Bầu không khí nhìn rất ngột ngạt, Hạ Minh rất vui vẻ trở về, vừa vào cửa đã muốn nhanh chóng ra ngoài.
Không phải bọn họ đang cãi nhau đó chứ?
Hạ Vi nhìn thấy Hạ Minh trở về, lập tức đứng lên: "Anh, anh ra ngoài đi dạo với em đi, em chẳng muốn nhìn thấy mặt ai trong nhà này nữa. Ở trong nhà mình mà nói chuyện lớn tiếng một chút cũng phải dè chừng, cũng không biết ai đặt ra quy củ đó nữa."
Cô ta nói chuyện âm dương quái khí.
Sau khi nói xong, Hạ Thành còn có Hứa Niệm Đệ cũng nhìn về phía Hạ Minh ở cửa.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Minh cũng không cười được nữa.
Anh ta muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon!
Buổi tối căn bản ngủ không ngon.
"Hạ Vi, ai không cho em nói chuyện hả? Em nói chuyện luôn khiến người khác hiểu lầm. Chị dâu em bởi vì em nên mới yếu ớt, bây giờ không chịu được kinh hãi, cả ngày nay, em không mở radio rất lớn tiếng thì cũng là nhảy nhảy nhót nhót. Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn giống như trẻ con vậy? Em có thấy phiền hay không?"
Hạ Thành hận không thể lập tức đuổi Hạ Vi đi, cũng không biết cha mẹ nghĩ gì mà lại đồng ý cho Hạ Vi ở nhà một thời gian.
Đừng nói hai tháng, chỉ là hai ngày anh ta cũng không muốn nhìn thấy Hạ Vi.
Hạ Vi cười lạnh: "Rốt cuộc là ai phiền phức thì người đó tự biết. Anh và vợ anh, ăn của nhà uống của nhà, cái gì cũng không làm. Cả ngày còn lắm chuyện, nếu như không phải là bởi vì hai người tiêu hết tiền trong nhà, em còn cần phải ở lại trong nhà thêm một thời gian hay sao? Nếu hai người chê em phiền, hay là anh dẫn vợ anh qua nhà mẹ chị ấy ở một thời gian đi?"
"Em!" Hạ Thành căm tức lập tức muốn ra tay.
"Sao? Anh còn dám đánh em à? Anh đánh đi!" Hạ Vi cũng không sợ.
Trong nhà, cha mẹ cũng không nỡ đánh cô ta, nếu như Hạ Thành dám, cha mẹ về sẽ cho anh ta biết mặt.
"Anh Thành, bỏ đi, là em không tốt, ai bảo gan em nhỏ chứ? Cũng không biết có ảnh hưởng đến con hay không, nhưng đây không phải là lỗi của Hạ Vi. Chúng ta về phòng đi, em biết, nhà anh ai cũng coi thường em. Nhà em... Đều là bọn họ không tốt, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là em nên chịu."
Lúc cô ta gạt nước mắt nhìn càng đáng thương hơn.
Hạ Minh nhìn thấy tình hình này, như này không phải là sẽ cháy nhà sao?
Còn khiến cho Hạ Vi ầm ĩ nữa, anh hai chắc chắn sẽ động thủ.
Như này không phải là sẽ trở nên ồn ào hay sao?
"Hạ Vi, anh ra ngoài đi dạo với em, phải rồi, em đi thi việc lại lần nữa sao rồi?" Hạ Minh nhanh chóng gọi Hạ Vi ra ngoài.
Hạ Vi vẻ mặt đắc ý: "Đã thi được vào nhà máy rồi, em thi được một vị trí rất khó. Chúng ta ra ngoài nói đi, em cũng chẳng giống như đồ bỏ đi nào đó, chỉ có thể dựa vào cha mẹ."
Hạ Minh:...
Sau khi hai người ra ngoài, Hạ Thành cũng đỡ Hứa Niệm Đệ về phòng.
Vừa vào phòng, Hạ Thành lập tức nổi cáu đập giường.
Đập đến mức đau cả tay.
"Anh Thành, anh đang làm gì vậy? Anh cũng ghét em rồi hả? Không phải cha mẹ đã nói sẽ không bỏ mặc chúng ta hay sao? Sau này anh và em đều có thể có công việc. Không phải cha cũng đang tìm việc cho anh à? Anh..."
Hứa Niệm Đệ thấy anh ta tức giận như vậy, nhanh chóng khuyên nhủ.
Thời gian này anh ta vẫn luôn ở bên cô ta, sự lo lắng trong lòng cô ta cũng biết.
Trong nhà đã đồng ý tìm việc cho Hạ Thành, đợt này phía bên kia vẫn luôn không gọi Hạ Thành đến báo danh, chắc là có chuyện gì đó.
"Anh không sao, anh chỉ giận bản thân, sao anh lại vô dụng để cho Hạ Vi chế giễu như thế chứ? Nó là cái thá gì, để cho Kỷ Phong kia lừa gạt quay vòng vòng, còn dám chê cười anh?" Hạ Thành cảm thấy ủ rũ.
Hứa Niệm Đệ nghe vậy, do dự một chút, vẫn khuyên anh nên nói với người nhà.
