Tuy rằng cậu ta có thể nhìn rõ ràng chuyện của Hạ Vi nhưng khi tới lượt mình thì cậu ta không tài nào nghĩ thông được, chỉ biết cậu ta thích Manh Manh.Hạ Minh cố gắng đè nén phiền muộn ở trong lòng, nhanh chóng đạp xe đuổi theo Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú: “Anh cả, chị dâu, hôm nay chúng ta có về nhà ăn cơm không?”
“Hôm nay? Hôm nay chúng tôi còn có việc.” Vương Thanh Hòa từ chối lời mời của Hạ Minh, có một số lời để Hạ Minh nói ra sẽ tốt hơn là bọn họ trực tiếp nói với nhà họ Hạ.
Hạ Minh sửng sốt, anh cả tức giận sao? Cũng đúng, nếu cậu ta là anh cả thì cậu ta cũng nổi nóng.
Chú ba và nhà họ Vương hại anh cả gần nửa đời người, cha lại vì chú ba mà tha thứ cho cả nhà họ Vương vốn đã là chuyện rất quá đáng. Hiện tại chú ba lại dám qua mặt bọn họ đưa cả nhà họ Vương tới tỉnh thành. Nếu không phải cậu ta tận mắt nhìn thấy thì anh cả và chị dâu khó mà nói rõ chuyện này. Nghĩ lại thật là khiến người ta giận sôi máu!
Hạ Minh căm giận nhưng không khuyên nữa, chỉ trấn an hai người bọn họ: “Anh cả, chị dâu cứ yên tâm, chuyện hôm nay em chắc chắn nói lại với cha mẹ, cả nhà chú ba đừng mong được sống yên thân!”
Vương Thanh Hòa liếc nhìn Hạ Minh: “Chú ba của cậu lợi hại hơn cậu tưởng đấy.”
Hạ Minh sửng sốt: “Hả?”
“Lúc trước chú ba của cậu đối đãi với Hạ Thiên như thế nào? Rồi lại đối đãi với cậu ra sao?” Vương Thanh Hòa hỏi lại cậu ta.
Hạ Hữu Đức trước giờ vẫn luôn quản Hạ Thiên rất nghiêm khắc, có thể nói là hy vọng con ông ta có thể thành rồng thành phượng, còn đối với đám Hạ Minh, ông ta sẽ luôn đưa Hạ Minh và Hạ Thành đi chơi.
Nhắc tới chuyện này, Hạ Minh thậm chí còn cảm thấy hoài niệm sự tốt đẹp của Hạ Hữu Đức năm đó, cảm khái thế sự vô thường, lòng người khó đoán.
Hạ Minh bị vấn đề của Vương Thanh Hòa làm cho nghẹn họng.
Chú ba? Trước kia chú ba đối xử với cậu ta khá tốt... khoan đã?
Hình như trước nay chú ba chưa từng đưa Hạ Thiên ra ngoài chơi thì phải? Lúc đi học, tới giờ làm bài tập là chú ba luôn tìm cơ hội đưa cậu ta chuồn êm ra ngoài, còn nói có thể để Hạ Thiên giúp cậu ta làm bài tập, sau đó... sau đó cậu ta bị mắng.
Cả anh hai nữa, lúc bọn họ còn nhỏ, chú ba vẫn ở nhà họ nên lúc nào cũng có thể đưa bọn họ ra ngoài, lúc nhỏ bọn họ chính là đi theo chú ba chơi bời, còn Hạ Thiên thì theo chân cha cậu ta học tập?
Sau đó cha còn nói cậu ta và Hạ Thành không thân cận với cha, Hạ Thiên càng giống con của cha hơn.
Hạ Minh cứ cảm giác mình đã biết được gì đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Vương Thanh Hòa nói đến chỗ cần nói thì dừng ngay, kẻ thù của anh và Tú Tú đã tề tựu rồi, còn có thời điểm trả thù nào thích hợp hơn lúc này sao?
“Cậu sắp té mương.” Vương Thanh Hòa nhắc nhở Hạ Minh đang có xu hướng lao đầu xuống lạch nước.
Hạ Minh hoàn hồn, giây tiếp theo lập tức hét thành tiếng, nhanh chóng đánh tay lái về phía hai người bọn họ, suýt chút nữa thì lọt mương thật,
Cậu ta kinh hãi chưa hoàn hồn, hơn nữa vừa nghĩ ra những điểm khác thường kia, tâm trạng Hạ Minh thật sự không tốt nổi: “Em... chú ba...”
Bạch Tú Tú nhìn bộ dáng không thể nào tiếp thu của Hạ Minh, có chút bất đắc dĩ, có mấy lời bọn họ còn chưa nói đâu.
Chị dâu hai Hứa Niệm Đệ của Hạ Minh cũng là Hạ Tuệ Tuệ giới thiệu, lý do là gì thì đến bây giờ còn chưa rõ ràng sao?
Chỉ là hai người này cũng đã kết hôn, Hứa Niệm Đệ lại không có thù oán gì với cô nên cô cũng không nhiều lời.
Tuy lúc này đã là mùa đông nhưng Hạ Minh cảm thấy toàn thân đang đổ mồ hôi lạnh.
Chú ba đã tính kế bọn họ sớm như vậy sao? Biến bọn họ thành một đám phế vật? Tuy rằng trở thành phế vật cũng có một phần do tính cách của bọn họ, nhưng chú ba... ông ta tuyệt đối không thoát khỏi liên can!
