“Đúng đó cha, cha ăn cùng bọn con luôn đi. Từ lúc con bị anh cả đuổi đi thì rất ít khi được ăn cơm với cha.” Hạ Hữu Đức ra vẻ thương tâm nhưng trong lòng lại sáng như gương, không thể để cha xa cách bọn họ được. Bây giờ anh cả gần như không còn tình cảm gì với người em trai là ông ta nhưng anh cả sẽ không nhẫn tâm với cha, chỉ cần cha còn sống một ngày là có thể giúp ông ta cầu tình, chờ Vương Thanh Hòa kia biến mất thì vẫn cần nhờ cha nói thêm nói bớt để Hạ Thiên được trở lại đó. Sau này Hạ Thiên tranh giành với mấy đứa con của anh cả, cha cũng có thể giúp đỡ. Bây giờ ông ta đã hoàn toàn nhận ra, mặc kệ ngày thường anh cả đối xử tốt với Hạ Thiên như thế nào thì cũng không tốt bằng con ruột! Thật sự là quá ích kỷ.
Hạ Toàn thấy con trai và cháu trai cứ luôn giữ mình lại thì trong lòng vui đế nở hoa.
Đứa con nhỏ này vẫn luôn hiếu thuận, nếu không phải thằng cả rước đứa con lớn của nó về thì hiện tại cả nhà vẫn còn sống êm biển lặng, thật tốt biết bao?
“Được, cha ở lại ăn cơm.”
Trong phòng bếp, vợ của Hạ Hữu Đức đang nhóm lửa nấu cơm, trong lòng vẫn đang nhớ thương đứa con gái đã gả ra ngoài. Không biết Tuệ Tuệ đã đứng vững gót chân ở bên kia chưa, nếu đã đứng vững thì có thể giúp đỡ cả nhà. Gần đây cả gia đình thật sự quá gian nan...
Cơm chiều khá đơn giản, bởi vì Hạ Toàn ở lại ăn cơm, nên thím ba Hạ còn làm thêm một món thịt.
Ngày thường bà ta và chú ba Hạ ăn cơm đều không ăn thịt, chỉ chiên trứng gà cho Hạ Thiên, bọn họ ăn rau xanh là được. Bà ta có chút đau lòng số thức ăn này nên tốc độ nấu cơm cũng chậm đi không ít. Hơn nửa ngày sau mới làm xong. Mới vừa bưng đồ ăn ra bàn thì đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
“Ai vậy?” Hạ Hữu Đức vô cùng mất hứng, là người nào lại chạy tới đây vào giờ cơm thế này? Thật là bất tiện biết bao! Hiện tại lương thực trân quý, có nên cho bọn họ ăn cùng không?
“Để tôi đi xem.” Vợ Hạ Hữu Đức buông chén cơm vừa cầm lên xuống rồi đi ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa bà ta đã kinh ngạc hô lên: “Tuệ Tuệ? Còn có Kỷ Phong? Sao hai người các con lại về đây?”
“Tuệ Tuệ về đó sao?” Hạ Hữu Đức thính tai, vừa nghe thấy con gái trở về thì vội vàng hô lên: “Mau gọi nó vào nhà, tôi nghe bà nội của Kỷ Phong nói hai đứa nhỏ đã lên đường về quê mà?” Hạ Tuệ Tuệ vào phòng, Kỷ Phong đứng một bên vừa đau lòng vừa xấu hổ, trông hai người họ có chút chật vật. Người trong nhà cũng ngây ngẩn cả người: “Hai người bị làm sao vậy?”
“Đừng nói nữa, con và Kỷ Phong chuẩn bị về quê, vốn dĩ đã nói sau ba ngày hồi môn sẽ đi. Kết quả trên đường đi Kỷ Phong lại làm mất hết tiền, hai người bọn con không còn tiền nên chỉ đành quay về. Nhưng nếu cứ quay về nhà như vậy thì sẽ khiến bà nội của Kỷ Phong tức giận. Cho nên... hai người bọn con nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ đành quay về đây. Cha, mấy ngày tới còn và Kỷ Phong sẽ ở đây.”
Hạ Tuệ Tuệ nhắc tới chuyện này, ánh mắt lại có chút chột dạ, cô ta sợ bị người khác nhìn ra nên lập tức cúi đầu, Kỷ Phong ngồi một bên cũng buồn bực: “Cha vợ, mẹ vợ, gây phiền toái cho hai người rồi.”
“Đứa nhỏ này, phiền toái gì chứ? Ở nhà thì ở nhà, kêu cha mẹ đi, gọi cha vợ mẹ vợ đi. Bà nó, mau đi lấy thêm chén đũa cho hai đứa nhỏ.” Hạ Hữu Đức một lòng muốn nhặt một ít tiền trên người con gái nên lúc này không thể để bọn họ rời đi. Tuy nói là nó không có tiền đồ gì nhưng đã ở đó ba ngày rồi, thật sự không cầm được một chút tiền về sao?
Hạ Thiên nhíu mày: “Cha, tuy cha nói được nhưng phòng ở trong nhà có giới hạn? Hay là để con ra ngoài ở?” Anh ta có thể đến nhà khách ở hai ngày, thật ra anh ta không thích ở nhà chút nào! Thứ gì cũng cũ nát, không biết mấy năm nay cha tiêu tiền vào đâu rồi.
