“Anh cả, nếu không phải bất đắc dĩ thì sao em phải làm như vậy? Là đứa cháu trai này không muốn buông tha em. Hiện tại Vương Thủ Thành đã vào tủ, không còn ai áp chế nhà họ Vương, đây không phải là để bọn họ tùy tiện bắt chẹt em sao? Rõ ràng là không muốn em được sống yên mà! Nếu không thì tại sao lại trùng hợp như vậy? Lúc em đưa bọn họ tới nhận công tác thời vụ, lại vừa vặn bị cả Hạ Minh và Vương Thanh Hòa trông thấy? Rõ ràng là nó cố ý lợi dụng Hạ Minh!” Hạ Hữu Đức vừa khóc vừa lau nước mắt.
Hạ Chí Phi cũng vô cùng khiếp sợ, này... có thể sao? Chuyện này? Đừng nói là Hạ Chí Phi chấn kinh, ngay cả Hạ Toàn cũng khiếp sợ, thật hay giả vậy? Sao lại nói như thật thế kia! Nếu không phải là ông ta đưa người nhà họ Vương tới đây thì ông ta đã tin rồi!
“Không có đâu! Anh cả sẽ không lợi dụng cháu, sao chú ba lại xấu xa như vậy?” Hạ Minh bị Hạ Hữu Đức chọc cho tức giận.
“Hạ Minh, cháu mới bao lớn chứ? Cháu thì biết gì? Anh cả của cháu ỷ vào việc cháu coi trọng tình thân, cố ý diễn cho cháu xem! Nếu không thì làm sao lại trùng hợp như vậy? Nó chính là cố ý, muốn khiến cha cháu hết hy vọng với nhà chú, tống chú vào tù, như vậy thì nó mới không còn ấm ức. Nó hận chú!” Hạ Hữu Đức khóc vô cùng thê lương, khó mà khiến người khác không tin.
Tề Nghênh Nghênh cũng bán tín bán nghi, này... thằng cả có bản lĩnh đó sao?
So với Tề Nghênh Nghênh, Hạ Chí Phi càng tin hơn, bởi vì đứa nhỏ kia không chịu gọi ông ta và Nghênh Nghênh là cha mẹ, chứng minh trong lòng nó có oán hận, thằng bé cố ý làm vậy thật sao?
“Cha, cha không tin anh cả sao?” Hạ Minh ngơ ngác hỏi ông ta. Hạ Chí Phi nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, sao ông ta lại không tin con trai mình chứ?
Hạ Toàn ở bên cạnh cảm thấy chuyện này có cách cứu vãn, lập tức lên tiếng: “Chí Phi, chuyện này có phải là do đứa bé Thanh Hòa kia làm hay không thì chúng ta không rõ, nhưng Hữu Đức thật sự bị oan mà, chuyện này có sai thì cũng là nhà họ Vương sai, nhưng bây giờ chúng ta không thể đắc tội nhà họ Vương. Cũng đâu thể nào để em trai con ngồi tù được? Nhà chúng ta vẫn còn phải sống mà. Chuyện trước kia đều là Hữu Đức hồ đồ, Hạ Minh cùng Hạ Thành lúc nhỏ hay nổi loạn, cứ quấn lấy Hữu Đức bảo nó đưa bọn chúng ra ngoài chơi, các con cũng thấy mà. Hữu Đức ở nhà các con, còn có thể quản bọn nó sao?” Hạ Toàn mau chóng đổi trắng thay đen, tẩy cho Hạ Hữu Đức trắng sạch bong bóc.
Hạ Chí Phi cau mày, ông ta biết chuyện này có vấn đề, nhưng mà...
Hạ Thiên thấy thế thì lập tức dập đầu với Hạ Chí Phi, sau vài lần thì trán đã có dấu hiệu ứa máu, anh ta mở miệng thề non hẹn biển: “Bác cả, cha cháu thật sự không làm chuyện như vậy đâu, nếu cha cháu làm chuyện tổn thương nhà bác thì sau này cháu không hiếu thuận với ông ấy nữa, cứ để ông ấy bị thiên lôi đánh cho xong!”
“Bớt thề thốt đi.” Hạ Chí Phi thấy Hạ Thiên kích động như vậy, ông ta dù có không cam lòng thì cũng không biết phải làm sao.
“Chí Phi, cha biết trong lòng con nhớ thương con trai, nó quả thật là một đứa tài giỏi nhưng rõ ràng là không đồng lòng với nhà ta. Tốt xấu gì chúng ta đóng cửa lại thì vẫn là người một nhà. Chúng ta coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra được không? Sau này nhà ta vẫn như trước kia.” Hạ Toàn cảm thấy chuyện này vẫn còn đường lui.
Hạ Chí Phi ngẩng đầu, nhìn tất cả những người ở đây, người nào cũng muốn tính kế ông ta, nhưng có một chuyện ông ta rất rõ ràng, người thân cận với ông ta nhất chính là con trai. Hạ Chí Phi ngẫm lại, tuy đứa con này vẫn mãi không gọi ông ta là cha nhưng vẫn ngầm cho ông ta thực hiện nghĩa vụ của một người cha, hơn nữa còn thường xuyên tới đây, tâm tình có chút d.a.o động của ông ta lập tức trở nên lạnh lùng sắt đá.