"Anh Thành, mặc dù em bị ấm ức, nhưng cha mẹ cũng đã làm chủ cho em rồi. Trong nhà cũng đã bù đắp cho em không ít, thật ra chuyện này coi như xong rồi. Cho dù không nghĩ tới, chí ít cũng không nên dùng chuyện kết hôn của Hạ Vi để trút giận. Kỷ Phong kia không phải người tốt, tốt xấu gì cũng nên nói với cha mẹ một chút. Nếu không sau này Hạ Vi gả đi cuộc sống không tốt, người lo lắng không phải là trong nhà hay sao? Chờ sau này người nhà biết, anh biết tất cả mọi chuyện, nhưng không nói với mọi người, vậy thì phải làm sao? Dù thế nào nó cũng là em gái của anh?"
Hứa Niệm Đệ cảm thấy, nếu như cuộc sống của Hạ Vi tốt đẹp, trong nhà vẫn có thể có được lợi ích.
Nếu như không ổn, hối hận ly hôn, trở về ở chung thì phải làm sao?
Hạ Thành không nghĩ tới Hứa Niệm Đệ không đứng về phía mình, anh ta khó chịu cau mày: "Chuyện này là vì em đó, nếu như không phải là vì em, anh cũng không cần tức giận với bọn họ."
"Em biết anh là vì trút giận cho em, nhưng chúng ta nói gần nói xa nói xấu nó là được rồi. Không đến mức dùng chuyện kết hôn để lừa nó, Kỷ Phong kia..." Hứa Niệm Đệ cảm thấy không tốt.
Cô ta cũng là phụ nữ, mặc dù cô ta thiên vị nhà mẹ đẻ, lừa nhà Hạ Thành.
Nhưng... hiện tại cô ta đã gả cho Hạ Thành, là cũng thật lòng muốn sống với anh ta.
Đối với cô em chồng Hạ Vi này, cô ta không thích, thế nhưng không muốn để cho Hạ Vi gả cho người không tốt.
"Được rồi, em đừng nói nữa. Chuyện này tự anh có chừng mực, Kỷ Phong cho anh không ít tiền, bảo anh nói tốt giúp anh ta. Anh ta cũng bảo đảm, về sau tuyệt đối sẽ đối tốt với Hạ Vi. Người làm anh trai như anh, đã không tệ rồi.
Về sau nếu anh ta dám ức h.i.ế.p Hạ Vi, anh lại tìm tới anh ta.
Anh ta cho anh 300 đồng đó!
Một năm anh cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu, con chúng ta ra đời cần dùng tiền. Trước đó không phải em nói muốn mua gì đó cho người nhà hay sao? Không có tiền thì sao mua được?" Hạ Thành hỏi lại cô ta.
Hứa Niệm Đệ cũng im lặng.
"Được rồi, anh là chồng em, anh có thể lừa em hay sao? Yên tâm đi, sau này hai chúng ta sống tốt hơn so với bất cứ ai."
Trong lòng Hạ Thành có một cơn tức giận, muốn hạ thấp những người khác đi, cho dù không sánh bằng, anh ta cũng muốn dùng những cách khác để sánh vai với những người khác.
Một bên khác, Hạ Vi đi theo Hạ Minh ra ngoài, rầu rĩ không vui hỏi anh ta: "Hai ngày nay sao anh lại thường xuyên chạy đến nhà anh cả thế? Anh ấy và chúng ta cũng không đồng lòng, mặc dù anh ấy là do mẹ sinh ra, nhưng không phải do mẹ nuôi lớn.
Anh ấy không thân với chúng ta, hơn nữa... Anh ấy trở về đã đòi nhiều lợi ích như vậy từ cha mẹ.
Mẹ cũng đã nói rồi, là bọn họ không muốn giúp chúng ta, cho nên chuyện công việc, không lấy được cho chúng ta."
Hạ Vi cũng nhớ kỹ chuyện này.
Hạ Minh nghe vậy, cũng im lặng.
Mẹ ruột anh ta, suy nghĩ thật là g.i.ế.c người.
Hơn nữa chỗ c.h.ế.t người nhất chính là, lúc ấy anh ta cũng không thấy suy nghĩ của mẹ có gì sai.
Mãi cho đến khi anh cả tới, thời gian này ở chung với anh cả và chị dâu, anh ta mới phát hiện ra những suy nghĩ kia của mẹ thật sự không thích hợp.
Công việc không phải người khác muốn thay thế là có thể thay thế, công việc của chị dâu, anh ta còn tìm người đi nghe ngóng, cho dù là anh ta hay là Hạ Vi cũng không có cách nào gánh vác được.
Về phần anh cả...
Anh cũng rất lợi hại.
Nghe nói anh cả đã quen với những người xung quanh ở nhà máy, anh không thích nói chuyện, nhưng người khác lại thích vây quanh anh.
Hơn nữa, trước đó lúc anh cả về huyện thành, còn có người bởi vì hơn nửa đêm anh đột nhiên dọn nhà, còn ở cửa nhà chờ anh.
Tóm lại, anh cả là người rất lợi hại.