Chu Giải Thư càng kiểm tra Vương Thanh Hòa thì lại càng hài lòng.
Những lời thằng bé này nói quả nhiên đều là sự thật, kiến thức rất vững vàng, hơn nữa cũng không phải chỉ là học vẹt bằng cách học thuộc lòng.
Nhớ ký kiến thức trong y thư, sau đó tiến hành hiểu biết. Sau này có có sư phụ dẫn đi thực hành thì mới tài giỏi được.
Sư phụ trước đó của anh chỉ là dạy cho anh những thứ cơ bản, dẫn anh nhập môn mà thôi.
Anh giống như một viên ngọc thô, hiện tại ông ấy làm thầy của anh, sau này anh chắc chắn sẽ trở nên càng tốt.
Hơn nữa nghe lời anh nói lúc nãy, ngay từ đầu anh học mấy thứ này chỉ là vì muốn làm cho vợ sống tốt hơn mà thôi?
Là một đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa.
Ông ấy đã kết hôn với Tú Quyên vài chục năm, tình cảm luôn rất mặn nồng, thích nhất những người trọng tình như anh.
Hiện tại Chu Giải Thư chỉ cảm thấy nhìn Vương Thanh Hòa kiểu gì cũng cảm thấy vô cùng thuận mắt.
Ông ấy như thế làm Dư Thành ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Lúc trước ông cụ cũng không phải như thế này, dáng vẻ ông ấy tức giận mắng chửi đuổi những người khác đi vẫn còn trong đầu anh ấy đây nè.
"Ông già, bên ngoài lại có khách đến thăm." Tú Quyên ở trong phòng phía đông, nhìn từ cửa sổ là có thể quan sát tình huống ở bên ngoài, thấy lại có người đến chờ, lập tức nhắc nhở ông ấy một câu.
Hiện tại là mùa đông, nếu ông ấy còn muốn tiếp khách thì phải nhanh chóng mời người ta vào.
Nếu không gặp thì bà ấy đi ra ngoài nói một tiếng với người ta, để tránh cho người ta chịu lạnh.
"Khách?" Chu Giải Thư đang nói chuyện vô cùng vui vẻ với học trò tương lai Vương Thanh Hòa, cho nên đã quên mất còn có người xếp hàng đằng sau Vương Thanh Hòa nữa.
Để bảo đảm công bằng cho mỗi một người, ông ấy để lại khá nhiều thời gian cho mỗi người, từng người đến tiếp thu bài kiểm tra của ông ấy.
Kết quả đến lượt Vương Thanh Hòa, ông ấy đã rất hài lòng, cho nên đã quên mất chuyện sau đó.
"Tú Quyên, bà từ chối hết những người đến sau đi, nói với bọn họ là tôi đã nhân được học trò vừa lòng rồi. Đứa bé này tên là Vương Thanh Hòa, là con trai của nhà Tiểu Hạ. Sau này tôi sẽ không nhận học trò nữa. Đúng rồi, trong phòng tôi có hai túi dược liệu tốt, bà lấy tặng cho mấy người đến sau đi. Coi như là quà xin lỗi vì làm bọn họ đi một chuyến không công."
Chu Giải Thư nói xong, lập tức không thèm để ý đến nữa.
Tiếp tục kiểm tra học trò ưng ý của ông ấy.
Thấy Vương Thanh Hòa cũng không lộ ra vẻ mừng như điên khi được ông ấy nhận làm học trò, trong lòng Chu Giải Thư lại càng hài lòng hơn.
Như vậy mới đúng.
Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đã mừng rõ như điên, vậy thì sao được chứ?
So với vẻ bình tĩnh của Vương Thanh Hòa, hai người Hạ Chí Phi và Dư Thành lại không bình tĩnh nổi.
Hạ Chí Phi không khống chế được mà cong khóe môi lên, lúc nhìn về phía con trai cả, trong lòng cực kỳ kiêu ngạo. Đây là con của ông ta, con của ông ta cũng chẳng thua kém gì Hạ Thiên của thằng ba, thậm chí càng tốt hơn Hạ Thiên.
Sau này ông ta không cần sợ con cái nhà ai tài giỏi nữa.
So với Hạ Chí Phi, Dư Thành lại không dám lộ ra vẻ vui sướng quá rõ ràng.
Ở bên ngoài, anh ta và Vương Thanh Hòa vẫn phải giả vờ như không hề quen biết nhau.
Nhưng mà trong lòng anh ấy cũng mừng như điên, lúc trước Vương Thanh Hòa đã nói với anh ấy là muốn bán một ít loại thuốc cổ truyền có tác dụng cường thân kiện thể. Anh ấy còn đang lo lắng chuyện này như thế nào, sau này không cần phải lo lắng nữa.
Có ông cụ ở đây, sau này kiểu gì Vương Thanh Hòa cũng không đến mức bán thuốc mà không có giấy chứng nhận.
Nếu nói kế hoạch lúc trước của Vương Thanh Hòa có tính khả thi thì hiện tại đã hoàn toàn thực hiện được.
Anh ấy đã tưởng tượng đến cảnh tiền mọc cánh bay về phía bọn họ rồi.
Chu Giải Thư nói chuyện với Vương Thanh Hòa hơn nửa tiếng, cuối cùng mới cảm thấy hài lòng.
"Con trai, bắt đầu từ hôm nay con chính là học trò của thầy. Chúng ta cũng không cần lễ bái sư quá rườm ra, con đi theo thầy." Chu Giải Thư gọi Vương Thanh Hòa đi vào buồng trong. Trong phòng treo một bức họa của y thánh, còn có một chồng sách.
