"Cái gì?" Hạ Minh không hiểu cô ta có ý gì.
"Được rồi, không có chuyện gì, chúng ta đi tìm Kỷ Phong trước."
Hạ Vi nghĩ là đơn giản, nhưng cô ta phải đi tìm cả một buổi sáng.
Tất cả những nơi mà cô ta và Kỷ Phong cùng đi cô ta đều đã tìm một lượt.
Bạn bè của Kỷ Phong cũng đều bị hỏi một lần, nhưng cứ như vậy không tìm được.
Chờ đến lúc sắp đến giờ tan làm của Hạ Tuệ Tuệ, Hạ Minh cảm giác Hạ Vi sắp tức đến nổ tung rồi.
"Hạ Vi, anh thấy hay là chúng ta đi tìm Tuệ Tuệ trước đi, tốt xấu gì cũng ăn cơm trước chứ? Bây giờ đã đi đến trưa rồi, em không đói nhưng anh đói rồi." Hạ Minh thật sự là quá sức mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục đi nữa.
Hạ Vi có hơi thất vọng: "Được rồi, đi tìm Tuệ Tuệ trước vậy."
Hạ Minh đi theo Hạ Vi đến cửa nhà máy của Hạ Tuệ Tuệ, trong chốc lát đã nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ tan làm đi ra.
Bình thường Hạ Tuệ Tuệ vì để tiết kiệm tiền thì đều đến nhà cô ruột ăn chực, nhà cô ruột cách bên này rất gần.
Hạ Vi nhìn thấy cô ta đi ra, định đi lên chào hỏi.
Nhưng một giây sau cô ta cứng đờ người.
Có người đến tìm Hạ Tuệ Tuệ trước cô ta một bước, không phải ai khác, chính là Kỷ Phong mà cô ta tìm tới trưa cũng không thấy.
Hạ Vi nhìn bọn họ chằm chằm, tức giận muốn phun lửa.
Hạ Minh thấy cảnh này, trong lòng cũng cười lớn, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Anh ta còn lo lắng rằng Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong quá cẩn thận, kết quả...
"Vi Vi, kia có phải Kỷ Phong hay không? Hay là anh hoa mắt?" Hạ Minh dốc hết sức để cho cô ta tỉnh táo lại.
Hạ Vi nghe vậy cười lạnh: "Không phải anh hoa mắt, mà là em mù rồi."
Nói xong cũng muốn xông tới.
Hạ Minh nhanh chóng ngăn cô ta lại: "Vi Vi, Kỷ Phong cũng muốn kết hôn với em, bây giờ em tới đó, không chừng lại là hiểu lầm thì sao? Nếu như anh ta không thích em, thì có thể ở bên em hay sao?"
Hạ Vi dừng lại, không cam lòng nhìn chằm chằm phía trước.
"Nếu như em thật sự nghi ngờ, không bằng trong khoảng thời gian này cứ quan sát nhiều một chút. Nếu như bọn họ trong sạch, em cũng tránh được khiến bọn họ đau lòng. Nếu như không trong sạch, nhà chúng ta tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi. Đến lúc đó, anh giúp em đánh người."
Hạ Minh cũng giận dữ, nhưng lời nói lý trí khiến cho Hạ Vi càng cảm thấy đáng tin hơn.
Đúng, Hạ Minh nói rất đúng, bây giờ cô ta qua đó, ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm thì phải làm sao?
Cô ta đến đó, nếu như là hiểu lầm, bọn họ sẽ đau lòng.
Cô ta lại đợi thêm, nhìn một chút.
Ở phía trước, Hạ Tuệ Tuệ nhìn thấy Kỷ Phong đến đón mình, gương mặt vui vẻ: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh cũng chờ em một lúc lâu rồi, chính là định để em nhìn thấy anh đầu tiên, đi thôi. Anh mời em ăn cơm." Kỷ Phong nhìn Hạ Tuệ Tuệ, dáng vẻ dịu dàng, khiến cho Hạ Tuệ Tuệ đắc ý không thôi.
Điều kiện gia đình của Hạ Vi cho dù tốt đến thế nào, không phải Kỷ Phong vẫn thích cô ta hay sao?
"Được..." Cô ta còn chưa nói hết câu, đã cứng đờ.
Hạ Tuệ Tuệ mắt sắc nhìn thấy Hạ Vi đứng bên kia.
Phải cách xa Kỷ Phong một chút, lại sợ Hạ Vi nhìn thấy cảm thấy cố ý chột dạ.
Cô ta cúi đầu nhỏ giọng nhắc nhở Kỷ Phong: "Hạ Vi tới, đi cùng với Hạ Minh."
Kỷ Phong nghe vậy cũng tức giận, bọn họ có ý gì?
Thế mà lại đến chỗ Tuệ Tuệ làm việc chặn Tuệ Tuệ?
"Bọn họ cứ luôn tới sao? Có phải muốn ức h.i.ế.p em hay không?" Trong ánh mắt của Kỷ Phong là sự lạnh lùng và ghét bỏ, đều dành cho hai người kia.
Hạ Tuệ Tuệ nghe vậy, thở dài: "Chắc là muốn em giúp chị ta làm gì đó? Anh biết mà, chị ta vẫn luôn rất tuỳ hứng, nghĩ đến cái gì thì sẽ kéo em đi cùng. Em giống như nô tài vậy."
"Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà cô ta còn như đại tiểu thư vậy? Không sao, anh dẫn em đi."
Kỷ Phong càng tức giận hơn, đối với chuyện Hạ Vi nhìn thấy anh ta và Hạ Tuệ Tuệ đi chung với nhau cũng không thèm để ý.
