Suy nghĩ trong lòng Kỷ Phong đều bị phơi bày trước mặt Hạ Minh, thấy bộ dáng vừa chờ mong vừa rối rắm của anh ta, Hạ Minh âm thầm phỉ nhổ nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ đĩnh đạc: “Không có ở nhà, cậu hỏi tôi mấy lần rồi đấy. Nếu không phải trong nhà chỉ có một mình tôi thì tôi không cần chạy tới đây nhờ Tuệ Tuệ về nhà nấu cơm cho tôi đâu. Cha mẹ tôi cũng thật là, không ở nhà thì thôi đi, còn không chịu để lại cho tôi một ít tiền, tốt xấu gì cũng có thể ra ngoài mua bánh bao. Đâu phải bọn họ không biết là tôi không biết nấu cơm.” Hạ Minh làm bộ tủi thân.
Kỷ Phong không hề nghi ngờ lời của Hạ Minh.
Dù sao Hạ Minh cũng là đàn ông, quy củ ở nhà họ Kỷ là đàn ông không cần nấu cơm, không có ai ở nhà thì ra ngoài ăn, tóm lại là đàn ông trong nhà sẽ không nấu cơm.
Hẳn là nhà Hạ Minh cũng giống như vậy, nhưng mà... tại sao nhà họ không để lại một người biết nấu cơm, có thế nào thì cũng không nên để Tuệ Tuệ nấu.
“Hạ Minh, sau này anh nên chú ý chuyện này chứ. Nếu trong nhà không có ai thì cũng phải nói họ để lại tiền cho anh. Tuệ Tuệ đâu phải chị ruột của anh, anh lại bảo cô ấy nấu cơm là sao? Cô ấy làm việc cả ngày đã đủ mệt rồi.”
Kỷ Phong đau lòng Hạ Tuệ Tuệ, nghĩ đến bộ dáng đáng thương của Hạ Tuệ Tuệ là anh ta lại muốn bảo vệ cô ta.
Hạ Minh nghe vậy chỉ cảm thấy cạn lời: “Cậu nói như vậy trông cứ như đang đau lòng chị ta ấy nhỉ. Kỷ Phong, cậu là em rể của tôi chứ không phải là chồng của Hạ Tuệ Tuệ.”
Kỷ Phong nhất thời hoảng loạn: “Tôi...”
“Hạ Minh? Cả Kỷ Phong nữa? Sao hai người lại ở đây?” Hạ Tuệ Tuệ vừa ra khỏi nhà máy, đang chuẩn bị tới nhà cô ruột ăn cơm, ai ngờ vừa ra tới cửa đã đụng phải hai người này, cũng may hôm nay không có Hạ Vi. Cô ta nói với cô ruột một tiếng rồi chạy sang chỗ hai người kia. Tại sao Kỷ Phong nói chuyện không có đầu óc như vậy, lỡ đâu nói hớ thì cô ta xong đời rồi.
“Tuệ Tuệ, chị ra rồi, nếu chị còn chưa ra thì tôi c.h.ế.t đói mất. Hôm nay người trong nhà ra ngoài hết rồi, chỉ có một mình tôi ở nhà, tôi không có tiền, cũng không biết nấu cơm. Bọn họ đều đi xa, bây giờ tôi chỉ có thể tìm chị. Chị có thể về nhà nấu cơm cho tôi không?”
Hạ Minh bước lên nói nguyên nhân mình tới đây, Hạ Tuệ Tuệ nghe xong thì hận không thể cho cậu ta hai bạt tai. Người này có biết xấu hổ hay không? Chỉ là bây giờ cậu ta đã đụng mặt Kỷ Phong, cô ta nên cẩn thận một chút thì hơn.
“Vậy Kỷ Phong thì sao? Tại sao anh ta lại ở đây?” Hạ Tuệ Tuệ tỏ vẻ không thân với Kỷ Phong.
“Nhà tôi tìm việc cho tôi ở nhà máy này nên hôm nay tôi đến xem thử. Ai ngờ vừa ra cửa đã đụng phải Hạ Minh nên mới tới nói chuyện với cậu ấy.”
Kỷ Phong tự nhận bản thân đã tìm cớ rất hoàn mỹ, Hạ Minh có nghĩ thế nào cũng không biết đó chỉ là lý do giả dối.
Nghe cái cớ của Kỷ Phong, Hạ Tuệ Tuệ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy được rồi, chúng ta về nhà trước đi. Người nhà cậu cũng thật là, đối xử với tôi và anh tôi như thế cũng thôi đi, tốt xấu gì cậu cũng là con ruột của bác cả mà, sao ông ấy lại làm lơ cậy như vậy? Cậu muốn anh gì?”
Hạ Tuệ Tuệ vừa đ.â.m chọt vừa hỏi Hạ Minh, còn việc Hạ Minh ăn xong không trả tiền là chuyện không thể xảy ra.
Chờ đến tối cô ta chỉ cần nói giữa trưa đã mua gì là được, bác cả không thể nào lấy thêm tiền của cô ta, đặc biệt là dưới tình huống cô ta vừa giao năm đồng phí sinh hoạt!
“Trưa nay Kỷ Phong cũng tới nhà chúng tôi ăn nhé? Nhờ Tuệ Tuệ làm thêm một ít, hai ta trò chuyện một lúc. Tôi nói cậu nghe, cậu không được làm chuyện có lỗi với em gái tôi đâu đấy. Vi Vi nói với tôi khi trước anh đã nói với con bé nếu đời này không cưới được nó thì cậu thà c.h.ế.t còn hơn. Tên nhóc nhà cậu, mấy lời này mà cũng nói được. Cậu không thể trước mặt nói ra những lời này mà sau lưng lại lạnh nhạt với nó đâu nhé.”
