Hạ Chí Phi nhíu mày lại, trong lòng liên tục suy nghĩ.
Chủ nhiệm Chu đã sắp đến tuổi về hưu rồi, hơn nữa còn là người đức cao vọng trọng, không thể nào nói dối được. Với lại chủ nhiệm Chu cũng không biết được chuyện ẩn khuất đằng sau chuyện Vương Thanh Hòa bị bắt cóc lúc nghỉ, cho nên lời ông ấy nói chắc chắn là sự thật.
Con trai cả của ông ta đúng là một thiên tài.
Một người thiên tài có thể làm cho Chủ nhiệm Chu có kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy đáng tiếc.
Nếu không phải Hạ Hữu Đức chơi chiêu trò xấu xa kia, Vương Thanh Hòa được nuôi dưỡng ở trong nhà từ nhỏ, ông ta cũng không dám tưởng tượng ông ta và Tề Nghênh Nghênh sẽ nở mày nở mặt đến mức nào.
Hạ Thiên bình thường như thế mà còn được không ít người khen ngợi hâm mộ kia kìa.
Con của ông ta giỏi như thế, lại chỉ có thể ở nông thôn bị mấy người trong nhà họ Vương sai khiến làm việc tay chân, cuốn sổ kia chính là minh chứng tốt nhất.
Còn có chuyện của Hạ Tuệ Tuệ nữa, cô ta hại Hạ Vi đau lòng như thế nào chứ?
Em trai của ông ta… Đúng là chẳng phải thứ tốt lành gì.
Trong lòng Hạ Chí Phi đang âm thầm tính toán chuyện này, Vương Thanh Hòa đã leo lên xe đạp chuẩn bị đi về.
Nghe được tiếng xe đạp chạy đi, Hạ Chí Phi cũng hoàn hồn, vội vàng đẩy xe đạp của mình chạy theo: “Thanh Hòa, chờ cha với.”
Vương Thanh Hòa cũng không muốn chờ ông ta, anh cũng không thích nhìn dáng vẻ ai oán về chuyện gì đó của ông ta.
Trời lạnh thế này, anh còn muốn đi đón Tú Tú về nhà sớm một chút.
Mấy ngày nay anh cứ chạy đến nhà họ Hạ mãi, lâu lắm rồi anh và Tú Tú không ăn cơm ở nhà.
Sau khi hai người Vương Thanh Hòa đi rồi, Chu Giải Thư mới để ý đến Dư Thành đến đây lấy thuốc.
“Hôm nay lại là cháu đến à.”
Chu Giải Thư khá kinh ngạc, ông ấy biết Dư Thành, ông ấy khá thân thiết với cha của Dư Thành.
Thằng nhóc này chỉ cần có thể lười thì chắc chắn sẽ không chịu đi làm việc, lấy thuốc cũng không phải là chuyện gì, sao anh ấy cứ chạy đến lấy mãi thế?
Dư Thành cười pha trò nói: “Thời tiết bây giờ lạnh quá mà? Cháu sợ người nhà bị cảm, cháu khỏe mạnh, cháu đi lấy thuốc là được.”
“Cháu bớt ba hoa hoa đi, hôm nay còn phải chờ một chốc nữa mới lấy thuốc đi được.” Chu Giải Thư vừa nhìn là biết ngay nhóc con này không nói thật.
Nhưng mà chỗ ông ấy chắc là cũng không có thứ gì có thể làm thằng nhóc Dư Thành này có hứng thú, ông ấy cũng lười đi hỏi thăm xem thằng nhóc này đang suy nghĩ cái gì.
Dư Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà ông ấy không hỏi.
Cũng không thể nói cho ông cụ biết anh ấy đến đây để xem xem Vương Thanh Hòa học tập như thế nào đúng không?
Lần trước sau khi về nhà rồi, anh ấy càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này quá thái quá.
Chủ nhiệm Chu là người nào chứ? Sao có thể cảm thấy Vương Thanh Hòa là một thiên tài được?
