Hạ Tuệ Tuệ còn chưa đi xa, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hôm nay cô ta hỏi Kỷ Phong vì sao anh ta lại muốn giúp Hạ Vi.
Anh ta lại cứ ậm ừ không rõ, cuối cùng thật sự không lừa gạt được thì trực tiếp chuyển sang đề tài khác với cô ta.
Sau đó lại liên tục hôn cô ta, làm cô ta không thể nào hỏi chuyện này nữa.
Anh ta cũng chỉ là bảo đảm sẽ nhanh chóng kết hôn với Hạ Vi rồi ly hôn, sau đó cưới cô ta.
Nhưng mà... chuyện Kỷ Phong đánh nhau vì Hạ Vi, anh ta vẫn không hề giải thích gì.
Có khi nào anh ta thích Hạ Vi rồi hay không?
Không được, cho dù anh ta có thích Hạ Vi hay không thì cô ta cũng phải quyến rũ anh ta, anh ta nhất định phải kết hôn với cô ta.
Vì chuyện này, cô ta... Cô ta có thể trả giá thêm một chút.
Kỷ Phong rất thích được người khác khen ngợi, tuy rằng lời Hạ Minh nói ra là đang muốn trêu ghẹo anh ta, nhưng mà lời nói kia vẫn làm anh ta khá hài lòng.
Kỷ Phong khó tránh khỏi trở nên vui vẻ, trực tiếp bắt đầu diễn: "Nếu Hạ Vi muốn tôi chết, vậy tôi đi c.h.ế.t thôi. Kiếp này tôi cũng chỉ thích một mình Hạ Vi, nếu em ấy tức giận không chịu gả cho tôi, tôi sẽ sống không bằng chết,"
Anh nói rất to, cố ý cho Hạ Vi đang ở trong phòng bếp nấu cơm nghe được.
Hạ Tuệ Tuệ nghe được những lời này, lại càng khó chịu hơn.
Tuy rằng cô ta không quá thích Kỷ Phong, nhưng mà... trải qua khoảng thời gian này đi xem mắt, cô ta phát hiện gia đình trong sạch mà còn có thể coi được thì chỉ có mình nhà Kỷ Phong.
Kỷ Phong lại cũng đủ yêu cô ta, coi như là lựa chọn tốt nhất của cô ta rồi.
Cô ta tuyệt đối không thể mất đi anh ta được.
Trong phòng bếp, Hạ Vi nghe Kỷ Phong lớn tiếng tuyên bố như thế, vui vẻ muốn chết.
Nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ đi vào, nụ cười trên mặt Hạ Vi vẫn còn chưa biến mất: "Tuệ Tuệ, cô có nghe Kỷ Phong nói không? Anh ấy... Anh ấy cũng thật là, không thể nói những lời này trước mặt tôi được sao? Lén giấu diếm nói sau lưng tôi làm gì chứ?"
"Có lẽ là anh ấy sợ nói trước mặt cô sẽ không nói nên lời đó. Vi Vi, tôi nấu cơm giúp cô. Vi Vi, cô nói coi, anh cả chị cả ở trong nhà này có phải hơi quá đáng rồi không? Hiện tại cũng lâu lắm rồi, tôi cũng chưa từng nghe bọn họ gọi một tiếng cha mẹ nào. Bọn họ cũng không xem mấy người như anh chị em. Tại sao lại cứ gọi bọn họ về nhà ăn cơm mãi thế?"
Hạ Tuệ Tuệ lén lút hỏi Hạ Vi, cô ta nhớ rõ Hạ Vi rất ghét anh cả chị cả đột nhiên từ trên trời rơi xuống này.
Nếu hai người này có thể rời khỏi nhà họ Hạ, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa là được rồi.
Cũng không biết cha và ông nội có nghĩ ra cách hay giò chưa?
Hạ Vi đang chặt thịt, nghe Hạ Tuệ Tuệ hỏi mình như thế, nhíu mày lại.