Lần trước anh ta và Tuệ Tuệ đi cùng nhau gặp phải Hạ Vi, không phải cũng từng ầm ĩ rồi hả?
Chỉ cần thái độ đủ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng thì sẽ không thành vấn đề.
"Anh đừng đi quá gần em là được, chúng ta phải lấy cớ, đừng quên kế hoạch của chúng ta..." Hạ Tuệ Tuệ vội vàng nhắc nhở anh ta.
"Anh biết rồi." Kỷ Phong nói xong, lập tức đi cùng với Hạ Tuệ Tuệ đến chỗ Hạ Vi.
Hạ Minh không nghĩ tới hai người này lại dám tới.
"Vi Vi? Thật sự là em đến đây à?" Kỷ Phong kinh ngạc.
"Em đến tìm Tuệ Tuệ cùng đi ăn cơm, gần đây nó giúp em rất nhiều, muốn mời nó ăn một bữa cơm. Sáo anh cũng ở đây?" Hạ Vi hỏi lại Kỷ Phong.
"Anh tới hỏi Tuệ Tuệ một chút, gần đây em có thích thứ gì hay không, không phải sắp đến sinh nhật em rồi hay sao?"
Thái độ của Kỷ Phong rất vô tư.
Hạ Vi nghe vậy sững sờ, nhưng suy nghĩ một chút, hình như thật đúng là như vậy.
"Đúng vậy đó Vi Vi, Kỷ Phong rất để ý đến chị. Anh ấy tới tìm em, cũng khiến em giật mình. Em đang nghĩ xem nên đưa cho anh ấy chủ ý gì, ai biết anh ấy liếc mắt đã nhìn thấy chị rồi. Vội vã qua đây, báo hại em còn chưa kịp nói xong."
Hạ Tuệ Tuệ rất hiểu tính khí của Hạ Vi, biết cô ta thích nhất chính là Kỷ Phong coi trọng cô ta nhiều.
Quả nhiên, cô ta vừa mới mở miệng, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Hạ Vi bắt đầu vui vẻ.
"Hoá ra là như vậy... Người nhà còn chưa nhắc đến, chính em cũng quên mất, không nghĩ tới anh còn nhớ rõ. Vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé? Về phần sinh nhật... Anh chỉ cần đồng ý yêu cầu của em là được, cái gì em cũng không cần."
Hạ Vi ngọt ngào.
Hạ Minh ở bên cạnh thấy vậy mà đau răng, anh ta không nên ở đây!
Hiện tại anh ta cảm thấy người trong nhà này đều không bình thường, còn không bằng nhà anh cả chị dâu.
Cũng không biết bọn họ có chịu nhận anh ta hay không?
"Việc kia, anh đã đồng ý. Anh đồng ý chờ em hai tháng, đừng nói hai tháng, cho dù là hai năm anh cũng đồng ý." Kỷ Phong cảm thấy có thể để cho Hạ Vi vui vẻ trước.
Sau này anh ta sẽ chậm rãi thương lượng đến chuyện kết hôn sớm một chút.
Thái độ hiện tại của cô ta, chắc chắn là không biết nghe ai nói cái gì rồi.
Vẫn nên khiến cho cô ta bình ổn lại mới tốt.
Hạ Vi không nghĩ tới ngay cả chuyện này cũng đồng ý, trong lúc nhất thời càng thêm vui vẻ: "Quá tốt rồi, anh, chúng ta cùng đi đi. Đến quán cơm quốc doanh mà anh nói kia, rất lâu rồi em không được ăn thịt kho tàu nhà đó rồi. Kỷ Phong thích ăn cá hấp nhà đó nhất."
Hạ Vi rất vui vẻ, Hạ Minh hận không thể gõ đầu cô ta một trận, để cho cô ta tỉnh táo một chút.
Nhưng anh ta cũng không dám rút dây động rừng, chỉ có thể gật đầu đi theo.
Trong lòng càng thêm muốn đi gặp anh cả chị dâu một chút, chuyện này quá khó, anh ta căn bản không biết nên tiếp tục như thế nào.
Vì Hạ Vi, hai ngày nay anh ta cũng không đi gặp Manh Manh rồi!
Nếu như Manh Manh có người thích thì phải làm sao?
Anh ta chịu thiệt lớn rồi!
"Hắt xì!"
Trong văn phòng tổ dân phố.
Bạch Tú Tú vừa mới đi theo chủ nhiệm Cao ra ngoài, lại đột nhiên hắt hơi một cái.
Chủ nhiệm Cao nghi ngờ nhìn cô: "Sao thế Tiểu Bạch? Cảm lạnh rồi hả? Bây giờ phải chú ý một chút, nếu như bị cảm thì đống việc này cũng sẽ bị dồn đống lại phía sau."
"Không, chủ nhiệm yên tâm đi, tôi không sao. Chủ nhiệm gọi tôi ra ngoài có phải là chuyện của chị Trương có manh mối rồi phải không?" Bạch Tú Tú nhớ ra chuyện của chị Trương.
"Ừm, cô ấy đồng ý gặp cô, nhưng chỉ có thời gian vào buổi trưa này, bây giờ tôi dẫn cô đi tìm cô ấy."
Chủ nhiệm Cao nói.
"Cảm ơn chủ nhiệm." Bạch Tú Tú không nghĩ tới bây giờ có thể gặp, trong lòng cũng vui vẻ.
"Không cần cảm ơn tôi, nhưng... Mặc dù tôi không biết vì sao cô muốn tìm cô ấy, nhưng tôi hy vọng cô cố gắng hết sức đừng làm phiền cô ấy, cô ấy cũng là người đáng thương."