"Cúi đầu lạy đi, sau này con chính là học trò của thầy." Chu Giải Thư là một người không thích bày vã làm giá.
Khi cười trông giống hệt một ông cụ hiền hòa.
Vương Thanh Hòa quỳ lạy bức tranh và chồng sách kia, lại cúi người lạy Chu Giải Thư một cái: "Thầy."
"Cái thằng bé này, đã nói là không cần làm mấy cái này rồi mà, bây giờ là thời đại nào rồi? Thầy nghe nói hiện tại con đang đi làm ở nhà máy đúng không? Mỗi ngày con rảnh vào lúc nào?" Chu Giải Thư hỏi ngược lại anh.
"Năm giờ rưỡi chiều mỗi ngày tan ca, sáu giờ rưỡi con có thời gian rảnh." Vương Thanh Hòa tính toán thời gian, như vậy chắc là đã dùng rồi.
Chu Giải Thư gật đầu nói: "Được rồi, vậy sáu giờ rưỡi mỗi ngày con cứ đến đây, mỗi ngày thầy dạy con hai tiếng trước. Nếu sau này không đủ thời gian, thầy lại nghĩ cách sau."
Chu Giải Thư ước gì có thể dạy học trò thành tài ngay.
Nếu không phải hiện tại thời điểm không được đúng lắm, ông ấy còn muốn bảo anh đừng đi làm nữa.
Cứ yên tâm ở đây học tập, ông ấy nuôi hết cả gia đình học trò.
Nhưng mà làm như thế là không được, cho nên chỉ có thể tạm thời xem xem như thế này anh có thể tiếp thu kiến thức tốt hay không, nếu không được, ông ấy lại tìm phương pháp khác.
"Cảm ơn thầy đã thông cảm cho con." Vương Thanh Hòa cũng vô cùng biết ơn cảm ơn.
"Sao mà bái sư xong lại còn khách sáo thế này? Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi, lát nữa con đi theo người nhà. Ngày mai không được phép đến muộn. Ngày mai thầy sẽ dẫn con đi thực hành một ít kiến thức mà con đã học lúc trước."
Chu Giải Thư vỗ nhẹ vào lưng học trò cưng, dẫn anh ra khỏi phòng nhỏ.
Hạ Chí Phi thấy con trai quay về, cũng vô cùng yên tâm.
"Tiểu Hạ, sau này con trai cả của cậu chính là học trò của tôi, cậu không được phép ăn h.i.ế.p thằng bé đó." Chu Giải Thư đi ra ngoài, lập tức nói với Hạ Chí Phi.
Thằng bé này vừa mới được tìm từ nông thôn về, tuy rằng ông ấy không hiểu biết tình huống cụ thể, nhưng mà trông thì có vẻ anh cũng không quá thân thiết với cha mình.
Có lẽ là có ngăn cách, nếu như anh bị ăn hiếp, vậy thì không được.
Hạ Chí Phi nghe thế, vừa vui vẻ lại vừa bất đắc dĩ.
Con trai có người giúp đỡ đương nhiên là tốt, nhưng mà... ông ấy ăn h.i.ế.p con trai lúc nào chứ? Là thằng bé này không thèm gọi ông ta một tiếng cha thì có.
Nhưng mà ông ấy cũng sẽ không nói ra những lời này trong lúc mọi người đang vui vẻ, chỉ vô cùng sung sướng cảm ơn.
Chờ bọn họ ra khỏi nhà họ Chu rồi, Hạ Chí Phi vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Ông ta thật sự không dám tưởng tượng, con trai của ông ta đã bái sư thành công rồi sao?
"Thanh Hòa, chúng ta mau đi về đi." Hạ Chí Phi rất muốn nói vài câu thân thiện với con trai, nhưng mà nghĩ đến sự xa cách giữa ông ta và con trai là bởi vì anh chịu ấm ức hơn hai mươi năm nhưng ông ta lại không xử lý cho ổn thỏa.
Cho nên không thể nói ra bất cứ một câu làm thân nào.
Chuyện của Hạ Hữu Đức... chắc là ông ta cần phải suy xét lại lần nữa mới được.
Ông ta không thể cứ thế mà đẩy con trai đi xa được, mấy đứa nhỏ khác trong nhà đều quá vô dụng, thằng cả giỏi như thế, sau này cũng có thể chăm sóc giúp đỡ cho mấy đứa con khác.
Không đến mức chờ đến khi ông ta và Nghênh Nghênh c.h.ế.t rồi, không ai thèm để ý đến chúng nó nữa.
Với lại ông ta thật sự rất thích con cái có thể làm ông ta nở mày nở mặt!
Hạ Chí Phi biết suy nghĩ của mình rất tục, nhưng mà ông ta cũng không còn cách nào khác.
Vương Thanh Hòa không biết Hạ Chí Phi đang suy nghĩ đến chuyện thái quá gì, anh chỉ biết anh lại càng gần mục tiêu hơn.
Chỉ cần anh học giỏi là có thể che giấu cho không gian của Tú Tú, làm Tú Tú càng an toàn hơn.
Anh càng giỏi, vậy thì khi suy xét giữa anh và Hạ Hữu Đức, Hạ Chí Phi sẽ càng thiên vị cho anh hơn.
Cả gia đình Hạ Hữu Đức sẽ càng lúc càng hoảng.
Một khi bọn họ hoàn toàn bị đuổi đi, đối với cả gia đình bọn họ mà nói, đó mới là từ thiên đường rơi xuống địa ngục chân chính.
Đến lúc đó, anh lại đạp bọn họ thêm một phát, đưa bọn họ đi ăn cơm tù hết.