“Cô đừng có quá mức, chị Lâm và tôi bỏ tiền ra chính là vì muốn mọi người có thể chung sống hòa bình.” Lục Phương thở hổn hển nói.
“Ai cùng là tôi muốn chung sống hòa bình với các cô? Mấy người còn chuyện gì khác không? Nếu như không có thì tránh ra, tôi muốn dùng cơm. A đúng rồi, tôi còn phải đến thỉnh giáo hai người công việc chiều này đây.” Bạch Tú Tú mỉm cười nhìn hai người kia.
Thái độ này của Bạch Tú Tú khiến Lâm Yến cảm thấy bản thân đang bị tra tấn.
Rốt cuộc Bạch Tú Tú này muốn làm gì? Nếu muốn vạch trần bọn họ thì tại sao vẫn một hai nhờ bọn họ giúp đỡ? Muốn hoàn thành xong công việc rồi tố giác sao? Khi nào sẽ tố giác?
Lâm Yến lo lắng gần chết, Bạch Tú Tú không trả lời thẳng thắn khiến cô ta không biết phải làm sao cho đúng, trực tiếp đi tìm chủ nhiệm Cao sao?
Như vậy không được, nếu bọn họ đi tìm chủ nhiệm thì có khác gì tự tìm đường chết?
Không tìm? Cũng không được, nếu tiếp tục như vậy thì Bạch Tú Tú nhất định sẽ tố giác.
Không được, không thể tìm!
Cô ta phải để Bạch Tú Tú chủ động tố giác, chủ nhiệm Cao ghét nhất là người tìm bà ấy cáo trạng, chỉ cần Bạch Tú Tú chủ động thì chủ nhiệm Cao sẽ ghi thù Bạch Tú Tú một lần.
Bạch Tú Tú không để bọn họ sống yên thì cô ta cũng sẽ không để Bạch Tú Tú có được ngày lành.
Chiều hôm đó, Bạch Tú Tú cũng đã “thỉnh giáo” xong những đầu việc cuối cùng, chờ bọn họ giúp đỡ làm xong, cô lập tức đi tìm chủ nhiệm Cao.
Chủ nhiệm Cao thấy Bạch Tú Tú tới, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy Tiểu Bạch?”
“Chủ nhiệm, mấy việc này đều là việc chị Trương để lại, lúc tôi tiếp nhận đã thống kê rõ ràng. Mấy thứ này đã được chỉnh lý lại, có một số chỗ tôi không rõ nên có nhờ chị Lâm và chị Lục giúp đỡ không ít.”
Bạch Tú Tú vừa mở miệng thì Lâm Yến đã bị chọc tức đến đỏ mặt, hận không thể cho bản thân hai bạt tai.
Chuyện đơn giản như vậy mà tại sao cô ta không nghĩ ra chứ? Bạch Tú Tú này có biết xấu hổ hay không?
Chẳng trách cứ luôn tìm bọn họ hỏi chuyện! Nói là thỉnh giáo nhưng thực chất là bắt bọn họ làm việc.
Bây giờ công việc đã làm xong rồi, Bạch Tú Tú còn dám nhận hết công lao sao? Hơn nữa chủ nhiệm chỉ cần nhìn qua là biết chuyện gì đang xảy ra! Tại sao Bạch Tú Tú lại không biết xấu hổ như vậy?
Trong lòng Lâm Yến âm thầm mắng mỏ nửa ngày, mắt thấy sắc mặt của chủ nhiệm Cao càng ngày càng khó coi, cô ta lại càng thêm hoảng loạn.
Chắc chắn chủ nhiệm đã nhìn ra rồi.
Chủ nhiệm Cao nhìn số tài liệu đó, còn có một số mục mà Bạch Tú Tú nói cô không hiểu, đương nhiên là không hiểu rồi, vốn dĩ những đầu việc đó không thuộc phạm vi công việc của tôi! Đó là phần việc của Lâm Yến và Lục Phương! Phần việc của Lục Phương chiếm đa số, những đầu mục này đều là do Tiểu Trương để lại trước khi rời đi.
“Chủ nhiệm, có gì không đúng sao?” Bạch Tú Tú làm bộ không biết, tiếp tục hỏi chủ nhiệm Cao.
Cô muốn hai người kia bị chủ nhiệm Cao trách phạt nhưng cô không thể tự mình nhắc tới.
Một khi cô nói ra thì chủ nhiệm Cao sẽ cho rằng cô đang mách lẻo, thái độ đối với cô cũng sẽ thay đổi, vì vậy công việc vẫn phải để cho hai người kia làm còn bản thân cô lại vờ như không biết chuyện gì.
“Trưa hôm nay tôi còn cố ý đi tìm chị Trương trò chuyện, những đầu việc cần xử lý còn lại tôi sẽ hoàn thành trong hai ngày tới.” Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt chân thành.
“Chuyện này không liên quan tới cô, Lục Phương, Lâm Yến, hai người các cô tới đây!” Chủ nhiệm Cao nhìn về phía hai người kia hô to.
Hai người kia bước tới nhưng ai nấy đều vô cùng sợ hãi.
Trong lòng Lục Phương đang rất hoảng loạn, tuy nói là cô ta ném việc cho chị Lâm, nhưng mà... đến lúc này cô ta mới thật sự biết như thế nào là hoảng sợ.
“Tôi hỏi hai người, đây là phần việc của Tiểu Bạch sao?” Chủ nhiệm Cao chỉ vào hai người hỏi.