Tuy rằng người anh em kia của anh ấy khá thông minh, nhưng mà cũng không đến mức đó chứ!
Mang theo tâm thái này, anh ấy lại đến đây lần nữa.
Sau đó anh ấy phát hiện Vương Thanh Hòa và chuyện bái sư này thật sự không phải là đang nói đùa.
Đầu óc của người anh em này của anh ấy cũng không phải là thông minh dạng vừa đâu!
Xem ra cuộc sống sau này có hi vọng rồi.
Nhưng mà cũng không biết lúc đó trong đầu mấy người nhà họ Vương đang suy nghĩ cái gì nữa. Nếu anh là thiên tài thì chắc chắn sẽ có biểu hiện, có lẽ khi còn nhỏ thành tích học tập của anh cũng không tệ.
Bọn họ chưa từng suy xét đến chuyện để Vương Thanh Hòa đi học, sau này nuôi bọn họ sao?
Đúng là hại người mà chẳng ích ta chút nào.
“Sao ông lại còn xen vào chuyện nhà của người ta nữa? Nhà bọn họ bị thất lạc con, biết bao năm qua mới tìm lại được, trong lòng đã đủ khó chịu rồi. Sao ông còn chọc vào chỗ đau của người ta nữa? Người ta cũng có làm gì mích lòng ông đâu.”
Vu Tú Quyên từ trong phòng bếp đi đến, bưng trà nóng cho ông chồng già của mình.
Bà ấy cũng có chút bất đắc dĩ.
Chu Giải Thư cầm lấy tách trà, đỡ lấy vợ cùng nhau ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích: “Sau này nhà bọn họ còn có thêm hai đứa con trai và một đứa con gái, bọn họ là cảm thấy mấy đứa con này vô dụng quá cho nên mới nhớ đến thằng con trai cả này. Hai vợ chồng bọn họ đều là người sĩ diện, cho nên mới đi tìm thằng bé đó về. Nhưng mà lòng người là thứ khó có thể khống chế nhất. Giữa mấy đứa con cái ở chung sớm chiều và một đứa con mới tìm từ bên ngoài về, thậm chí thói quen sinh hoạt cũng khác nhau, bọn họ có thể đối xử như nhau sao? Tôi đ.â.m vào chỗ đau của bọn họ là vì muốn để nhà bọn họ đối xử tốt với học trò tôi một chút. Thanh Hòa không phải là tự đi lạc, con nít mới vừa sinh ra đã bị thất lạc, là bọn không biết trông coi con cho cẩn thận. Lỗi không nằm ở Thanh Hòa. Mấy năm nay tìm tới tìm lui đều không có kết quả, năm nay nói tìm là tìm được ngay. Có thể thấy lúc trước chắc bọn họ cũng không thật lòng muốn tìm. Tôi đương nhiên là phải tính toán cho thằng bé rồi.”
“Ông còn chưa biết rõ tính cách của học trò đâu, vậy mà đã đứng ra chống lưng cho ngươi ta trước rồi. Ông đã từng chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi vì cái tính tốt bụng này rồi, tại sao lại không chịu sửa vậy chứ.”
Vu Tú Quyên rất đau lòng với tính cách của chồng, người khác đều nói ông ấy có tính cách quái dị, rất khó tiếp cận.
Nhưng trên thực tế, ông ấy nhiệt tình, tốt bụng, lại thương hại người nhỏ yếu.
Còn cực kỳ bao che cho người của mình.
Mấy năm nay ông ấy đã giúp không biết bao nhiêu người, đào tim đào phổi.
Vì những người này, ông ấy không biết đã bị liên lụy bao nhiêu, khó khăn vất vả bao nhiêu.
Đã đến tuổi này rồi mà còn không biết tém tém lại.
Nghe được câu nói quan tâm bình thường này, Chu Giải Thư lại không muốn nghe: “Bà nói cái này làm gì? Nếu Chu Giải Thư sửa tính thì còn là Chu Giải Thư sao? Hiện tại đang ở trước mặt con trai lão Dư, bà chừa cho tôi chút mặt mũi đi. Bớt nói tôi vài câu.”