Nếu như là trước đây, cô ta chắc chắn sẽ nói tiếp theo ý của Hạ Tuệ Tuệ, thậm chí có khả năng còn sẽ trực tiếp đi kiếm chuyện. Nhưng mà... Hạ Minh nói cũng có lý, anh cả chị cả quay về cũng chẳng cản trở ảnh hưởng gì đến cô ta.
Với lại rõ ràng là anh cả chị cả càng thân cận với cô ta hơn cả gia đình Hạ Tuệ Tuệ.
Đây là mối quan hệ m.á.u mủ ruột rà.
Sau khi bọn họ quay về, cha cũng đối xử tốt hơn với người trong nhà nhiều.
Trước kia ông ta sẽ cho Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ đồ đạc, hiện tại cũng đã biết suy xét đến bọn họ trước.
Chú ba cũng không về chướng mắt bọn họ nữa.
Nghĩ như thế, Hạ Vi lập tức cảm thấy Hạ Tuệ Tuệ có vấn đề. Đây là ở nhà của cô ta, lại còn nói xấu anh cả chị cả của cô ta đó hả?
Quá đáng lắm rồi đó?
"Vi Vi, sao cô không nói tiếng nào thế? Tôi nói sai gì rồi à? Thật ra... Tôi cũng chỉ là bất bình thay cho các cô thôi, hiện tại bác cả yêu thương anh ta hơn anh em cô nhiều."
Hạ Tuệ Tuệ thấy sắc mặt của cô ta không đúng lắm, vội vàng sửa miệng.
Hạ Vi cười nói: "Cũng bình thường mà? Cha tôi đối xử với anh cả còn không tốt bằng lúc đối xử với Hạ Thiên nữa. Được rồi. cô cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, anh cả chị cả của tôi đều là người rất tốt. Nếu cô lại nói xấu bọn họ nữa, tôi sẽ không vui đó. Không phải cô đến đây nấu cơm giúp tôi sao?"
Hạ Tuệ Tuệ bực bội muốn chết, nếu không phải vì trốn tranh Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú thì ai mà thèm vào phòng bếp chứ?
Bên ngoài, Tề Nghênh Nghênh và Hạ Chí Phi cũng vội vàng chạy trở về, Tề Nghênh Nghênh vội vàng cầm giỏ rau định xông vào phòng bếp.
"Về hết rồi à? Mẹ về muộn, lẽ ra tối nay chúng ta sẽ ăn sủi cảo, hiện tại chỉ có thể ăn bánh có nhân thôi." Tề Nghênh Nghênh hiền hòa nói với hai đứa con của mình.
Nhìn thấy con trai cả và con dâu đến, bà ta cũng không có quá nhiều thành kiến với Bạch Tú Tú.
Chủ yếu là mấy ngày nay bà ta đều khá vui vẻ, cho nên cũng không rảnh có ý kiến gì với Bạch Tú Tú.
"Mẹ, tối nay Hạ Vi đi nấu cơm rồi. Em ấy nói Kỷ Phong đến chơi, với lại khoảng thời gian này cha mẹ rất vất vả, cho nên muốn trổ tài." Hạ Minh lên tiếng báo cho bà ta biết.
Tề Nghênh Nghênh nghe thế lập tức cảm động muốn chết: "Cái con bé này... Sao mà càng ngày lại càng ngoan thế này. Lão Hạ, ông phụ tôi một tay, mang đồ vào trong cất giúp tôi, tôi đi nấu cơm phụ Vi Vi nhà tôi. Anh hai chị hai con đâu rồi?"
Tề Nghênh Nghênh gọi chồng mình đi giúp đỡ trước, lại hỏi con trai út.
Bà ta mới vừa hỏi xong, hai người đã từ bên ngoài quay về.
Hai mắt Hứa Niệm Đệ đỏ ngầu, chắc là đã khóc.