“Chủ nhiệm, những công việc này...” Lục Phương vừa định nói là chị Trương tự nguyện thì đã bị Lâm Yến cướp lời: “Chủ nhiệm, những việc này là do Lục Phương nhờ chị Trương làm, Lục Phương trước nay vẫn luôn bắt chị Trương giúp cô ấy làm việc. Chị Trương tốt bụng nên vẫn luôn giúp đỡ.”
Lục Phương kinh ngạc không dám tin: “Cô...”
“Vậy tại sao bây giờ những việc này lại không phải là của các cô nữa? Hai người các cô nhờ chị Trương giúp đỡ, hiện tại chị Trương không ở đây nữa, tại sao lại chuyển cho Tiểu Bạch? Tại sao hai người các cô không tự nhận về làm?” Chủ nhiệm Cao vô cùng tức giận.
Bà ấy vốn biết chị Trương bị bắt nạt không ít nhưng không ngờ lại là bằng cách như thế này, chẳng trách hiệu suất công việc của chị Trương vẫn mãi không cải thiện được.
Một người làm phần việc của ba người, hiệu suất cao mới là lạ!
Hai người kia bị hỏi đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
“Tiểu Bạch, bọn họ đã nói gì với cô?” Chủ nhiệm Cao quan tâm Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nghe vậy thì lập tức lặp lại những lời trước kia hai người này đã nói với cô: “Chủ nhiệm, bọn họ nói là bọn họ và chị Trương đã trao đổi đầu việc với nhau. Tôi tiếp nhận công việc của chị Trương thì cũng phải làm những việc này. Bọn họ còn nói chủ nhiệm không thích người mách lẻo, cũng không thích người lười biếng không muốn làm việc.”
Ánh mắt chủ nhiệm Cao nhìn hai người kia càng kém đi.
“Hai người dùng cách này để ức h.i.ế.p đồng nghiệp sao?”
“Chủ nhiệm, chúng tôi...”
“Tiểu Bạch, lần này cô đi tìm chị Trương...”
“Đối với vụ hòa giải lần này, có một chút vấn đề tôi muốn hỏi chị Trương. Mặc kệ chân tướng là gì thì người tìm đến chúng ta nhờ phân xử vẫn quan trọng nhất.” Bạch Tú Tú chân thành nói.
Đối với những việc này, cho dù cô có tăng ca làm thêm giờ cũng chưa chắc sẽ giải quyết xong.
Trước khi xảy ra chuyện của bà Dương, cô nghĩ có thể chờ thêm một thời gian nữa thì hai người này chắc chắn sẽ càng xui xẻo hơn.
Nhưng nếu cô tiếp tục kéo dài thì sẽ dẫn tới có rất nhiều người không được giúp đỡ giải quyết vấn đề, hơn nữa chị Trương đã đồng ý giúp cô, cũng nên tránh việc đêm dài lắm mộng, mau chóng xử lý thỏa đáng thì hơn.
Chủ nhiệm Cao nghe Bạch Tú Tú giải thích, cũng gật đầu nói: “Ừ, cô nghĩ vậy là đúng, chúng ta nên suy nghĩ cho hàng xóm láng giềng trước. Hai người các cô nếu biết tự giác một chút thì mọi chuyện đã không thành ra khó coi như vậy. Mấy người không thích làm việc thì vẫn còn rất nhiều người muốn làm đấy. Bắt nạt đồng nghiệp, làm việc cũng không nghiêm túc, một năm hai người bị khiếu nại bao nhiêu lần rồi? Lúc trước tôi vẫn không nói gì là vì nghĩ hai người sẽ thay đổi, không ngờ hai người càng ngày càng quá đáng. Nếu lúc này mà tôi không phát hiện thì có phải sau này hai người sẽ tiếp tục bắt nạt Tiểu Bạch như cách đã làm với chị Trương không?”
Chủ nhiệm Cao nói thế càng khiến Lâm Yến thêm nóng nảy.
“Chủ nhiệm, thật sự là ý của Lục Phương, tôi cũng đã khuyên nhưng cô ấy không nghe, tôi... tôi cũng sai, tôi không nên nghe lời Lục Phương, ném công việc của mình cho chị Trương, nhưng chuyện này thật sự là do Lục Phương.”
Lâm Yến đẩy toàn bộ sai lầm lên người Lục Phương, Lục Phương âm trầm nhìn Lâm Yến.
“Chủ nhiệm, không bằng nghe chị Trương nói đi.” Bạch Tú Tú nhẹ giọng khuyên bảo.
Chủ nhiệm Cao nghe vậy, cũng cảm thấy có lý.
“Tiểu Quỳnh, cô đi gọi chị Trương tới đây, tôi đưa cô địa chỉ. Lát nữa hai người các cô xin lỗi chị Trương, hai người đã làm những chuyện gì đều phải nói rõ một năm một mười cho tôi, đừng tưởng rằng có thể cho qua chuyện này. Chuyện của hai người tôi sẽ báo lên trên, đến lúc đó xử phạt như thế nào thì sẽ có câu trả lời thỏa đáng.”
Chủ nhiệm Cao nhìn hai người còn đang kinh sợ vì những lời bà ấy vừa nói, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Những người khác đang vây lại xem náo nhiệt cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc này mới được bao lâu đâu chứ? Còn tưởng rằng người mới tới sẽ bị ức hiếp, kết quả là chuyện của hai người kia lại bị khui ra.