Hạ Minh trầm mặc, mãi cho đến khi về đến nhà Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa.
“Chúng tôi về trước đây, cậu đừng có ngơ ngác nữa, kẻo té ngã đấy.” Bạch Tú Tú nhảy xuống xe đạp, nhìn Hạ Minh vẫn còn uể oải ỉu xìu nên lên tiếng nhắc nhỏ. Hạ Minh gật đầu nhưng vẫn còn hoang mang.
“Anh cả, chị dâu... cảm ơn hai người, bằng không không biết đến lúc nào em mới có thể nghĩ thông suốt.” Hạ Minh đạp xe về nhà, lúc về tới nơi thì người nhà cũng đã đông đủ.
Tề Nghênh Nghênh đang nấu ăn, hôm nay Hạ Vi không còn vùi đầu trong phòng như mấy hôm trước mà xuống bếp phụ mẹ nhặt rau.
Thấy con trai về, Tề Nghênh Nghênh vô cùng vui vẻ: “Hạ Minh về rồi sao? Hôm nay đi làm thế nào? Có quen không? Có gì không thoải mái không? Có thì cứ nói với mẹ, mẹ bảo cha con nghĩ cách, chúng ta tìm một công việc nhẹ nhàng hơn.”
Hạ Chí Phi đang ngồi trên sô pha đọc báo, vừa nghe bà ta nói vậy thì lập tức nhíu mày. Lại tới nữa, lại bắt đầu rồi!
Không đợi Hạ Chí Phi mở miệng, Hạ Minh đã tự mình từ chối, cậu ta vội vàng xua tay: “Đừng, mẹ đừng làm như vậy. Anh cả tới tỉnh thành lâu như vậy, hiện tại anh ấy đang làm việc gì, người trong phân xưởng không có ai là không khen ngợi anh ấy. Công việc của anh ấy cũng không nhẹ nhàng đâu, con chỉ vừa mới đi làm mà mẹ đã muốn đổi việc nhẹ cho con, mẹ nghĩ anh cả sẽ nghĩ thế nào? Bọn con đều là con của mẹ, con còn nhỏ tuổi hơn anh ấy, việc cực khổ không phải nên để con làm nhiều hơn hay sao?” Hạ Minh hỏi lại Tề Nghênh Nghênh.
Tề Nghênh Nghênh lập tức xấu hổ, Hạ Minh bị làm sao vậy? Tại sao bắt đầu bênh vực thằng cả rồi? Hình như gần đây nó cứ chạy tới chỗ thằng cả. Thật là...
“Bà đã lớn như vậy rồi mà còn không hiểu chuyện bằng con trai. Hạ Minh nói rất đúng, nếu bà làm như vậy thật thì Thanh Hòa sẽ nghĩ sao?” Hạ Chí Phi cũng thấy đứa con trai nhỏ này thuận mắt hơn không ít. Quả nhiên con trai vẫn phải để ông ta dạy dỗ thì mới hiểu chuyện hơn.
“Được rồi, mấy người đều có lý, chỉ có tôi là vô lý, tôi chỉ là quan tâm Hạ Minh, như vậy cũng sai sao?” Tề Nghênh Nghênh tức giận đẩy hết thức ăn xuống bồn rửa tay. Hạ Minh cười ngượng, sau đó lại tỏ vẻ nghiêm túc.
“Cha, con có chuyện này muốn nói với mọi người.” Cậu ta vừa nói vừa cau mày nhìn ông nội cũng đang ngồi trên sô pha.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, thần thần bí bí cái gì?” Hiện tại tâm tình của Hạ Chí Phi đang rất tốt, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của Hạ Minh cũng khiến ông ta kiên nhẫn với con trai hơn một chút.
“Cha, hôm nay con và anh cả nhìn thấy người nhà họ Vương, con trai thứ và con trai út nhà họ Vương tới nhà máy bọn con làm, là nhân viên thời vụ.” Hạ Minh nghiêm túc nói.
Hạ Chí Phi nghe vậy thì sửng sốt, còn có chuyện này sao? Tề Nghênh Nghênh nghe thế cũng nhíu mày, nhìn bộ dáng của con trai, trực giác của bà ta mách bảo chuyện này không đơn giản.
“Nhà máy cũng không phải là nhà ta mở, nhà người ta có người tới làm thì có sao? Chỉ cho con cháu nhà ta tới đó làm còn những người khác thì không được à?”
Hạ Toàn vui tươi hớn hở, trong lòng suy nghĩ hẳn là Hữu Đức không ngu xuẩn đến nỗi để Hạ Minh nhìn thấy chứ? Ông ta đã dặn dò không biết bao nhiêu lần, bảo Hữu Đức đưa hai người kia tới đó thì phải cẩn thận một chút.
Hạ Minh nhìn thoáng qua ông nội, cười lạnh: “Đúng vậy, thật ra cũng là chuyện bình thường mà thôi, chỉ là bất thường ở chỗ người đưa hai người đó đến nhà máy là chú ba. Chú ba đưa người nhà họ Vương vào nhà máy làm. Tuy nói đó chỉ là công việc thời vụ nhưng người nhà họ Vương bắt cóc anh cả, cả chú ba nữa. Cha tha thứ cho chú ba một lần đã là quá lắm rồi, bây giờ ông ta còn qua lại với đám người nhà đó là thế nào? Lại muốn làm gì anh cả sao?” Hạ Minh hỏi lại Hạ Toàn.