“Cho dù chuyện này có vấn đề thì có phải Hữu Đức vẫn nên nói cho bọn con trước không? Con không thể chứng minh chuyện này không liên quan tới con trai con nhưng cũng không tin Hữu Đức vô tội. Cha, Hạ Thiên không thể ở lại đây, nếu cha muốn ở lại thì ở, không muốn thì đi theo bọn họ đi.”
Hạ Chí Phi kiên quyết đuổi Hạ Thiên ra khỏi nhà. Hạ Hữu Đức dạy hư Hạ Minh cùng Hạ Thành, còn khiến con trai lớn xa cách ông ta như vậy, con trai của Hạ Hữu Đức tuyệt đối không thể ở lại trong nhà, bằng không Nghênh Nghênh sẽ không thể nào chấp nhận nổi!
Hạ Toàn không ngờ đã nói tới mức độ này mà Hạ Thiên vẫn không thể ở lại.
Sắc mặt của Hạ Thiên vô cùng khó coi, trong lòng hận Vương Thanh Hòa tới chết. Đều là vì đứa con hoang đó, nếu không thì địa vị của anh ta ở nhà bác cả sẽ không biến thành thế này. Hiện tại phải bồi thường đồng hồ cũng thôi đi, còn bị đuổi ra ngoài. Anh ta đã sắp theo đuổi được con gái của xưởng trưởng, còn hẹn người ta tuần sau tới nhà chơi, bây giờ còn tới đâu nữa? Phải tới đâu chứ?
“Hạ Minh, con giúp Hạ Thiên thu dọn đồ đạc. Cha, cha có ở lại không?” Hạ Chí Phi nhìn Hạ Toàn. Hạ Toàn nhìn con lớn rồi lại nhìn con nhỏ, quyết định không hề do dự: “Con còn chịu nhận người cha này sao?”
“Nếu cha muốn ở lại thì trong nhà cũng không thiếu một chén cơm.” Thái độ của Hạ Chí Phi cũng không còn cung kính như trước, ông ta nguyện ý để cha ở lại là vì khi nãy vừa mở miệng đuổi người ông ta đã hối hận chứ không phải là do nghe mấy người này quanh co, nhưng Hạ Thiên chắc chắn phải đi.
“Được, cha ở lại.” Hạ Toàn thở dài.
Nếu có thể thì ông ta rất muốn đi theo đứa con nhỏ, nhưng nếu đi theo con trai nhỏ thì sẽ tạo thêm gánh nặng cho nó, hơn nữa nếu ông ta không ở đây thì còn có ai có thể mật báo cho nhà con trai nhỏ, còn ai có thể gắn kết hai nhà lại với nhau>?
Đồ đạc của Hạ Thiên đã được Hạ Minh thu dọn nhanh chóng, Hạ Thiên thất hồn lạc phách, anh ta không cam lòng nhìn về phía Hạ Chí Phi: “Bác cả, cháu...”
“Cháu ở nơi này nhiều năm như vậy, hiện tại cháu đã lớn rồi, nên trở về nhà mình đi thôi.” Thái độ của Hạ Chí Phi vô cùng kiên quyết, Hạ Thiên thấy không thể cứu vãn được nữa thì mới không cam lòng đi theo Hạ Hữu Đức.
Vừa ra khỏi cửa đại viện, Hạ Thiên đã không nhịn được trách móc Hạ Hữu Đức: “Cha, cha và ông nội làm trò gì vậy? Không phải đã nói sẽ giúp con giải quyết tên phiền phức Vương Thanh Hòa sao, hai người giải quyết thế này sao? Đúng là giải quyết, nhưng là giải quyết con đây này!”
Hạ Thiên nói xong thì cảm thấy bản thân rất đen đủi, anh ta đã nói mà, từ đầu đã cảm giác không ổn.
Lần trước cha thề non hẹn biển, nói sẽ giúp anh ta giải quyết đứa con hoang này, bảo anh ta không cần lo lắng gì cả thì trong lòng anh ta đã xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Cha vừa hứa hẹn chưa được bao lâu thì Vương Thanh Hòa đã tới tỉnh thành, lần này cha lại hứa hẹn, kết quả là anh ta bị đuổi đi.
Hạ Hữu Đức cũng phát sầu: “Tiểu Thiên, con nghe cha giải thích. Chuyện này là sự cố ngoài ý muốn, cha cũng không ngờ là bị bắt gặp.”
“Bây giờ nói mấy lời này thì có ích gì? Vương Thanh Hòa không biến mất thì cuộc sống của con không thể trở về như trước kia nữa.” Trong mắt Hạ Thiên lóe lên một tia oán độc, anh ta không muốn trở lại nhà mình! Tất cả mọi thứ trong nhà anh ta đều quá ngột ngạt.
Hiện tại Hạ Tuệ Tuệ đã có thể sống yên lành, dựa vào đâu mà anh ta phải quay về cuộc sống cực khổ trước kia?
Hạ Hữu Đức hoang mang nhưng cũng thấy anh ta nói có lý.
“Con nói đúng, nhà họ Vương thật ngu xuẩn, làm hỏng chuyện lớn, phải bắt bọn họ giải quyết hậu quả!”