“Ông lắm chuyện thật đó.” Vu Tú Quyên cũng không nói, cũng đúng, nếu ông ấy thay đổi, vậy đó cũng không phải ông ấy nữa.
Lúc trước khi cưới bà ấy, có nhiều trở ngại như thế nhưng ông ấy cũng chưa từng thay đổi.
Tính cách của ông ấy chính là không bỏ cuộc, cũng sẽ không thay đổi cái gì.
Lúc Vương Thanh Hòa và Hạ Chí Phi quay về nhà họ Hạ thì người nhà họ Hạ vẫn còn chưa đi ngủ.
Hạ Vi ngồi ở trên ghế sofa khóc nức nở, Tề Nghênh Nghênh đang an ủi con gái.
Hạ Thiên nhìn thấy Hạ Vi khóc thảm như thế, cũng nói chuyện dỗ dành Hạ Vi: “Lần này Tuệ Tuệ thật sự rất quá đáng, dù sao hai người đều là chị em với nhau, vì một tên Kỷ Phong mà làm người nhà tổn thương như thế, hôm nay tôi về nhà đã mắng nó một trận rồi. Vi Vi, từ nay về sau nó sẽ không đến nhà họ Hạ nữa, nhưng mà tôi làm anh trai, tôi sẽ giúp nó bồi thường cho em.”
Hạ Thiên bày ra thái độ Hạ Tuệ Tuệ vô cùng đáng c.h.ế.t làm thái độ của Hạ Vi cũng khá hơn một chút.
Nhưng mà Tề Nghênh Nghênh lại không tin, hai đứa con của Hạ Hữu Đức đều chẳng phải thứ tốt lành gì!
“Không cần thiết, đừng có mà ngoài miệng nói bồi thường, sau đó lại làm mấy trò như cái đồng hồ kia. Hạ Thiên nếu cậu không có chuyện gì làm thì tôi thấy cậu cứ đi về phòng mình đi. Vi Vi nhìn thấy cậu là lại nhớ đến cô em gái kia của cậu.”
Tề Nghênh Nghênh giục anh ta nhanh chóng biến đi.
Hạ Thiên có chút xấu hổ, anh ta nhìn ông nội cầu cứu.
Hạ Toàn thương cháu nội, nhìn xung quanh thấy mọi người không có ai đứng về phe Hạ Thiên, suy nghĩ một chút lại mở miệng nói: “Tiểu Thiên, cháu đi về phòng nghỉ ngơi trước đi, cháu đã tặng đồng hồ cho Vi Vi, cũng đã bày tỏ rõ thái độ và tấm lòng của cháu rồi. Nếu người ta còn không muốn gặp cháu, cháu có nói cái gì cũng vô ích thôi. Sau này nếu bác cả của cháu không có ở nhà, cháu cố chịu ấm ức một chút đi.”
Lúc Hạ Toàn lên tiếng nói chuyện thì Hạ Chí Phi và Vương Thanh Hòa vừa khéo cũng về đến nhà.
Vừa nghe là biết ngay trong lời nói này có ẩn ý khác, Hạ Chí Phi đang ôm một bụng lửa giận, hiện tại lại càng giận hơn: “Cha, cha đang nói cái gì hả? Ai làm gì Hạ Thiên mà nó phải ấm ức?”
Tề Nghênh Nghênh không ngờ ông ta lại về vào lúc này, xấu hổ đứng lên: “Lão Hạ, là tôi sợ Vi Vi nhìn thấy Hạ Thiên lại nhớ đến chuyện của Hạ Tuệ Tuệ, cho nên mới bảo nó về phòng trước. Chuyện này...”
“Đúng là Hạ Thiên nên đi về phòng mình.” Hạ Chí Phi không còn thiên vị bao che cho Hạ Thiên như lúc trước nữa.