháu ngoại, để bọn họ chăm sóc cho bà. Điểm lợi chính là con gái bà chắc chắn sẽ đồng ý, bà cũng không cần lo lắng phải ăn đói mặc rách nữa. Nếu tính kỹ ra thì tôi đoán có lẽ con gái bà còn sẽ vì biết ơn bà mà chăm sóc cho bà càng tốt hơn nữa. Hiện tại không phải tuần nào con gái bà cũng về thăm bà sao? Đương nhiên cũng có điểm không tốt, điểm không tốt chính là sau này bà không thể sống chung với đứa con trai mà bà yêu thương nữa.”
Bạch Tú Tú tiếp tục khuyên nhủ bà ấy.
Bà Dương tiếp tục lắc đầu, như vậy sao mà được chứ?
“Còn có một kết quả khác nữa, đó chính là cả gia đình bọn họ không muốn rời đi. Giữa nhà và em trai của cháu dâu, bọn họ sẽ lựa chọn căn nhà này. Điểm lợi chính là bà Dương không cần phải chịu đông lạnh nữ, còn có thể sống chung với đứa con trai mà bà yêu thương. Nhưng bà đã đắc tội cả gia đình đó rồi, sau này không ai có thể bảo đảm chuyện bà có bị chịu đói hay không. Có khả năng sau này bà muốn đến tổ dân phố để xin giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ không cho phép.”
Bạch Tú Tú nói hai loại khả năng này cho bà cụ nghe, thấy bà ấy lộ ra vẻ mặt do dự, tiếp tục nói: “Bà Dương, nếu bà đồng ý chấp nhận cả hai loại kết quả này, vậy hiện tại chúng tôi lập tức đi vào nhà điều giải chuyện này ngay.”
“Nếu như bà không chấp nhận loại kết quả này, vậy chúng tôi chỉ có thể thay đổi phương pháp khác. Chúng tôi sẽ liên lạc với nhà máy mà gia đình bọn họ đang làm việc, để nhà máy biết bọn họ là loại người nào, vì mặt mũi, bọn họ cũng sẽ cho phép bà quay về nhà. Nhưng mà bà đắc tội với bọn họ như thế, kết quả cũng chẳng khác gì phương án đầu tiên.”
Bạch Tú Tú tiếp tục nói.
Bà Dương nghe Bạch Tú Tú nói xong cũng ngơ ngác.
Bà có mấy đứa con trai, chỉ có mình con trai út là ở bên cạnh bà ấy.
Con gái… Tuy rằng con gái rất tốt, nhưng mà con trai…
Bà Dương muốn khóc, nhưng mà gió lạnh thấu xương từ bên ngoài thổi vào, lập tức thổi bay mọi do dự trong lòng bà ấy.
Nếu cứ tiếp tục như thế, bà ấy chắc chắn sẽ c.h.ế.t cóng vào mùa đông năm nay.
Nhất định không thể đến nhà máy của con trai út quậy, con trai út ở nhà máy làm việc cũng không tốt, bà ấy không thể cản trở hại con trai được.
“Cứ dựa theo phương án đầu tiên của cô đi, nếu nó thật sự không muốn lo cho tôi… Tôi cũng chịu.” Bà cụ khóc vô cùng đau lòng.
“Được rồi, vậy chúng ta đi vào nhà đi." Bạch Tú Tú đi đỡ bà cụ.
Vương Quỳnh ở bên cạnh cũng rất đồng ý với cách giải quyết của Bạch Tú Tú. Bà Dương cứ không nỡ để con trai chịu khổ, cho dù là thế này rồi, trong lòng bà ấy vẫn cứ còn ôm theo một chút chờ mong.
Mà chuyện c.h.ế.t người chính là con trai của bà cụ Dương rõ ràng lại không thèm để ý đến bà ấy.
Dưới loại tình huống này, nếu như không để cho bà cụ nhận rõ hiện thực thì khi nói chuyện chắc chắn sẽ có vấn đề.
"Bà Dương, vậy chúng ta đã hứa trước rồi đó nha, từ giờ trở đi, bà phải đứng cùng phe với chúng tôi. Lát nữa cho dù con trai của bà có năn nỉ cầu xin bà như thế nào, bà cũng đều phải theo ý của chúng tôi. Nếu không xảy ra vấn đề gì rồi sẽ rất khó nói chuyện. Mùa đông khắc nghiệt thế này, bà cũng không thể sống bên ngoài chịu đựng mãi được.”
Bạch Tú Tú dặn đi dặn lại vài lần.
Bà Dương mặc rất nhiều quần áo, nhưng vẫn cứ cảm thấy lạnh căm căm.
Cơ thể bà ấy đã sắp cương cứng rồi, nghe Bạch Tú Tú nói như thế, hơn nữa hôm nay gió rất lớn, làm bà ấy không dám có suy nghĩ gì khác.
Chỉ biết gật đầu lia lịa.
Thấy bà ấy gật đầu, Bạch Tú Tú mới đi gõ cửa: “Xin chào, xin hỏi có ai ở nhà không?”