Đừng nói là người trong nhà, đến cả hàng xóm xung quanh cũng đều nghe được tiếng la to mang theo tiếng khóc nức nở của Hạ Thiên.
Tề Nghênh Nghênh và Hạ Chí Phi đều là người cực kỳ sĩ diện, vừa nghe được tiếng động bên ngoài, không ai rảnh lo chuyện tranh chấp lúc nãy.
“Ông mau bảo nó đi vào nhà, đừng để nó ở bên ngoài mất mặt nữa!” Tề Nghênh Nghênh tức giận đến mức mặt đỏ lên, tức muốn hộc m.á.u gọi Hạ Chí Phi.
Nhưng mà không cần bà ta kêu, Hạ Chí Phi cũng đã đi ra ngoài.
Cả gia đình thấy thế, cũng đều đi ra ngoài theo.
Ông ta vừa mới mở cửa ra, lại càng chịu không nổi nữa.
Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Ngoài cửa, Hạ Toàn dẫn theo Hạ Thiên quỳ gối ở hàng trước nhất, Hạ Tuệ Tuệ và vợ của Hạ Hữu Đức quỳ ở đằng sau, bốn người quỳ vô cùng ngay ngắn, người không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn đưa tiễn ông ta nữa đó.
“Lão Hạ, có chuyện gì thế? Đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thể bỏ qua được chứ?”
Hàng xóm kế bên nhìn thấy tình huống của nhà họ hạ cũng rất kinh ngạc, bầu không khí gia đình của nhà họ Hạ vẫn luôn rất êm ấm hòa thuận mà.
Mấy năm nay hai vợ chồng lão Hạ đều rất tốt bụng thân thiện, giúp đỡ em trai, chăm sóc cha già.
Sao bây giờ lại đột nhiên cãi nhau rồi?
“Đúng đó lão Hạ, đây chẳng phải là con trai của em trai ông sao? Có chuyện gì thế?”
Hàng xóm hai bên đều bị tiếng la của Hạ Thiên hấp dẫn đi ra ngoài, hiện tại bị mọi người vây xem, nghe mọi người mồm năm miệng mười, Hạ Chí Phi cảm thấy mặt mũi mất sạch hết rồi.
Đồng thời ông ta cũng càng quyết tâm, sau này cho dù thế nào thì ông ta cũng phải giúp đỡ Hạ Thiên một chút mới được.
Nếu không loại chuyện mất mặt này lại diễn ra lần nữa thì phải làm sao đây?
Sắc mặt của Tề Nghênh Nghênh ở bên cạnh cũng chẳng đẹp hơn là bao, nhiều năm qua bà ta luôn tiếp xúc với cả gia đình Hạ Hữu Đức, bà ta cũng đã đoán ra được Hạ Thiên đến đây là có ý gì rồi.
Thằng nhóc ranh này quá xấu xa! Anh ta đang bắt buộc cả gia đình bà ta phải tha thứ cho bọn họ đúng không?
Hiện tại ở trước mặt nhiều người như thế, còn không thể từ chối được.
Nhưng mà hiện tại nếu không từ chối thì sau này không thể đối xử quá tệ với anh ta.
Nếu không anh ta lại chạy ra ngoài khóc lóc, ai đều sẽ nói bà ta chỉ là đồ tốt bụng giả tạo.
Cho dù bà ta có muốn vạch trần mấy chuyện xấu xa trong nhà cho người ngoài biết thì lão Hạ cũng sẽ không cho phép.
Vậy chẳng phải rõ ràng muốn bắt bà ta nhịn sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Hạ Chí Phi lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt của vợ, nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc để ý đến bà ta.
Ông ta thân thiện gật đầu chào hỏi với hàng xóm bên cạnh: “Không phải chuyện lớn gì, thằng bé này chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi. Cả gia đình với nhau, làm gì có đúng với sai chứ? Hạ Thiên, cháu vào nhà trước đi.
