Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 362

Làm sao bây giờ?

Còn có thể làm sao bây giờ?

Ông ta cũng có quen biết người nào ở tỉnh thành đâu chứ, cũng không có khả năng vì chút chuyện cỏn con của thằng năm mà đi cầu người này van xin người kia.

Vương Thủ Thành đã vào chợ đen buôn bán được vài ngày, nếm được ngon ngọt, cầm tiền được trong tay, ông ta lập tức vui vẻ đến mức tìm không ra đông tây nam bắc. Nếu không phải vợ thằng năm đột nhiên hỏi vấn đề làm ông ta mất hứng, ông ta còn sẽ vui vẻ dài dài.

Hiện tại mới kiếm tiền được mấy ngày chứ?

Vậy mà hai vợ chồng thằng năm đã muốn moi tiền của ông ta rồi à?

Trong nhà còn chưa trả hết nợ đi mượn từ bên ngoài nữa kìa.

Hai vợ chồng thằng cả lại sắp sửa quay về đòi tiền đến nơi, vợ thằng năm đúng là chẳng biết điều gì hết.

Nghĩ đến đây, Vương Thủ Thành xụ mặt, cũng chẳng muốn ăn gì nữa: "Cha nói nè vợt hằng năm, hiện tại nhà mình mới yên ổn được bao nhiêu ngày chứ? Còn chưa có kiếm lại vốn đâu, con và thằng năm muốn đến tỉnh thành, chúng ta cũng phải đi tìm phương pháp đúng không? Nhà chúng ta cũng chẳng phải gia đình có tiếng tăm quyền thế gì, cũng chẳng có bà con họ hàng có tiền, muốn đến tỉnh thành khó khăn lắm. Phải xài hết bao nhiêu tiền chứ? Cha thấy cứ chờ hai năm rồi lại tính."

Chờ hai năm?

Chu Kiều Kiều muốn phát điên: "Cha, sao cha không nói thẳng là chờ đến kiếp sau luôn đi? Con và Thanh Kỳ nhất định phải đến tỉnh thành, cha cứ luôn ngăn cản bọn con như thế là muốn hai bọn con. Cha đừng quên, nếu không phải nhờ con thì Hồ Thiên đã chạy đến kiếm chuyện với nhà chúng ta từ lâu rồi. Nhà chúng ta ăn chặn chuyện làm ăn của Hồ Thiên. Nếu đến năm sau mà cha vẫn không cho con và Thanh Kỳ lên tỉnh thành, con sẽ lập tức đi tìm Hồ Thiên, nói cho anh ấy biết cả gia đình này không còn liên quan gì đến con và Thanh Kỳ nữa."

Chu Kiều Kiều cũng không ưa Vương Thủ Thành.

Trong lòng ông già này chỉ biết đến chút lợi ích thực tại!

Hơn nữa ông ta còn đang hận thù chuyện cô ta và Vương Thanh Kỳ buộc ông ta lấy tiền ra nữa.

Mấy ngày nay đều không thèm để ý đến cô ta và Vương Thanh Kỳ.

Dù sao thì cô ta nhất định phải đến tỉnh thành.

Vương Thủ Thành lập tức cảm thấy hết muốn ăn cơm, tức giận quăng đũa đi: "Sao nào? Mày uy h.i.ế.p tao đúng không? Thằng năm, con nhìn coi con cưới con vợ gì về thế này? Từ sau khi con cưới nó về rồi, nhà ta chưa bao giờ được yên. Nếu không phải tại nó thì chuyện anh cả con, nhà chúng ta có cần thiết bị động như thế sao? Còn có mẹ con nữa, nếu không cưới nó về, mẹ con có thể làm ra loại chuyện hồ đồ thế à? Con đang cưới một con chúa gây sự về nhà đó!"

Sang năm, còn khoảng hơn một tháng nữa là đến tết, một tháng thì có thể làm được cái gì chứ?

Rõ ràng là cô ta muốn kiếm chuyện với ông ta mà!

Vương Thanh Kỳ cúi đầu, không dám đắc tội cha ruột, cũng không dám chọc giận vợ.

Chu Kiều Kiều thấy anh ta không đi theo phe mình, cười mỉa vài tiếng nói: "Sao nào? Không phải lúc trước đã thống nhất với nhau rồi sao? Hiện tại cha của anh không đồng ý thì anh lập tức giả c.h.ế.t vậy đó hả? Chuyện này đều là vì hai đứa chúng ta, em nói thẳng cho anh biết luôn, nếu anh cứ tiếp tục ba phải như thế mãi, vậy hai chúng ta đừng sống với nhau nữa! Sau này em đi tìm ai sống chung mà không được chứ!

Chu Kiều Kiều làm Vương Thanh Kỳ sợ hãi.

Suốt thời gian dài như thế, cho dù vợ có quậy kiểu gì thì từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nói ra những lời như thế.

"Cha, lúc trước cha đã hứa với con và Kiều Kiều rồi, hai đứa con thật sự rất muốn đến kinh thành phát triển. Tại sao anh cả đi được mà bọn con lại không đi được chứ? Cho dù là cha mẹ ruột của anh ta là dân tỉnh thành thì chúng ta cũng có thua kém gì anh ta đâu chứ. Từ nhỏ đến lớn mấy anh em bọn con đều là đạp lên anh ta. Với lại vợ của con may mắn như thế, nếu đến tỉnh thành nhất định cũng sẽ phát huy càng tốt hơn. Nói không chừng chờ hai ba năm sau, cả nhà chúng ta cũng đều dọn đến tỉnh thành. Đến lúc đó nhà chúng ta mới coi là quang tông diệu tổ."

Vương Thanh Kỳ bắt đầu vẽ ra tương lai tốt đẹp dụ dỗ Vương Thủ Thành, Vương Thủ Thành hơi nhíu mày.