Hạ Minh và Kỷ Phong kề vai sát cánh như anh em tốt, Kỷ Phong rất muốn giải thích với người trong lòng rằng những lời kia chỉ để lừa Hạ Vi nhưng anh ta nhớ lại trước giờ Tuệ Tuệ không hề ghen tuông, hiểu được lòng anh ta, lần này hẳn cũng là như thế. Anh ta nghĩ vậy nên không quay đầu nhìn Hạ Tuệ Tuệ.
Hạ Tuệ Tuệ yên lặng theo sau hai người, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.
Bây giờ anh ta còn dỗ dành Hạ Vi, nguyện ý thỏa hiệp với Hạ Vi, còn vì Hạ Vi mà đánh nhau với Hạ Thành. Anh ta... anh ta vẫn còn là Kỷ Phong có thể mặc cho cô ta sai đâu đánh đó như trước kia sao?
Lần trước cô ta hỏi vì sao anh ta lại đánh nhau vì Hạ Vi, anh ta cũng không cho cô ta một câu trả lời thỏa đáng, lại dùng cách thân mật với cô ta để cho qua chuyện đó. Kỷ Phong sẽ không yêu Hạ Vi thật chứ?
Nếu sau khi Kỷ Phong kết hôn với Hạ Vi lại đổi ý không chịu ly hôn thì phải làm sao? Như thế làm sao cô ta nhặt được chỗ tốt? Những thứ cô ta đã trả giá vì Kỷ Phong...
Hạ Tuệ Tuệ vô cùng sốt ruột, hoàn toàn không chú ý đến hai người đang đi phía trước, lập tức đụng vào lưng Kỷ Phong khiến Kỷ Phong lảo đảo suýt té.
“Làm trò gì vậy? Đi đứng không nhìn đường sao?” Sau khi Kỷ Phong đứng vững thì tức giận quay đầu mắng người, nhưng lời vừa thốt ra mới nhớ tới người này là Tuệ Tuệ, là người trong lòng của anh ta.
“Cô... cô không sao chứ? Tôi không cố ý.”
Kỷ Phong muốn giải thích nhưng Hạ Minh vẫn còn ở đây khiến anh ta không dám biểu hiện quá mức lộ liễu. Bộ dáng này của anh ta càng khiến Hạ Tuệ Tuệ khó chịu.
Rõ ràng là Kỷ Phong không rời được cô ta, không được, cô ta phải nghĩ cách.
Hạ Vi và cô ta không giống nhau, Hạ Vi là người kiêu ngạo từ trong xương cốt, cô ta thì không như thế, cô ta có thể sử dụng bất kỳ biện pháp nào để giữ lấy Kỷ Phong.
Cảm xúc nôn nóng của Hạ Tuệ Tuệ không có chỗ phát tiết, cô ta ngẩng đầu, tủi thân xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý.” Cô ta càng như vậy thì càng khiến Kỷ Phong thêm áy náy.
“Ai nha, mau về nhà đi, tôi đói c.h.ế.t rồi.” Hạ Minh nhìn hai người bọn họ, cảm thấy thật ê răng.
Cậu ta tạo nghiệt gì mà bây giờ phải ở đây xem hai người này tình chàng ý thiếp chứ? Cậu ta vì chuyện của Hạ Vi mà đã bao lâu không gặp Manh Manh rồi! Cũng không biết hiện tại Manh Manh như thế nào.
Ba người tiếp tục về nhà, Hạ Tuệ Tuệ tâm đã hạ quyết tâm, bây giờ cô ta phải khiến cho Kỷ Phong càng không quên được cô ta.
Nếu rời khỏi nhà bác cả, không thể gả cho Kỷ Phong, cũng không thể tìm được người có điều kiện tốt hơn thì cô ta cũng chỉ có thể dựa vào công việc ở nhà máy kiếm tiền sinh hoạt, so với phần lớn người, cô ta đã khá hơn rất nhiều. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Vi sống cuộc sống khấm khá, cô ta lại không muốn thua kém Hạ Vi, nếu ngày sau bắt cô ta gả cho một nhân viên tạp vụ thì chẳng thà bảo cô ta đi c.h.ế.t còn hơn. Lòng tham của Hạ Tuệ Tuệ đã sớm bị nhà họ Hạ nuôi lớn.
Bên này, ba người quay về nhà họ Hạ, bên kia, Tề Nghênh Nghênh đưa theo Hạ Vi về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của bà ta nằm ở thành Nam, tuy nói là giao thông thuận lợi nhưng vì những chuyện không hay trước kia mà Tề Nghênh Nghênh rất ít khi về nhà mẹ đẻ. Cũng may nhà mẹ đẻ của bà ta cũng đã ra riêng hơn, cha mẹ sống cùng anh cả và chị dâu cả, hoàn cảnh trong nhà cũng không quá phức tạp.
Lúc Tề Nghênh Nghênh trở về, trong nhà chỉ có hai vợ chồng già và chị dâu. Vì Tề Nghênh Nghênh về quá đột ngột nên cả một nhà yên lặng đến lạ thường, bầu không khí đó kéo dài gần một tiếng đồng hồ.