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí Phi, nước mắt lập tức rơi xuống: “Bác cả, cả gia đình cháu đều đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với cha. Cháu cũng vừa mới biết được những chuyện cha cháu vừa làm. Cháu, cháu thật sự rất hận vì mình là con ruột của ông ta. Bác cả, cả gia đình cháu đều sẵn sàng dùng cả đời để bù đắp lại cho gia đình bác thay ông ta.”
Những lời Hạ Thiên nói làm Hạ Chí Phi có chút động lòng.
Hôm nay cha cũng chẳng nói được mấy lời dễ nghe, nhưng mà thằng bé Hạ Thiên này lại nói trúng nội tâm của ông ta.
Với lại... Anh ta thậm chí còn quyết tâm cắt đứt quan hệ với Hạ Hữu Đức, anh ta phải hạ quyết tâm bao lớn chứ?
Cha cũng đã đến đây quỳ rồi, không lẽ cha cũng đang định?
Hạ Chí Phi gần như không dám tin tất cả mọi chuyện lại là sự thật.
Tề Nghênh Nghênh ở bên cạnh đã giận muốn phát điên rồi, nói là đèn bù, nhưng còn không phải là muốn dọn đến nhà bọn họ ở sao!
“Lão Hạ, chúng ta vẫn là vào nhà đóng cửa lại rồi nói đi.” Tề Nghênh Nghênh không muốn nổi giận ở bên ngoài, thái độ hóng hớt chuyện nhà bà ta của mấy người xung quanh làm bà ta càng thêm lo âu.
Hạ Chí Phi vẫn còn một chút lý trí, ông ta đỡ Hạ Thiên đứng lên nói: “Tiểu Thiên, có chuyện gì thì đi vào nhà rồi nó. Chúng ta là người một nhà, gia đình bác cũng không phải là người không nói tình nghĩa.”
“Cảm ơn bác cả.” Hạ Thiên khóc lóc đi theo ông ta vào nhà.
Nếu lại quỳ tiếp, bác cả sẽ cảm thấy bọn họ đang uy h.i.ế.p ông ta, vậy thì không được.
Hạ Thiên sống chung với Hạ Chí Phi nhiều năm như thế, vẫn khá hiểu biết về tính cách của ông bác cả của anh ta.
Cả gia đình đều đi theo Hạ Chí Phi vào nhà, Hạ Vi là người đi vào cuối cùng, trong ánh mắt cô ta không giấu được vẻ khiếp sợ, cứ tha thứ cho bọn họ một cách dễ dàng như thế sao?
Trong đầu cha chứa cái gì thế?
Cha hoàn toàn không muốn nhận anh cả nữa đúng không?
Hạ Thiên biết cha anh ta làm cái gì, không lẽ cha không biết à?
Hạ Vi đi theo bọn họ vào nhà, nhỏ giọng nói thầm bên tai cha mình: “Cha à, Hạ Minh đi tìm anh cả chị cả rồi, lát nữa nếu anh cả chị cả đến ăn cơm, nhìn thấy nhà mình như thế này thì phải làm sao đây?”
Hạ Chí Phi hơi sửng sốt.
Ông ta nhìn mấy người đang đi theo mình vào nhà, lại nghĩ đến con trai cả.
Hạ Chí Phi nhanh chóng tính toán xong xuôi.
Không thể làm mấy người này gây sự tiếp nữa. nếu Tiểu Thiên ở bên ngoài, sau này không biết người khác sẽ nói ông ta như thế nào nữa.
Mấy năm nay có lẽ sẽ không có gì, nhưng vài năm nữa thì sao?
Với lại Hạ Hữu Đức đã bị bắt, Vương Thanh Hòa có ấm ức thì cũng không thể trách tội lên đầu Hạ Thiên được.
Tuy rằng Hạ Thiên cũng có chỗ không tốt, nhưng mà sau này cả gia đình bọn họ sẽ là mẹ góa con côi.