Ông nội cũng không phải không cho cha tiền, anh ta và Tuệ Tuệ đi làm chưa được mấy năm mà đã có một ít, cha sống cả nửa đời người rồi mà không tích góp được gì sao? Lời này khiến cho bầu không khí trong căn phòng đã nát càng trở nên nát hơn. Nếu Hạ Hữu Đức biết Hạ Thiên buồn bực như thế thì đã âm thầm kêu khổ.
Mấy chục năm trước vì muốn sai bảo Vương Thủ Thành bắt cóc Vương Thanh Hòa mà ông ta đã tốn không ít tiền. Mấy năm nay anh trai ông ta giúp đỡ nuôi hai đứa nhỏ nhưng ông ta không phải nuôi vợ sao? Thỉnh thoảng còn phải cho hai đứa nhỏ tiền tiêu, cộng thêm lần trước bị người nhà họ Vương yêu cầu tìm công tác, lúc ấy ông ta tìm công việc cho cả nhà đó cũng tốn không ít tiền! Trong tay ông ta nào còn tiền bạc gì chứ? Nhưng nếu Hạ Thiên không hỏi thì Hạ Hữu Đức cũng không nói mấy việc này.
Hạ Hữu Đức nghe con trai nói muốn đến nhà khách thì lại đau lòng: “Trong nhà có chỗ ở mà, đến nhà khách làm gì? Con còn chưa kết hôn đâu, sau này cưới vợ chỗ nào mà không cần dùng tiền? Nhà chúng ta không có bao nhiêu tiền để cho con, con chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Hạ Thiên nhíu mày, sao cái gì cha cũng nói vậy? Thật là mất mặt!
Hạ Hữu Đức cũng mặc kệ, ông ta khóc than chính là để con gái và con rể nghe. Con của ông ta còn đang cần dùng tiền đây, hai người kia đừng hòng giả ngu.
Kỷ Phong đang ăn cơm không nghe lọt tai lời của Hạ Hữu Đức. Mấy ngày nay anh ta đã mệt muốn c.h.ế.t rồi, chỉ muốn ăn một bữa cơm rồi ngủ một giấc.
Nhà họ Hạ chính là nơi tị nạn tạm thời. Kỷ Phong vô tâm vô phế nhưng Hạ Tuệ Tuệ có thể nghe ra.
Miếng cơm chuẩn bị đưa vô miệng cũng không còn mùi vị gì nữa, cha có ý gì? Cô ta vừa mới kết hôn mà đã muốn đòi tiền sao? Từ lúc cô ta vào nhà cho đến giờ cũng không hỏi xem cô ta sống ở nhà họ Kỷ như thế nào? Cũng không hỏi xem tại sao đang êm đẹp mà cô ta và Kỷ Phong phải về quê? Cũng không lo lắng mấy ngày nay cô ta ở nhà họ Kỷ có bị bắt nạt hay không? Bọn họ cái gì cũng mặc kệ, chỉ biết đến tiền! Đứa con gái như cô ta căn bản không quan trọng.
“Đêm nay cha đến nhà cô ở nhà, Kỷ Phong và Hạ Thiên ở một phòng, con và mẹ con một phòng.” Hạ Hữu Đức không chịu để con trai ra ngoài.
Hạ Thiên nghe vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhận mệnh. Bây giờ anh ta còn phải dựa vào người nhà, không thể chọc cha và ông nội tức giận.
Kỷ Phong vừa nghe phải ở chung phòng với Hạ Thiên đã từ chối: “Con không quen ở chung phòng với người khác...”
“Ai bảo anh làm mất tiền? Tạm chấp nhận một chút là được.” Hạ Tuệ Tuệ lạnh mặt.
Lúc trước Hạ Tuệ Tuệ vẫn luôn ôn nhu, ai biết vừa kết hôn đã thay đổi.
Hôm nay Hạ Tuệ Tuệ đã náo loạn với anh ta rất nhiều lần, chính là vì chuyện cô ta phải về thôn. Anh ta không hề muốn về thôn, nếu không phải vì cưới Hạ Tuệ Tuệ thì bà nội đâu vì cảm thấy mất mặt mà đuổi bọn họ về đó ở mấy ngày? Anh ta vì Hạ Tuệ Tuệ mà phải chịu uất ức như thế, bây giờ cô ta còn trách ngược, một chút săn sóc cũng không có, cũng không nghĩ nếu anh ta không cưới thì bây giờ cô ta đã thành cái dạng gì.
Hạ Tuệ Tuệ là người biết nhìn sắc mặt, hai ngày nay cô ta nghẹn một bụng lửa giận cho nên thái độ với Kỷ Phong không ít. Vốn cô ta nghĩ rằng hai người đã kết hôn thì anh ta sẽ bỏ qua hết, ai ngờ bây giờ lại thấy sắc mặt của Kỷ Phong không đúng lắm, trong lòng cô ta hơi chột dạ. Không được, cô ta không thể biểu hiện quá rõ ràng. Nói không chừng bây giờ trong lòng Kỷ Phong vẫn còn nhớ thương Hạ Vi! Lỡ đâu anh ta so sánh cô ta và Hạ Vi thì phải làm sao?