Hạ Thành đỡ cô ta đi vào.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của bọn họ, đến cả Hạ Chí Phi từ nãy đến giờ đi vào vẫn chưa nói tiếng nào cũng nhịn không được hỏi: "Có chuyện gì thế này? Hạ Thành, sao vợ con lại khóc thế?"
"Cha, chuyện này kể ra thì dài lắm, vẫn cứ là vì em trai của vợ con đó. Cậu ta cũng đến tuổi kết hôn, nhưng mà lúc trước coi như là không có bạn gái nào, người ta đều chê em vợ con không có tài năng gì. Tuy rằng chúng ta đã tìm công việc cho cậu ta rồi, nhưng công việc kia cũng chẳng đủ để nở mày nở mặt. Với lại nhà của bọn họ cũng xập xệ quá."
Hạ Thành càng nghĩ càng bực bội, tuy rằng anh ta không muốn để ý đến cả gia đình này, nhưng mà anh ta cũng không muốn vợ cứ đau buồn như thế mãi.
Hạ Chí Phi lập tức im lặng không nói gì nữa, quay đầu nói chuyện với con trai cả: "Thanh Hòa, lát nữa ăn cơm chiều xong, cha lại dẫn con đi bái sư. Con nhất định phải biểu hiện cho tốt đó, không phải ai người ta cũng nhận dạy dỗ đâu. Nếu lát nữa người ta kiểm tra con, con lại trả lời không được thì người ta cũng sẽ không chịu nhận.""Ông cứ yên tâm đi." Vương Thanh Hòa rất tự tin, anh đã đọc hết số sách nên đọc, đối với những kiến thức được ghi trên sách, có thể nói là chỉ cần xem xong là sẽ không quên.
Thấy anh tự tin như thế, Hạ Chí Phi càng vui vẻ hơn.
Nếu con trai cả không phải kiêu ngạo, vậy có nghĩa là anh có tài năng thật.
Nếu anh thật sự được nhận làm học trò, sau này ông ta cũng nở mày nở mặt.
Không phải ai cũng làm được chuyện này.
"Ai mà không biết khoác lác chứ." Hạ Thành lẩm bẩm nói một câu.
Hạ Chí Phi trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: "Con ăn nói với anh cả con kiểu gì thế hả? Con đừng có mà xụ mặt trong nhà này, lúc trước nhà mình đã cho nhà mẹ đẻ của vợ con không ít tiền rồi. Của cải của cha đều bị đào rỗng, lúc đó cha nói thế nào? Sau này chuyện nhà bọn họ không liên quan gì đến con nữa. Hai đứa lén liên lạc với bọn họ, cha không thèm để ý. Nhưng nếu trông chờ vào chuyện lấy tiền nhà mình giúp đỡ cho bọn họ thì không có cửa đâu."
"Cha, con cũng chỉ là đau lòng vợ và đứa bé trong bụng của vợ con thôi mà." Hạ Thành không phục.
"Nếu con giỏi thì tự mà lấy tiền mình đi giúp, đừng có mơ đến chuyện cha mẹ sẽ giúp đỡ. Con đã đủ lớn rồi. Tóm lại không có gì để thương lượng." Hạ Chí Phi không muốn nghe nữa.
Tuy rằng Tề Nghênh Nghênh mềm lòng, nhưng bà ta cũng biết chuyện này không có gì để thương lượng.
Nếu bà ta cũng đi theo khuyên nhủ thì sẽ chỉ làm lão Hạ càng thêm đau lòng mà thôi.
Bà ta vẫn cứ đi nấu cơm phụ con gái đi.
"Đúng rồi cha mẹ, cả ngày hôm nay con không thấy ông nội đâu, ông đi đâu rồi? Tối hôm qua ông có nói gì với cha mẹ không? Còn có Hạ Thiên cũng không thấy đâu, giờ này chắc anh ta cũng phải tan ca rồi mới đúng chứ?"