Nếu như ông ta mặc kệ thì còn ai sẽ đi quan tâm nữa chứ?
“Anh cả của con rất hiểu chuyện, nó sẽ không có ý kiến gì. Sau này cha sẽ đền bù cho anh con nhiều hơn. Với lại chú ba của con đã vào tù rồi, cha cũng không có ý định cứu chú ba của con. Anh cả của con chỉ có thù với chú ba, không có thù oán gì với Hạ Thiên. Con đừng suy nghĩ nhiều.”
Hạ Chí Phi giải thích với con gái vài câu, sau đó đi qua ngồi xuống ghế sofa.
Hạ Vi cũng im lặng, cha đã nói thế, cô ta cũng không thể khống chế được cái gì.
Với lại cô ta cũng chẳng thân thiết gì với anh cả, cứ chờ xem thôi.
Hạ Vi nghĩ như thế, cũng cảm thấy nhẹ nhàng, cô ta ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Tề Nghênh Nghênh thấy con gái đi đến cạnh mình ngồi xuống, chỉ cảm thấy con gái cũng đứng về phe của mình, cực kỳ cảm động, nắm lấy tay con gái muốn rơi lệ.
“Tiểu Thiên, chuyện của cha cháu còn chưa xác định rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà bác đoán chắc chắn sẽ không thoát được. Đương nhiên, cha cháu là cha cháu, cháu là cháu. Chỉ cần cháu đừng vì chuyện của cha mà kiếm chuyện, nhất quyết bắt bác phải đi cứu nó thì sau này chúng ta vẫn cứ là người một nhà. Lúc đó bác bảo bọn cháu rời đi cũng là vì suy xét đến cảm xúc của anh cả cháu. Hiện tại cha cháu đã bị bắt, Thanh Hòa cũng không còn gì phải ấm ức nữa. Cháu có khó xử gì thì cứ việc nói với bác.”
Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua thành viên trong nhà em trai, giọng điệu cũng trở nên khoan dung hơn nhiều.
“Bác cả... Bác làm cháu không biết phải cảm ơn bác như thế nào nữa. Bác cứ yên tâm, cháu và mẹ cháu đã thương lượng xong rồi, sẽ cắt đứt quan hệ với cha. Lúc trước chá cháu đã rất có lỗi với anh cả rồi, hiện tại lại còn làm ra loại chuyện ác độc như thế. Cháu cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì có một người cha như thế! Chờ về đến nhà, cháu sẽ lập tức viết đơn cắt đứt quan hệ ngay.”
Hạ Thiên nghẹn ngào muốn khóc.
Trông anh ta vừa đau đớn vừa quyết tuyệt, Hạ Chí Phi nhìn mà cảm động.
“Anh cả, những chuyện Hữu Đức làm, Tiểu Thiên và chúng tôi thật sự không biết gì cả. Chị cả, chuyện này là Hữu Đức có lỗi với nhà chị. Sau này cả gia đình tôi đều sẽ làm trâu làm ngựa cho nhà chị, chị tha thứ cho chúng tôi đi.”
Vợ của Hạ Hữu Đức cũng khó vô cùng đau đớn.
Tề Nghênh Nghênh đã giận đến mức sắp không nói nên lời.
Vừa nghe em dâu lại giở cái giọng điệu như thời xưa thì nhanh chóng từ chối: “Thôi khỏi, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn làm trâu làm ngựa? Mấy người đừng hại nhà tôi nữa là tốt lắm rồi. Tôi cũng cảnh cáo trước, Hạ Hữu Đức vào tù là do chính ông ta tự tìm. Cho dù mấy người có năn nỉ như thế nào thì gia đình tôi cũng sẽ không thể coi gia đình mấy người như người một nhà giống lúc trước nữa. Mấy người có khó xử gì thì cứ việc nói, nhưng đừng đến nhà của tôi.”