Nghe anh ta nói như thế, ông ta cũng có chút động lòng.

Nếu cả gia đình đều có thể dọn đến tỉnh thành, vậy thì bọn họ không cần sợ mấy người trong thôn nữa.

Dạo gần đây bọn họ cũng không dám về thôn, mấy người kia ăn nói khó nghe lắm.

Hơn nữa cả gia đình bọn họ đều đã dọn đến huyện làm việc, những người đó ghen tị, bọn họ đã không thể ở trong thôn nỗi nữa rồi.

Hiện tại ông ta đã bắt đầu lo lắng nếu cứ kéo dài như thế mãi, có khi nào chuyện đó sẽ truyền đến trong huyện hay không.

Công việc trong huyện rất khan hiếm, khó khăn lắm bọn họ mới xin được công việc, sau đó lại bởi vì mấy lời đồn đãi kia mà xảy ra vấn đề, vậy mới là thiệt thòi to.

Vương Thủ Thành tính toán một chút, không nói đến chuyện chờ hai năm sau như lúc nãy nữa.

"Cha cũng hi vọng mấy đứa có tương lai, nhưng mà vợ con yêu cầu quá sớm. Con nói thử xem, trong vòng một tháng, nhà chúng ta có thể hoàn thành được việc lớn như thế này sao? Nhà mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Ít nhất cũng phải cho chúng ta nửa năm chứ. Con nhìn nhà mình bây giờ đi, cũng chỉ có anh hai và anh tư có thể giúp đỡ chuyện làm ăn. Anh hai con lại là người không giỏi làm việc, nó thông minh, nhưng lại không khỏe, cũng chỉ có con và thằng tư là có thể làm việc nặng, chuyện làm ăn của nhà chúng ta cũng không thể giống như lúc còn thằng ba được. Dù sao con cũng phải để người trong nhà từ từ tính toán chứ?"

Vương Thủ Thành khuyên nhủ hai người bọn họ.

Vương Thanh Kỳ nhìn vợ mình, thương lượng một chút: "Kiều Kiều, cha nói có lý đó."

"Em còn có thể nói gì nữa đây? Dù sao trong vòng nửa năm, em nhất định phải đến được tỉnh thành, chỉ khi đến tỉnh thành rồi, cuộc sống của chúng ta mới trở nên tốt đẹp được. Mấy thứ hiện tại tính cái gì chứ?"

Chu Kiều Kiều khinh thường tất cả những thứ hiện tại, cô ta cũng không phải vì chút ích lợi này mà gả cho tên Vương Thanh Kỳ vô dụng này.

Cô muốn những thứ trong giấc mơ tiên đoán kia, là cuộc sống vinh hoa phú quý mà Vương Thanh Kỳ mang đến cho cô ta.

Cũng không biết chừng nào mới đến, nhưng nhìn cô ta trong mơ vẫn còn khá trẻ, thứ cô ta muốn chính là lúc đó, chứ không phải hiện tại chen chúc trong một căn nhà nhỏ hẹp hòi.

Thái độ của Chu Kiều Kiều là Vương Thanh Phú nghe xong cũng hơi sửng sốt.

Nghe ý của vợ thằng năm thì hình như đến tỉnh thành rồi, cuộc sống còn sung sướng hơn bây giờ nữa sao?

Với lại hình như cô ta thật sự khinh thường cuộc sống hiện tại, cô ta còn có cách kiếm tiền khác nữa sao?

Vì sao không thể là ở trong huyện mà nhất định phải đến tỉnh thành?

Cũng không đến mức là vì muốn quăng bọn họ đi đúng không? Nghĩ đến loại khả năng này, Vương Thanh Phú có hơi khó chịu.

Thằng năm may mắn thật đó, có thể cưới được một cô vợ giúp đỡ anh ta nhiều như vậy.

Không được, anh ta nhất định cũng phải dính vào chuyện này mới được.

Nhưng mà chỉ cần lén nói với cha là được rồi.

Nhà họ Vương ăn cơm xong, Trần Phương và Vương lão tư muốn đi ra ngoài.

"Hai đứa muốn đi đâu đó? Khó khăn lắm mới được nghỉ một bữa, không chịu đi dọn dẹp nhà cửa với chị hai mấy đứa à, thằng tư, vợ thằng tư, hai đứa cũng quá đáng quá rồi đó."

Vương Thủ Thành bực bội hỏi hai người bọn họ.

Vương lão tứ có chút xấu hổ nói: "Cha, con và vợ con đi mua thuốc, bọn con đã kết hôn lâu thế này rồi mà còn chưa có con đâu."

"Lãng phí tiền bạc." Vương Thủ Thành lẩm bẩm một câu, nhưng mà cũng không nói gì.

Tiền đã chia cho từng gia đình, ông ta cũng không quản được.

Trần Phương xụ mặt, đóng sầm cửa rời đi.

Vương lão tứ cũng theo sát phía sau đi ra ngoài.

Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ thì quay về phòng mình, hình như bọn họ còn muốn thương lượng chuyện gì đó.

Bọn họ đi rồi, Vương Thanh Phú mới nói cho Vương Thủ Thành biết tính toán của anh ta: "Cha, cha nói coi sao vợ thành năm cứ nằng nặc đòi đến tỉnh thành vậy? Có phải nó còn có phương pháp kiếm tiền gì khác không. Chờ đến khi nó và thằng năm rời khỏi nhà rồi lại lén dùng. Con cũng không phải là cứ lăm le dòm ngó đến đồ đạc của em trai, con chỉ là cảm thấy chúng ta là một gia đình, cha và mẹ đều còn sống, cũng không thể vì chút toan tính của bọn họ mà gia đình tan vỡ được đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment