“Cha, cha chờ con chút, con cũng muốn đi gặp anh cả.” Hạ Minh thấy cuối cùng cha mình cũng không còn mất trí như lúc trước thì trong lòng vô cùng vui vẻ, vội vàng đi theo.
Hứa Niệm Đệ đứng ngoài cửa, có chút lo lắng: “Anh Thành, có phải anh cũng nên đi xem thử không?”
Hạ Thành nghe vậy thì nhăn mày: “Thôi bỏ đi, quan hệ giữa anh và Vương Thanh Hòa kia không tốt, anh cũng không phải tên ngốc Hạ Minh kia, cả ngày không tim không phổi. Vương Thanh Hòa chiếm biết bao nhiêu tài nguyên của chúng ta? Hơn nữa nếu xảy ra chuyện thật thì lúc nãy người ta tới tìm chú ba cũng đã nói luôn với cha rồi không phải sao? Anh thấy là không có chuyện gì đâu.”
“Tốt xấu gì chúng ta cũng nên đi xem, nếu không chỉ có một mình Hạ Minh đi, lỡ cha cảm thấy chúng ta không tốt thì phải làm sao?” Hứa Niệm Đệ cảm thấy về điểm này Hạ Thành thật không bằng em trai.
Hạ Thành nghe nhắc tới chuyện đi gặp Vương Thanh Hòa thì cả người không được tự nhiên.
“Thôi, hôm nay anh đánh nhau với người ta ê ẩm cả người, anh phải nằm một chút. Tốt xấu gì cũng phải điều chỉnh tâm trạng, tối nay nhà ta chắc chắn sẽ vì chuyện này mà náo loạn. Anh phải dưỡng thần để tối nay còn xem náo nhiệt. Niệm Đệ, em cũng mau nghỉ ngơi một chút đi. Em xem không phải hôm nay Hạ Vi cũng không xuất hiện sao? Anh không tin nó không nghe được động tĩnh gì.”
Hạ Thành nằm tự tại, Hứa Niệm Đệ thất không khuyên được nên dứt khoát từ bỏ.
“Được rồi, dù sao Hạ Vi cũng không đi.” Trong lòng Hứa Niệm Đệ vẫn còn nhớ thương nhà mẹ đẻ, chuyện hôm nay nháo lớn như vậy, sau này còn muốn Hạ Thành giúp đỡ nhà mẹ đẻ thật sự rất khó khăn. Bọn họ cũng thật là, Hạ Thành vì em trai mà đánh nhau, bọn họ và em trai lại chạy mất, bây giờ thì hay rồi, không một ai đẹp mặt.
Hứa Niệm Đệ sờ bụng, có lẽ sau khi sinh con thì quan hệ giữa nhà mẹ và nhà chồng có thể hòa hoãn.
Trong phòng khách, Hạ Toàn buồn bực đứng một hồi, cảm thấy không thể cứ như vậy nên lập tức đuổi theo.
Hạ Minh đạp xe theo Hạ Chí Phi, lúc này cậu ta cũng rất lo lắng: Cha, chuyện lần này cha không thể mềm lòng nữa đâu. Tuyệt đối đừng cầu tình với anh cả, chúng ta còn chưa biết anh cả như thế nào đâu.”
Hạ Chí Phi liếc nhìn con trai, phát hiện có nhiều chuyện đứa con trai này còn rõ ràng hơn ông ta. Lúc trước con trai đã nói ông ta đừng thiên vị cả nhà Hữu Đức nữa, đáng tiếc lúc ấy ông ta chỉ nghĩ sẽ bù đắp cho con trai cả, bây giờ xảy ra chuyện thế này, tuyệt đối không thể dẹp yên được.
“Con và anh cả khá gần gũi, thằng bé nhìn nhận cha và mẹ thế nào?” Hạ Chí Phi cảm thấy bất an.
“Nhìn thế nào hả? Dùng mắt nhìn.” Hạ Minh thốt ra một câu trào phúng.
Ánh mắt của Hạ Chí Phi cứ như muốn đá con trai xuống xe đạp.
Lúc này Hạ Minh mới thành thật: “Cha, còn nhìn nhận thế nào được? Nếu anh cả thật sự nghĩ cho hai người thì anh ấy đừng mong sống được. Sao cha có thể hỏi ra câu này chứ? Nếu là con thì con thẹn lắm, không hỏi được đâu.” Hạ Minh nói xong thì tăng tốc độ đạp xe, muốn giữ khoảng cách xa một chút, kết quả phát hiện cha không đuổi theo mắng thì cảm thấy có chút kỳ quái.
Hạ Chí Phi đang cau mày trầm tư, Hạ Minh nói rất đúng. Nếu con trai thật sự nghe lời ông ta và Nghênh Nghênh thì làm sao nó sống được? Ông ta và Nghênh Nghênh đều không thật lòng quan tâm đứa nhỏ này, ai cũng vì tư lợi của mình mà đưa đứa nhỏ tới tỉnh thành, lúc đó còn tỏ vẻ dương dương tự đắc...
Hai người mau chóng đến nơi, chưa kịp vào trong thì đã đụng phải Vương Thanh Hòa đang từ trong đi ra. Vương Thanh Hòa nhìn thấy Hạ Chí Phi và Hạ Minh cùng đến thì biết là bọn họ tới tìm mình.
“Anh cả!” Hạ Minh ném xe đạp sang một bên, chạy tới cẩn thận quan sát: “Anh cả không sao chứ?”
“Tôi thì có thể có chuyện gì?” Vương Thanh Hòa hỏi lại cậu ta.
“Anh không biết đâu, lúc nãy có người tới nhà em mang chú ba đi, nói ông ta sai sử người nhà họ Vương thuê một đám người làm hại anh, em lo lắng anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Anh không bị thương thật chứ?” Hạ Minh vô cùng lo lắng.
Hạ Chí Phi ở phía sau phát hiện bản thân vừa xuống xe đạp thì đứa nhỏ này đã nói xong những lời ông ta muốn nói. Sao đứa bé này lại phiền phức như vậy chứ?
“Tôi không sao.” Vương Thanh Hòa thấy Hạ Minh chân thành như vậy thì thái độ cũng hòa nhã không ít.
Hạ Chí Phi đứng một bên cũng bước tới, quan sát phát hiện con trai quả thật không có việc gì thì cũng yên tâm: “Không có gì thì tốt rồi, lúc cho nghe nói chuyện này thì lo lắng c.h.ế.t mất. Thanh Hòa, cha thấy cũng không còn sớm nữa, con đi rước vợ con trước nhé? Tối nay mẹ con nấu cơm, con về nhà ăn nhé.”
“Đúng là không còn sớm nữa, tôi phải đi đón vợ, còn nhà họ Hạ thì thôi.” Vương Thanh Hòa từ chối không hề do dự. Những gì anh muốn đều đã làm được, tiếp theo chỉ cần xem kịch vui.
“Chuyện này có liên quan tới chú ba của con, con yên tâm, cha sẽ đòi lại công bằng cho con.” Hạ Chí Phi bị thái độ của con trai khiến cho trong lòng không thoải mái, cũng biết bản thân đã làm không tốt, chỉ hối hận lúc ấy không chọn con trai, bây giờ thì hay rồi, hai bên đều không giữ được.
“Tôi về trước đây, tôi mượn xe đạp của cậu nhé.” Vương Thanh Hòa nói với Hạ Minh.
“Được! Buổi tối em đến nhà anh lấy.” Hạ Minh mau chóng đẩy xe đạp tới, mãi cho đến khi Vương Thanh Hòa đi xa, Hạ Chí Phi vẫn còn đắm chìm trong hối hận.
“Cha, anh cả đã đi xa lắm rồi, cha còn ngơ ngác ở đó làm gì?” Hạ Minh thật hối hận, sao tới bây giờ mới phát hiện ra đầu óc của cha mẹ không tốt đến như vậy? Nghĩ đến trước đây bản thân còn nghe theo cha mẹ, Hạ Minh chỉ có thể thở dài.
“Con nói cái gì?” Hạ Chí Phi giơ tay muốn đánh con trai.
“Con nói thật mà không đúng sao? Cha, bây giờ chúng ta phải làm sao? Cha đến thăm anh cả, anh cả lại về nhà rồi.” Hạ Minh nhanh chóng chuyển đề tài, trong lòng cũng lo lắng, hẳn là cha sẽ không thuận tiện đi thăm chú ba chứ? Chỉ là bây giờ hẳn không gặp được đâu nhỉ?
“Về nhà!”
Hai cùng nhau về nhà, vừa bước đã thấy ông già ngồi trên sô pha bưng ly nước, bên cạnh còn có một lọ thuốc không biết là thuốc gì. Ông ta ngồi ngay ngắn nghiêm túc khiến cho hai người vô cùng kinh ngạc.
Hạ Chí Phi có chút không kiên nhẫn: “Cha, cha lại muốn làm gì? Lần trước uy h.i.ế.p con chưa đủ, lần này cũng muốn uy h.i.ế.p sao?”
Hạ Toàn thoáng nhìn con trai cả, chỉ là liếc mắt một cái rồi lại khóc.
“Ông nội, ông có sức lực ngồi đây khóc thì chi bằng đi thăm anh cả cháu đi.” Hạ Minh cũng thật cạn lời.
Hạ Chí Phi nhớ đến con trai thì sự mềm lòng lập tức biến mất.
“Đúng vậy, cha không đi thăm con trai con, cũng không chịu nghỉ ngơi, bây giờ ngồi đây khóc sướt mướt là muốn làm gì?” Ngữ khí của Hạ Chí Phi không tốt chút nào.
Hạ Toàn cũng không thèm để ý, chỉ tỏ vẻ đáng thương nhìn con trai rồi thở dài một hơi, nói một cách tràn đầy tiếc nuối: “Chí Phi, cha không đi gặp Thanh Hòa đâu. Chuyện này Thanh Hòa chắc cũng hiểu lầm chú ba nó, ngay cả anh trai ruột như con cũng hiểu lầm Hữu Đức, càng đừng nói là đứa cháu trai như Thanh Hòa. Nó căn bản là không thể nói rõ được, người nhà họ Vương chỉ ước gì Hữu Đức có thể gánh tội thay. Người làm cha không thể nhìn con trai mình chịu oan như vậy. Nhưng cha không có bản lĩnh gì, cha đã suy nghĩ cẩn thận, cũng không thể ép con tiếp tục giúp đỡ em trai con. Lát nữa cha uống số thuốc này, sau khi cha c.h.ế.t thì con tới nói với Hữu Đức, bảo nó đẩy hết chuyện này lên đầu cha.”