Ông ta nghĩ hai vợ chồng đến đây là để đền bù cho Thanh Hòa để khiến ông ta bớt áy náy, cũng ôm hy vọng Thanh Hòa có thể tha thứ cho ông ta, bây giờ Nghênh Nghênh nói như vậy, một chút khả năng cũng không còn.
Vương Thanh Hòa cũng không tức giận với mấy lời ấm ức của Tề Nghênh Nghênh. Anh như đang suy tư gì đó, quan sát hai người này hồi lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu. Bộ dáng này của anh khiến cho Tề Nghênh Nghênh còn chưa nói dứt lời cùng với Hạ Chí Phi đang hối hận vì đã đưa vợ tới đây vô cùng khó hiểu. Thái độ này là sao vậy?
Vương Thanh Hòa cũng không để bọn họ thắc mắc quá lâu, lập tức mở miệng nói: “Ý của hai người tôi hiểu được, nếu hai người muốn tôi trở về, tôi cũng không phải người ý chí sắt đá, chỉ cần hai người đáp ứng một yêu cầu của tôi thì tôi sẽ về.”
“Cái gì?” Tề Nghênh Nghênh miễn cưỡng hỏi anh.
Vương Thanh Hòa thoáng nhìn Hạ Chí Phi, cảm thấy đối phương đại khái đã đoán được, bởi vì Hạ Chí Phi đã không nhìn anh, nhưng cũng không quan trọng.
“Hạ Hữu Đức mua chuộc Vương Thủ Thành bắt cóc tôi, hại chúng ta cốt nhục chia lìa, hai người đi báo án đi, năm đó ông ta nên làm gì thì bây giờ nên chịu trách nhiệm.”
Vương Thanh Hòa nói xong, Tề Nghênh Nghênh giống như bị dội một chậu nước lạnh.
Nếu ông Hạ nguyện ý thì bà ta đã sớm tống người vào tù, không phải là vì ông Hạ không chịu hay sao?
“Ông Hạ...” Tề Nghênh Nghênh cảm thấy có thể thử lại một lần, dù sao đây cũng là lần đầu tiên con trai nói ra yêu cầu này. So với Tề Nghênh Nghênh đang ôm một tia hy vọng thì Hạ Chí Phi lại nghĩ ngợi nhiều hơn.
Ông ta nhìn đứa con cả, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Đứa nhỏ này ngại ông ta chưa đủ phiền sao. Chuyện lần này khiến ông ta còn chẳng thèm duy trì hòa bình ngoài mặt với nhà kia, lớp mặt nạ cuối cùng ông ta cũng đã xé xuống rồi. Dù có thể nào thì ông ta cũng không thể đưa Hữu Đức vào tù, không phải là ông ta không muốn mà là không thể nhìn cha c.h.ế.t trước mặt ông ta. Đến lúc đó người khác không chọc cột sống ông ta tới c.h.ế.t à? Nhà bọn họ còn có thể ngẩng mặt làm người sao?
“Có vẻ hai người không thể thực hiện được yêu cầu của tôi rồi.” Vương Thanh Hòa nhàn nhạt cảm khái một câu nhưng lại giống như một mũi d.a.o chọc vào người bọn họ.
Hạ Chí Phi vô cùng xấu hổ: “Cha... Thanh Hòa, con đổi yêu cầu khác, cái gì cha cũng đồng ý.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu này, nếu đã làm không được thì chúng ta không cần nói tiếp. Hai vị và nhà tôi không phải người chung một đường, nên ít đến đây thì hơn. Cần gì phải khiến bản thân khó chịu chứ?” Vương Thanh Hòa khách sáo nhắc nhở hai người, Hạ Minh ở bên ngoài nghe lén thật muốn nhào vào trong trả lời thay cha mẹ.
Anh cả chỉ có một yêu cầu này, tại sao cha không không đồng ý cho xong? Cả nhà chú ba chính là tai họa! Tại sao cha không linh hoạt một chút? Anh cả chính là con ruột của cha đấy! Hạ Minh thật sự không hiểu.
Tề Nghênh Nghênh ngồi trong nhà nghe thấy lệnh đuổi khách này thì chỉ hận không thể chạy lấy người nhưng người bên cạnh bà ta còn chưa đi, bà ta không thể nào đi được.
Hạ Chí Phi nhìn con trai, trong đầu không ngừng đấu tranh, cuối cùng thở dài nói: “Dù con nghĩ như thế nào thì con vẫn là con của cha. Mấy năm nay cha có lỗi với con, cha sẽ bù đắp cho con. Còn em trai em gái của con... chuyện cha làm sai không liên quan tới chúng nó, con cũng đừng trách chúng nó.”
Vương Thanh Hòa yên lặng lắng nghe, anh phát hiện người nhà họ Hạ thật là đã tham lại càng tham.
“Sau này mỗi tuần cha và mẹ sẽ tới thăm con một lần, dù con có nguyện ý nhận cha mẹ hay không thì con vẫn là con trai của cha mẹ.” Hạ Chí Phi vừa dứt lời đã lập tức đứng dậy đi ra ngoài, sợ phải nghe thêm một câu như cứa vào tim.
Vương Thanh Hòa cũng không nói cái gì nữa, đôi vợ chồng nhà họ Hạ này vẫn luôn là dáng vẻ đó. Không cần biết người khác muốn như thế nào, chỉ cần biết bọn họ muốn như thế nào! Suy nghĩ của người khác cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ nghĩ thế sẽ khiến bọn họ thoải mái.
“Thông gia đi luôn sao? Không ở lại ăn cơm à?” Bà Ngụy đang nấu cơm, thấy Tề Nghênh Nghênh cùng Hạ Chí Phi đi ra ngoài thì khách sáo hỏi một câu.
“Không ăn, phiền thông gia chăm sóc đứa nhỏ Thanh Hòa này.” Hạ Chí Phi thấy vợ không nói lời nào thì đáp lại một câu, hai người vội vàng ra cửa. Trước khi đi, Tề Nghênh Nghênh còn không quên túm Hạ Minh đang ngồi ngoài sân đi cùng.
“Có chuyện gì vậy?” Bà Ngụy nghi hoặc, hai người này vui tươi hớn hở tới đây, nói là tới thăm con, bây giờ hai đứa nhỏ vừa về, bọn họ đã lạnh mặt chạy mất? Chẳng bằng không tới thì hơn!
“Thanh Hòa, lát nữa chúng ta liên hệ với Tiểu Trương đi, em có một số chuyện muốn nhờ cậu ấy, chính là chuyện của chị ba Chu. Còn người nhà họ Hạ... chờ xử lý xong mấy chuyện này, chúng ta xem thử xem có thể đổi chỗ ở không, khiến bọn họ muốn tới nhìn anh cũng không tới được.”
Bạch Tú Tú thấy anh không lên tiếng thì biết không phải là anh đau lòng hay tức giận, anh chỉ đang phiền chán cả gia đình đó thôi. Từ trước đến nay bọn họ chưa từng quan tâm Thanh Hòa muốn cái gì. Nếu bọn họ vươn tay lúc Thanh Hòa đang sống khổ cực thì có thể anh sẽ vì ơn nghĩa mà thỏa hiệp với bọn họ. Nhưng lúc bọn họ xuất hiện, cuộc sống của cô và Thanh Hòa thật sự quá tốt rồi, những thứ khác đều là dệt hoa trên gấm, vả lại... bọn họ một mặt dệt hoa trên gấm, mặt khác lại làm chuyện khó coi.
Vương Thanh Hòa nghe vợ dỗ dành thì bật cười: “Anh không sao đâu Tú Tú, bọn họ thích đưa thì đưa, chúng ta không nhận là được. Mẹ, cơm chiều đã là xong chưa?” Vương Thanh Hòa hỏi bà Ngụy.
Cơm?
Bà Ngụy lắc đầu: “Sao mà xong được? Mẹ đang trộn bột, nghĩ tối nay sẽ làm mì sợi, thêm cả trứng ngâm tương, ai biết bọn họ đã đi mất rồi.”
“Bọn họ đi thì càng tốt, không phải họ mang thịt tới sao? Tối nay nhà ta làm vằn thắn đi.” Vương Thanh Hòa nhẹ giọng đề nghị.
Bà Ngụy nghe vậy cũng không từ chối: “Được, để mẹ chuẩn bị, chỉ là phải ăn tối muộn một chút rồi. Hai con lấy bánh trứng gà cho hai đứa nhỏ đi, lúc trước mua về cũng không biết hai con đã cất ở đâu rồi.”
“Để con tìm.” Bạch Tú Tú vội vàng nói.
Đương nhiên là mẹ không tìm được rồi, bởi vì lúc mua bánh trứng gà về, cô sợ để bên ngoài bánh sẽ không ngon nữa nên vẫn để trong không gian.
Bạch Tú Tú về phòng, lấy bánh trứng gà trong không gian ra, dỗ dành hai đứa nhỏ ăn một ít lót dạ, sau đó lại cùng chồng phụ mẹ nấu ăn.
Bên này cả nhà hòa thuận vui vẻ, bên kia Hạ Chí Phi ôm một bụng tức chạy về nhà. Tề Nghênh Nghênh còn đang kéo con trai, có chút không đuổi kịp: “Ông Hạ, ông đi nhanh vậy làm gì? Con cả chọc ông tức giận, ông lại trút hết lên đầu tôi sao?”
Hạ Chí Phi nhìn bà ta: “Thanh Hòa từ chối đề nghị của tôi, tôi đã sớm biết rồi. Dù sao chuyện này cũng là chúng ta không đúng, chuyện của Hữu Đức là tôi khiến nó chịu thiệt thòi.”
“Vậy ông còn tới đây làm gì?” Tề Nghênh Nghênh bất mãn nhìn ông ta.
“Đang yên đang lành bà phát hỏa với con làm gì? Nó vốn đã không thân cận với chúng ta, bà lại nổi nóng với nó, cho dù nó có lòng cải thiện quan hệ với chúng ta thì cũng bị bà làm cho c.h.ế.t tâm. Tôi gọi bà đi cùng là trông chờ bà nói được lời hay ý đẹp, để con biết được chúng ta là cha mẹ nó, để nó cảm nhận được ấm áp, cuối cùng bà lại làm ngược lại, nếu tôi sớm biết vậy thì đã không gọi bà đi cùng.” Hạ Chí Phi buồn bực.
Hạ Minh đi phía sau mẹ cậu ta, nghe vậy thì kinh hãi, cha còn mong mẹ nói được lời dễ nghe sao? Không phải là đang nằm mơ à?
“Cha, nhà chú ba cứu mạng cha sao? Bọn họ đều toan tính cho bản thân thì tại sao cha không tính toán cho mình một chút? Để chú ba trả giá cho sai lầm của ông ta thì anh cả sẽ về nhà, không phải là tốt rồi sao? Con thật sự không rõ cha có muốn anh ấy trở về thật hay không.”